Chương 82: Phiên Ngoại 7: Một Đêm (18+)

Sơn trại trên núi ồn ào náo nhiệt, khắp nơi nồng mùi rượu và hương thơm từ thịt heo rừng nướng lan tỏa khắp mọi ngóc ngách. Tiếng cười nói của đám đàn ông và ca hát của phụ nữ vang vọng, càng tiếp thêm sự vui tươi trong bầu không khí này.

Tết nguyên tiêu năm nay khác với tết nguyên tiêu những năm trước. Trại chủ Mạnh Hùng của bọn họ cuối cùng cũng đã thành gia lập thất, tuy rằng đối phương là nam tử nhưng các huynh đệ trong trại không dám lời ra tiếng vào, hơn nữa họ còn ủng hộ rất nhiệt tình.

Áp trại phu nhân thường được gọi bằng Tiểu Bình, vốn dĩ chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi sống ở thành Vô Ưu suốt ngày bám đuôi Sử Diệp thần y tuyệt thế, ấy vậy nhưng chẳng hiểu vì sao Tiểu Bình lại trở thành người của Mạnh Hùng.

Mọi chuyện kể ra thì thật dài dòng, cũng vì sự kiện thảm khốc mấy năm về trước tại đại hội võ lâm, huyết vũ phong vân người chết vô số. Trong đó có người thân của Tiểu Bình. Có lẽ vì quá đau lòng nên hắn đã bỏ đi cùng với Mạnh Hùng ngao du bốn bể rồi trở về sơn trại sống qua những ngày tháng đạm mạc.

Sơn trại bây giờ cũng không còn cướp bóc như trước kia nữa, thay vào đó họ chuyển mình làm nghề áp tiêu. Nhờ vào danh tiếng của Mạnh Hùng và mối quan hệ khá tốt với Sử thần y, người trong giang hồ cũng nể nang ít đỉnh tránh đối đầu với họ.

Bầu trời về đêm đầy sao, trăng sáng vành vạnh soi xuống nhân gian đầy ý thơ.

Căn phòng nhỏ thoang thoảng nghe mùi thơm dịu nhẹ ngào ngạt từ đàn hương, xen lẫn trong đó là tư vị ám muội mê người. Bên ngoài thì ồn ào cười nói, bên trong lại khe khẽ vang lên hơi thở gấp gáp nóng bỏng.

Giọng nói nam tử trầm thấp mang theo từ tính như rót mật vào tai: "Bình Bình, mau tách hai chân ra cho tướng công."

Thiêu niên bị người nọ ôm eo, ngồi lên cặp đùi săn chắc cơ bắp, hơi nóng phả ra từ miệng gã quẩn quanh vành tai hắn làm toàn bộ cơ thể Tiểu Bình nhộn nhạo, hắn lúng túng đáp: "Không! Con gấu to xác ngươi nhịn một chút là chết hả? Ta còn chưa viết thư cho Sử ca xong..."

Bỗng Tiểu Bình im bặt, bàn tay thô ráp của Mạnh Hùng thô bạo xé cổ áo hắn thò vào bên trong, mấy ngón tay đầy vết chai sạn chạm nhẹ lên hai đóa nhũ hoa màu sẫm đang dựng đứng. Chút kí©h thí©ɧ này khiến sống lưng Tiểu Binh căng cứng, tay đang cầm bút run rẩy thả lỏng ra.

"Nhịn là chết thật đó, Bình Bình cứu tướng công đi được không?"

Mạnh Hùng vùi mặt mình vào hõm vai Tiểu Bình, hít lấy hương thơm quen thuộc dụ hoặc ấy, sau đó gã tham lam rê chiếc lưỡi ẩm ướt lên làn da không quá trắng nõn, màu bánh mật nhàn nhạt giống hệt mật ong mang đến vị ngọt lạ lùng. Càng liếʍ gã càng không chịu được sức nóng từ bụng dưới truyền đến, Mạnh Hùng trực tiếp bế Tiểu Bình lên xoay người lại đối mặt với mình.

Lúc này, gương mặt Tiểu Bình đã đỏ ửng như trái cà chín, hai mắt to tròn long lanh nước mờ mờ sương ảo càng khiến Mạnh Hùng trầm mê. Gã ngoạm lấy đôi môi mềm mại của hắn, hút lấy từng sợi trong suốt vị rượu ô môi vừa mới uống ban nãy. Có vẻ gã say rồi và Tiểu Bình cũng ngà ngà bị hơi men đánh gục, l*иg ngực nóng như lửa đốt áp sát vào nhau.

Hắn cảm nhận từng thớ cơ săn chắc của gã, cánh tay lực điền mạnh bạo xoa vòng eo dẻo dai rồi chui vào lớp y phục mân mê làn da đàn hồi như bánh bao. Tiểu Bình rùng mình vài cái, từ dưới đũng quần dựng lên túp lều thẳng tắp và có chút ẩm ướt.

Hai tay Mạnh Hùng xoa nắn bờ mông vểnh lên của hắn, ngón tay trêu ghẹo lối đi vào nơi kín đáo chạm lên hạt ngọc mịn màng. Tiểu Bình giật mình, kí©h thí©ɧ lớn từ đại não len lỏi vào từng tấc da thịt, miệng bị cưỡng hôn vang lên tiếng rên nhỏ như muỗi kêu.

"Ưm! Hức..."

"Bình Bình à! Tướng công chịu không nổi nữa!"

Mạnh Hùng nghiến răng rời khỏi môi hắn, gã gằn giọng cắn lấy yết hầu Tiểu Bình, hắn hét lên: "A! Ngươi là chó sao?"

"Phải..."

Tiểu Bình thở dốc, hắn cảm nhận được thứ cứng rắn của trại chủ đang không ngừng cọ sát lên em bé bên dưới mình, bỗng chốc cả bản thân Tiểu Bình cũng bị du͙© vọиɠ lay chuyển ngứa ngáy không thôi.

Mạnh Hùng dứt khoát xé rách hạ khố, bàn tay to lớn vuốt ve em bé màu hồng nhạt kia, dịch nhờn từ lỗ nhỏ trên đỉnh đầu nấm tiết ra càng cho gã dễ dịch chuyển hơn. Tốc độ từ từ tăng dần, nhớp nháp dính ướt vô cùng.

"Ư~ Muốn bắn rồi! A!! Tên khốn này..."

Mạnh Hùng bật cười, tay đột nhiên siết chặt lại làm Tiểu Bình giật bắn liên tục, vòng eo run rẩy vì tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c đã chảy đầy lòng bàn tay người nọ. Mặt hắn vốn đã đỏ nay càng đỏ hơn, hơi ấm tỏa ra tăng cao nhiệt độ trong phòng.

"Chưa xong đâu, cục cưng!"

Mạnh Hùng gian manh xảo trá nhe răng cạ vào hai điểm núm đã cứng ngắc trên khuôn ngực tinh tế của Tiểu Bình, em bé vừa mới ra còn chưa kịp mềm lại bắt đầu dựng lên run run hai ba cái. Tiểu Bình tiếp tục rên ư ử, tay vội vàng túm lấy cổ áo người nọ muốn đẩy ra.

"Khốn nạn! Muốn làm gì thì nhanh đi... Chết tiệt!"

Tiểu Bình tức giận nghiến răng, lời thoát ra từ đôi môi sưng tấy ấy tuy cay độc nhưng lọt vào tai gã lại vô cùng mềm mại.

Mạnh Hùng hài lòng cười khúc khích, bàn tay dính đầy dịch thể vói ra sau chà lên con đường hoa ấm nóng kia, cảm giác mát lạnh nhớp nháp bỗng đánh bật mọi giác quan Tiểu Bình, hắn vô lực tựa lên ngực Mạnh Hùng.

"Được rồi... Dang rộng chân ra, đừng sợ có ta đỡ em rồi."

Mạnh Hùng dịu dàng dụ dỗ nhóc con của mình, sau đó gã bất ngờ đút ngón tay thô ráp vào bên trong huyệt động ẩm ướt kia, từng khớp ngón co dãn chạm vào vách thịt mềm mại.

"Ư... Đồ khốn... Con gấu khốn kiếp này! Chưa... Chưa chuẩn bị..."

Tiểu Bình vừa rên vừa mắng càng kích động ngón tay bên trong mình nhiều hơn, gã ta lại cho thêm một ngón vào mở rộng lỗ thăng hoa. dương v*t của gã trướng đến độ ngả sang màu tím đậm nóng bức khôn cùng, Mạnh Hùng bất ngờ rút tay ra rồi đẩy đầu rồng vờn quanh miệng giếng.

"Trống quá..."

Đột nhiên mất đi cảm giác tràn đầy khiến Tiểu Bình ngứa ngáy khó chịu, hắn bất giác uống éo vùng eo cạ cạ em bé lên múi cơ Mạnh Hùng. Giọng nói êm như nước chảy nỉ non không khác gì con mèo nhỏ.

"Muốn đút vào không?"

Mạnh Hùng nổi hứng trêu ghẹo, gã ngoạm vành tai rồi thì thầm hỏi. Tiểu Bình xấu hổ cắn môi, mãi lúc sau không nhịn được nữa mới gật đầu: "Nhanh đi... Tướng công!"

"Đồ hư hỏng này..."

Không ngờ rằng áp trại phu nhân của mình lại ngoan ngoãn như vậy, Mạnh Hùng nghiến răng nghiến lợi đẩy mạnh trụ cứng của mình vào động huyệt đang mấp máy mời gọi kia.

Bỗng chốc lối đi vào chốn thăng hoa bị lấp đầy, dương v*t nặng trĩu đè lên điểm kí©h thí©ɧ. Tiểu Bình cong người hai tay siết chặt bả vai Mạnh Hùng, miệng không thể khép được phát ra tiếng rên mị hoặc.

"A... Ha... Sao lại to như vậy? Mạnh Hùng... To quá..."

"Không to chút nào đâu, em ngoan nào đừng thít chặt quá."

"Ưʍ... Con gấu khốn nạn!"

"Đến tận bây giờ rồi mà em vẫn còn mắng ta sao? Hư hỏng quá."

"Á... Mẹ kiếp, đồ chó!"

"Mắng nữa đi..."

"Ư ư ư!"

"Sao?"

"Hức! Không... Xin ngươi... Không mắng nữa! A... Ưʍ..."

Bạch! Bạch!

Âm thanh da thịt va chạm vào nhau vang lên thanh thúy, xen lẫn trong đó là tiếng ướŧ áŧ ùng ục đầy kí©h thí©ɧ. Tiểu Bình liên tục rêи ɾỉ từ la hét mắng chửi cho đến yếu ớt van xin tha thứ.

Mỗi một cú thúc, cự vật to lớn như rắn độc bò sâu vào bên trong cắn nuốt mọi ngóc ngách bên vách thịt mềm, điểm kí©h thí©ɧ liên tục bị chà sát vừa nóng vừa trương phồng lên khiến phần bụng dưới rốn của Tiểu Bình ẩn hiện dấu vết khó tả.

Tiểu Bình chẳng thể khép miệng được, du͙© vọиɠ dâng tràn cắn phá từng chút lý trí còn sót lại, bên khóe môi chảy xuống giọt nước trong suốt nồng đậm men rượu, hai mắt đỏ hoe đẫm lệ mồ hôi nhễ nhại khiến mái tóc đen dài dính bết vào lớp da bánh mật đỏ ửng.

Trên chóp mũi Mạnh Hùng bị tầng sương bao phủ, giọng từ tính hì hục vang lên từ cuống họng. Cơ bắp của gã nổi lên và săn lại, từng chuyển động như ngựa hoang vừa nhanh vừa mạnh.

Xá© ŧᏂịŧ giao thoa lẫn nhau, mồ hôi nhỏ giọt mùi cơ thể mê mẩn tràn ngập khắp phòng ngủ tạo nên cảnh xuân đầy tình ý.

"A... Tướng công~ Không nhịn nữa..."

"Được... "

"Ứ! Ưʍ..."

Tiểu Bình ưỡn ngực, đầu ngửa ra sau để lộ phần yết hầu xinh đẹp tinh tế, Mạnh Hùng như sói dữ cắn nuốt chiếc cổ dụ hoặc kia, cả hai run rẩy vài cái dịch trắng từ động huyệt chảy xuống và dòng nước ấm nóng phóng ra như suối thấm ướt toàn bộ y phục.

"Bình Bình à, em làm bẩn đồ hết rồi."

Mạnh Hùng nhìn đống rối loạn trên sàn, bật cười liếʍ khóe môi chảy nước của Tiểu Bình.

"Hức... Hức... Tại ai chứ?"

Hắn mím môi, hai mắt ngấn nước long lanh lườm gã, giọng nói vô cùng uất ức trách móc. Mạnh Hùng nhếch mép, sao phu nhân của gã lại biến thành mèo con hư hỏng rồi? Gãi đúng chỗ ngứa nữa chứ! Đáng yêu quá!

"Xin lỗi Bình Bình."

"Hừ! Muốn tắm."

"Ừm, ta đưa em đi tắm."

Mạnh Hùng bế ngang Tiểu Bình lên hướng đến dục dũng đằng sau bức bình phong, cả hai nhanh chóng chui vào thùng gỗ đầy nước ấm, Tiểu Bình kinh hãi hét: "Này! Ai cho con gấu chết dẫm ngươi tắm chung?"

"Em sợ ta ăn thịt em sao?"

"Sợ cái khỉ... Ưʍ..."

Tiểu Bình còn chưa nói hết câu đã bị gã bịt miệng, nụ hôn lần này không còn dữ dội như vừa nãy nữa, nó sâu lắng và êm ái như ánh dương buổi ban mai xen kẽ qua tầng lá xanh.