CẢNH BÁO CÓ H
H! H! H!
H NHA!!!!!!!
Gió trời giống như hàng vạn chiếc lông vũ quật vào cơ thể của nam nhân, ánh nắng chói chang ở trên cao có thể xuyên thấu vào sâu tận tâm can y.
Sử Diệp ngây ngẩn cả người, y tự hỏi rằng tại sao ông trời lại để cho y trải qua cảm giác mất mát kinh khủng này thêm một lần nữa, y đã làm sai điều gì? Ai có thể trả lời cho y biết được không?
Quan Đông Hàn lòng ẩn đau, chẳng biết là vì nhìn thấy bộ dạng này của Sử Diệp hay là vì những chuyện đã xảy ra với y.
"Ca... Huynh nên vào trong đi." Quan Đông Hàn tiến đến, khẽ vòng tay qua eo của Sử Diệp.
Bất giác y như bừng tỉnh, đầu cúi xuống mi mắt run run, dường như lại sắp trào nước mắt.
Đối với sự việc ở đại hội võ lâm kia cho đến hiện tại cũng mới chỉ qua hai ngày, y vẫn không thể nào quên được, dù chỉ một chút cũng không.
"Ca, đừng khóc." Hắn xoay người y lại, đưa ngón tay lau đi vệt nước mắt vừa mới đọng trên mi.
"Ta... Thật sự rất nhớ các nàng..." Giọng y có chút nghẹn ngào.
Hắn kéo y vào lòng, hôn lên mái tóc đã trắng xóa như tuyết kia, cảm nhận rõ hơi lạnh vẫn còn tồn đọng trong cơ thể của Sử Diệp.
Chẳng biết vì sao, Sử Diệp trở nên run bần bật, hàn khí sâu trong cơ thể lại lần nữa bộc phát, Thảo Tuyết Sơn kia quả nhiên lợi hại, đến cả độc dược cũng đã thấm vào xương cốt, không thể trừ.
Quan Đông Hàn vội vã bế ngang y lên, chạy vào trong phòng, ủ Sử Diệp bên trong chăn nệm.
Cứ thế y khó chịu ngất lịm tới tối đêm.
Hiện tại cũng đã canh ba, Sử Diệp giật mình tỉnh giấc, cơ thể vẫn còn hàn khí quấy nhiễu, y đổ mồ hôi hột mà rên lên một tiếng.
Quan Đông Hàn túc trực bên cạnh đã ngủ gục cũng bị y làm cho tỉnh dậy.
Sử Diệp nắm chặt góc áo của hắn, giọng nức nở: "Đông Hàn... Ta... Khó chịu... Giúp ta một chút..."
"Giúp, đệ giúp huynh thế nào?" Hắn lo lắng vén tóc của y lên.
Sử Diệp từ từ tiến tới cơ thể ấm áp của hắn, nhỏ giọng: "Ôm ta... Ôm..."
Quan Đông Hàn có hơi chấn động, đây là thứ mà Sử Diệp cần sao? Một cái ôm?
Sử Diệp ánh mắt mơ màng: "Ôm ta."
Quan Đông Hàn không chịu nổi bèn vòng tay ôm y vào lòng, cơ thể lạnh ngắt của Sử Diệp áp sát hoàn toàn với ngực hắn, đã vậy y còn cứ cọ đi cọ lại, không tài nào yên phận mà quấy phá một hồi trong lòng hắn.
Khắp cơ thể y đều lạnh, chỉ có hơi ấm của hắn mới đủ khiến y bớt khó chịu thôi, đúng vậy chính là hơi ấm... Nhưng mà tại sao phía dưới của Sử Diệp cũng lạnh ngắt cần hơi ấm của hắn cơ chứ?
Chẳng mấy chốc Sử Diệp đã leo lên người hắn, cả tay lẫn chân cứ ôm chặt lấy hắn, cơ thể uống éo lạnh ngắt đốt lên dục hỏa sâu trong Quan Đông Hàn.
Hắn hô hấp gấp gáp, khẽ thì thàm vào tai y: "Có phải... Huynh đang động tình?"
"Ưʍ... Không... Là ta lạnh... Khó chịu muốn chết."
"Hửm? Vậy tại sao huynh lại cọ tới cọ lui trên người đệ? Giống như đang câu dẫn, đòi..." Quan Đông Hàn vừa nói vừa dùng hai tay vuốt ve sống lưng Sử Diệp, từ từ chạm đến sương cụt của y, nơi mẫn cảm bị kí©h thí©ɧ khiến Sử Diệp càng không yên hơn.
"Tiểu tử thối... Ưʍ... Ta lạnh muốn chết a"
"Vậy đệ giúp huynh sưởi ấm nha? Ở đây..." Nói đoạn hắn chạm đến hai cái mông của y.
"Ở đây!" Sau đó ngón tay lần mò vào trong tiết khố, chạm đến vật đã hơi ngẩng đầu kia.
Hắn lật người đè y xuống giường, hắn khẽ cười vào tai của Sử Diệp, rồi dùng lưỡi liếʍ nhẹ vành tai: "Chỗ này cũng cần sưởi ấm..."
"A..." Sử Diệp mở trừng trừng mắt, nhưng toàn bộ sương mù cùng đê mê đều hiện rõ.
Dưới ánh trăng mờ ảo, vẻ mặt vừa ửng hồng vừa dụ tình khiến Quan Đông Hàn thở gấp không thôi.
Một tay hắn càng quấy tiểu Diệp, một tay cởi ngoại bào rồi sờ loạn trước ngực y, hắn ôn nhu nói: "Ở đây cũng rất lạnh a... Đệ sưởi ấm như vậy có thoải mái không? Hay là chưa đủ?"
"Muốn ấm nữa..."
Hắn cười khúc khích, sau đó là di chuyển đầu lưỡi từ vành tai xuống yết hầu, gặm gặm một chút rồi kéo xuống xương quai xanh tinh xảo của y, hắn mυ"ŧ mυ"ŧ cho thỏa thích rồi mới thú tính ngoạm lấy hai đóa phù du đã cương cứng.
Đầu lưỡi uyển chuyển lướt qua lướt lại, đôi lúc thì dùng môi cố sức hút lấy, cứ như nơi đó sẽ chảy ra thứ dịch ngọt ngào như sữa vậy.
Vừa kí©h thí©ɧ vừa nóng ẩm khiến Sử Diệp thoải mái rêи ɾỉ vài cái.
"A Hàn... Ngươi giống cẩu... Ưʍ... Liếʍ ta như vậy thật là ấm..."
Quan Đông Hàn nhẹ cắn lên hai điểm hồng, sau đó hừng hực thoát ly toàn bộ y phục trên người.
"Như vậy chưa đủ đâu nhỉ? Đệ phải sưởi ấm huynh từ bên trong cơ."
Nói xong hắn áp môi hôn Sử Diệp, khuấy đảo bên trong khoang miệng không ngừng, rồi hút lấy nước bọt của cả hai ngậm lại.
Sau đó hắn mới phun lên hai ngón tay đưa xuống nơi tư mật đã nóng ran lên của y, nước bọt trơn trượt dính lên động huyệt, hắn từ từ xoa xoa rồi đi sâu vào trong bích huyệt.
Hai ngón tay tiến vào thuận lợi, sau đó bắt đầu xoay tròn, rút ra rút vào, ấn lên điểm yêu thích khiến cho Sử Diệp hơi run rẩy.
"Nhìn xem, rất ướt, rất nóng... Có phải huynh muốn lấp đầy nó bằng vật lớn nóng hổi này không?" Hắn lưu manh hỏi.
Sử Diệp xấu hổ đến hóa giận, mắng: "Ngươi... Con mẹ nó đồ thối tha... Còn... Còn dám trêu ta..."
"Vậy là huynh không muốn?" Nói xong hắn rút tay ra, để lại lỗ huyệt khép mở ngứa ngáy.
Sử Diệp không còn được an ủi, tự khắc cảm thấy trống rỗng, hai tay che mặt, cắn cắn môi một lúc mới nói: "Không vào ta liền đánh chết ngươi..."
Quan Đông Hàn bật cười, kéo hai tay đang che mặt y xuống.
"Tuân lệnh!"
Hắn thúc mạnh một cái, cả côn th*t đều tuột vào bên trong, hai viên ngọc quý đập vào vách thịt ngoài của Sử Diệp vang lên tiếng thật dâʍ đãиɠ.
"A... Sao... Sao lại đột ngột... Ưʍ... To quá, tiểu tử chết tiệt!"
Nước mắt Sử Diệp trào ra, tầng sương mỏng lúc này đã bao phủ đôi con ngươi đen láy kia, hai gò má đỏ lên thấy rõ, tóc trắng dính bệch lên cổ và trán.
Y há hốc miệng hít lấy không khí, thứ cương vật to bự kia đã ép lấy bên trong đến khó thở.
Nhưng mà y lại không ngờ rằng dòng nước ấm nóng từ đầu tiểu đệ đệ đã phóng thích, chảy lên làn da trắng hồng trên bụng đang phập phồng lên xuống.
Quan Đông Hàn hơi kinh ngạc, sau đó giở giọng quở trách: "Huynh thật là, như vậy đã tiểu rồi sao?"
Sử Diệp không tài nào chịu đựng sự xấu hổ tột cùng này, y lần nữa lấy tay che mặt, hơi ấp úng nói: "Ta không muốn... Là vô tình..."
"Không cho huynh che mặt."
"Ưʍ... Không che nữa... Không che nữa... Chậm một chút đi... Hah!"
Hắn đẩy hông thật nhanh, bắt đầu xâm chiếm toàn bộ nội bích Sử Diệp, ép buộc y phải vòng tay ôm lấy eo mình để thấy được vẻ mặt động tình sung sướиɠ kia.
"A a a a... Mạnh quá... Đừng mà!"
Ngay khi thấy vẻ mặt câu dẫn chết người đó, hắn thúc càng mạnh tốc độ càng nhanh hơn, như thể cự vật hoàn toàn đỉnh sâu vào bên trong tâm can Sử Diệp, hùng hổ chạm đến điểm nhạy cảm của y, khiến y tiêu hồn thực cốt đến nỗi phải nức nở cầu xin.
Giọng của Sử Diệp vốn ôn nhu, nay lại nghẹn ngào rên lên một cao độ động lòng người, giống như tiếng đàn tranh khẽ gảy vào trái tim Quan Đông Hàn.
"Huynh rên rất dễ nghe... Sau này mỗi một khắc đều muốn huynh khóc lóc với đệ, dùng âm điệu này trói buộc tâm can của đệ vĩnh viễn... Không những thế chỉ có duy nhất Quan Đông Hàn này được nhìn thấy vẻ mặt tiêu hồn thực cốt của huynh!"
Hắn vừa đẩy vừa nhẹ nhàng nói, như thể những lời đó được thốt ra lúc hắn đang tỏ tình lãng mạn vậy.
Sử Diệp chực khóc nức lên, càng siết chặt lấy Quan Đông Hàn.
"Ân... Ngươi... Là ngươi hứa với ta... Ân..."
"Ừm... Đệ yêu huynh, Sử Diệp!"
"Ân... Ta... Ra mất... Ưʍ..."
Mỗi một từ mà hắn thốt ra lại khiến y đạt cao trào, bạch dịch bắn phụt lên bụng Quan Đông Hàn tạo nên một đường nét da^ʍ mỹ.
Ngay lúc này động huyệt của y co rút đến độ cự vật của hắn bât đầu run rẩy, hắn thúc mạnh vào một cái thật sâu rồi tiết ra dâʍ ɖị©ɧ nóng ấm vào sâu bên trong y.
Tiểu Diệp Diệp đột nhiên run rẩy thêm cái nữa vì cú thúc kia, mọi thứ đều chảy ra dính trên cái bụng ẩm ướt của Sử Diệp.
Hắn nhẹ cười rồi gặm cắn lỗ tai của y, sau đó ôm trọn y vào trong ngực bế đến cạnh dục dũng ở trong phòng.
Nước bên trong lác đác vài cánh hoa thơm đã lạnh, hắn đưa tay xuống vận chút công lực liền thấy nước ấm trở lại, khói bốc tỏa nghi ngút.
Cả hai ở bên trong dục dũng nhìn nhau, dường như đều rơi vào xoáy nước sâu trong đáy mắt.
Những lọn tóc trắng phếu của y hút đi sự chú ý của hắn, lòng ẩn ẩn đau nói: "Là đệ không bảo vệ tốt cho huynh."
Sử Diệp lắc đầu: "Là ta nguỵên ý."
"Vậy... Huynh sẽ tiếp tục nguyện ý ở bên ta suốt kiếp chứ?" Hắn tham luyến chơi đùa với tóc của y.
Sử Diệp bật cười, đưa tay lên xoa đầu hắn: "Tất nhiên rồi."
"Ừm..." Hắn cảm thấy vui sướиɠ, mạnh tay kéo người kia sát lại gần mình rồi bao phủ lấy đôi môi hồng hồng của Sử Diệp.
Nụ hôn triền miên không dứt, còn có chút nồng cháy giống như toàn bộ tâm ý của họ.
Bên ngoài lá bắt đầu mọc san sát nhau xanh mơn mởn, những nụ hoa dần nở rộ, dường như xuân sắp đến rồi.