Rõ ràng hạ thân đang nhét thứ kia, nhưng ở trước mặt cha mẹ vẫn giả vờ như không có gì nói chuyện với họ, sau đó ăn cơm, ăn xong, Hoắc Anh Tú còn gọi cô ta vào thu dọn, rửa bát, lau nhà.
Làm việc liên tiếp như vậy, để cô ta đi tới đi lui, khiến cho thứ kia trong cơ thể cô ta cọ tới cọ lui, làm cho cô ta vừa sảng khoái vừa khó chịu, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cô ta không thể biểu hiện ra bất kỳ vẻ khác thường nào.
Đợi khi làm xong mọi thứ, Tô Tuệ Vân đã gần như nhũn ra.
Cuối cùng, thực sự không chịu nổi nữa, Tô Tuệ Vân chạy vào trong phòng tắm lấy thứ kia ra, vừa nhìn mới thấy thế mà lại là một củ cà rốt to tướng, lập tức vừa tức giận vừa xấu hổ, tùy tay vứt củ cà rốt vào trong thùng rác trong nhà vệ sinh, trong lòng càng thêm yêu thích đối với Hoắc Anh Tú.
Hết cách rồi, cô ta chính là loại người ti tiện, đàn ông càng xấu xa cô ta càng thích.
Thực ra Tô Tuệ Anh cũng chú ý đến sự khác thường của Tô Tuệ Vân, cảm thấy cô ta hôm nay vô cùng thiếu tự nhiên, đi đường kẹp chặt hai chân, hoàn toàn đối lập với bộ dạng tùy tiện ngày thường, vì vậy khi Tô Tuệ Vân đi ra khỏi phòng vệ sinh, Tô Tuệ Anh cũng giả vờ như muốn đi vệ sinh, đi vào trong phòng vệ sinh.
Liếc mắt một cái, Tô Tuệ Anh đã nhìn thấy củ cà rốt dính đầy chất dịch trong suốt kia trong thùng rác.
Điều này nếu là trước đây, Tô Tuệ Anh nhất định sẽ không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng trải qua tối hôm qua, cô đã trở nên khá mẫn cảm với loại chuyện giữa nam và nữ như vậy rồi.
“Không biết xấu hổ!”
Tô Tuệ Anh đỏ mặt mắng một câu, dùng mũi cũng có thể nghĩ ra được, nhất định là sau khi cô ra khỏi phòng bếp, Hoắc Anh Tú và Tô Tuệ Vân đã tán tỉnh nhau, đem củ cà rốt này…
Quá vô liêm sỉ rồi.
Lúc đó cô và cha mẹ đang ở phòng khách bên ngoài, bọn họ còn dám làm loạn như vậy, Tô Tuệ Anh càng nghĩ càng giận, nhưng cô thực sự không lấy đâu ra mặt mũi tranh luận loại chuyện này với Hoắc Anh Tú, chỉ đành hung hăng giậm chân rồi trở về phòng mình.
Vì tư tưởng bảo thủ của Tô Tuệ Anh nên cô vẫn luôn chia phòng ngủ với Hoắc Anh Tú, bây giờ điều này lại khiến cô bớt đi không ít phiền phức.
Một đêm này, Tô Tuệ Anh ngủ cũng không yên ổn, bởi vì trong mơ cô vẫn luôn mơ thấy Sở Trình Thiên, mơ thấy anh dịu dàng, tình cảm như vậy mà hôn cô, vuốt ve cô.
Tỉnh mộng, Tô Tuệ Anh không tài nào ngủ lại được nữa.
Tại sao cô lại có thể nhớ mãi không quên một tên trai bao cả đêm như vậy, lẽ nào đúng như trong sách nói, phụ nữ có sự lưu luyến và cố chấp gần như biếи ŧɦái đối với người đàn ông đầu tiên của mình?
Trời dần sáng, Tô Tuệ Anh nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, cô biết là Hoắc Anh Tú đã thức dậy rồi.
Từ hai năm trước sau khi tốt nghiệp đại học, cô và Hoắc Anh Tú đã cùng nhau vào tập đoàn Triệu thị làm việc, thời gian hai năm, Hoắc Anh Tú đã dựa vào thành tích công việc xuất sắc, từng buớc một leo lên vị trí trưởng phòng nghiệp vụ, mà cô, khả năng làm việc cũng mạnh tương đương, cũng từ một nhân viên văn phòng nhỏ một đường thăng tiến thành nữ thư ký cao cấp nhất của tổng giám đốc Triệu thị Triệu Dân Thường.
Trước kia, bọn họ đều sẽ thức giấc cùng nhau, đánh răng cùng nhau, rửa mặt cùng nhau, sau đó ăn chung bữa sáng, rồi cùng nhau đến công ty làm việc.
Nhưng bây giờ…
Tô Tuệ Anh rúc vào trong chăn mỏng lần nữa, cô muốn đợi Hoắc Anh Tú đi rồi mới thức dậy.
Cô lại không biết, cô nghe được tiếng động Hoắc Anh Tú thức dậy, Tô Tuệ Vân ngủ ở phòng đối diện cũng nghe thấy được.
Nhìn mẹ đang ngủ say bên cạnh, Tô Tuệ Vân đi chân trần, rón rén ra khỏi phòng.
Hoắc Anh Tú mới vừa đi tới phòng vệ sinh, đang muốn đóng cửa, đột nhiên trước mắt loé lên một cái bóng màu hồng, rồi bị Tô Tuệ Vân nhào vào một cái, hương thơm tràn đầy trong lòng.
“Anh rể, sớm như vậy anh đã phải đi làm sao?”
Hai tay Tô Tuệ Vân ôm lấy cổ Hoắc Anh Tú, cả người đều treo trên người Hoắc Anh Tú.