Chương 189

Chương 189:

Bây giờ Mạc Tiên Lầu không gọi Tô Tuệ Anh là chị dâu nữa, có thể ngay cả chính anh cũng không phát hiện, chẳng biết từ lúc nào, anh đã cực kỳ không thích hai từ “chị dâu” này.

Tô Tuệ Anh vừa nghe, lập tức ngượng ngùng, tuy Hứa Thịnh và Mạc Tiên Lầu uống hơi nhiều, nói có chút ngoa, có điều dù gì vẫn có lý, vì vậy, cô ngước mắt nói với Sở Trình Thiên: “Trình Thiên, không cần đâu, em đi một mình cũng không sao, em sẽ trở lại nhanh thôi.”

Nói xong, cô xoay người một mình đi ra phòng bao.

“Em yêu…”

Sở Trình Thiên quýnh lên định đuổi theo, nhưng cả người anh, trên thì bị Hứa Thịnh ôm, dưới thì bị Mạc Tiên Lầu kéo, không nhúc nhích nổi, ngưng lại trong chốc lát, cửa phòng bao đã đóng, Tô Tuệ Anh biến mất ở trong tầm mắt của anh.

Ra khỏi phòng bao, Tô Tuệ Anh hỏi nhân viên tạp vụ phía ngoài rồi đi về phía toilet.

Lúc trên hành lang mờ tối, đột nhiên, một bóng đen cao lớn chợt từ chỗ tối lao ra, một tay cưỡng chế cổ Tô Tuệ Anh, một tay nắm chặt miệng Tô Tuệ Anh, kiềm chế Tô Tuệ Anh trước ngực của mình. Ẩn sau lớp áo khoác lớn đen, hơn nửa người Tô Tuệ Anh đều bị che khuất, tựa như một đôi tình nhân thân mật đang dính vào nhau.

“Ưm…”

Tô Tuệ Anh sợ hãi mở to hai mắt, hơi thở của người đàn ông phía sau vô cùng quen thuộc khiến Tô Tuệ Anh hoảng sợ, mặt xám như tro tàn.

Người đàn ông này đã từng khiến cô toàn tâm toàn ý suốt năm năm trời.

Hiện tại, người đàn ông này chỉ làm cô sợ, cực kỳ hoảng sợ.

Tô Tuệ Anh liều mạng giãy giụa, vẫn không chống đỡ được người đàn ông mạnh mẽ, không rên được một tiếng, bị lôi tới thang máy của FLub.



Mà trong phòng bao, Sở Trình Thiên thực sự lo lắng cho Tô Tuệ Anh, dùng sức gỡ tay Hứa Thịnh và Mạc Tiên Lầu ra, vội vàng đuổi theo…

Mà trong phòng bao, Sở Trình Thiên thực sự lo lắng cho Tô Tuệ Anh, dùng sức gỡ tay Hứa Thịnh và Mạc Tiên Lầu ra, vội vàng đuổi theo…

Tô Tuệ Anh bên này đã bị Hoắc Anh Tú đẩy vào trong thang máy.

“Ding” một tiếng, cửa thang máy bắt đầu chậm rãi đóng lại.

Đúng lúc này, Sở Trình Thiên xuất hiện ở phía trước thang máy.

Thế nhưng, hắn đưa lưng về phía thang máy, mặt hướng về phía trước, ánh mắt tìm kiếm hình bóng Tô Tuệ Anh ở các ngóc ngách.

“Ư, Trình Thiên…”

Tô Tuệ Anh lập tức mừng rỡ muôn phần, giống như người rơi xuống nước cuối cùng cũng nắm được cọng cỏ cứu mạng. Cô liều mạng đưa hai tay ra cách Sở Trình Thiên gần trong gang tấc, nhưng miệng của cô bị Hoắc Anh Tú hung hăng bịt lại, phát ra thanh âm thanh nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu, hơn nữa còn ở trong một nơi ồn ào như FLub.

Sở Trình Thiên không nghe được, ánh mắt Sở Trình Thiên tiếp tục tìm kiếm Tô Tuệ Anh, sau đó bắt đầu đi về phía phòng vệ sinh, từ đầu đến cuối đưa lưng về phía thang máy, đưa lưng về phía Tô Tuệ Anh.

“Trình Thiên… anh quay lại đi, anh quay đầu lại đi, em đang ở phía sau anh, Trình Thiên à…”

Trong đôi mắt Tô Tuệ Anh từ từ dâng lên sự khủng hoảng và tuyệt vọng, hai tay của cô liều mạng vẫy vẫy điên cuồng trên không trung, cô không phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể la hét trong lòng, Trình Thiên, chỉ cần anh quay lại, em đang ở phía sau anh!

Rốt cuộc cũng xuất hiện tâm linh tương thông, Sở Trình Thiên đột nhiên xoay người lại, ngước mắt nhìn về thang máy sau lưng.