Chương 68: (H)

Ngày hôm đó, trời mây kéo đến che khuất đi ánh nắng gay gắt, làn gió từ ngoài biển thổi vào mang chút vị mặn chạm khẽ trên đầu lưỡi Quan Đông Hàn.

Những con chim hải âu giang đôi cánh dài chao lượn gần sát mặt nước. Lâu lâu lại kêu lên như thể tìm được mồi, Quan Đông Hàn đứng ở đầu tàu, mắt hướng về phía ngọn đảo ở ngoài xa xa.

Nhớ lại vài kỷ niệm đẹp ở Xà Đảo khiến hắn câu lên nụ cười nhạt.

Còn nhớ năm đó, lúc hắn chỉ mới tròn 16, sau khi được nam nhân cứu về cứ hồ ngốc ở đó, hằng ngày đều được Sử Diệp chăm sóc tận tình.

Cảm giác được quan tâm lo lắng với hắn thật khắc cốt ghi tâm, cây đào ngoài động phủ rợp hoa, gió thổi làm chúng rơi xuống giống như trời tuyết nhưng lại không hề có chút lạnh lẽo nào.

Sử Diệp nhìn hắn mỉm cười hỏi: "Ngươi thích hoa đào sao?"

Hắn không đáp lại, chỉ gật nhẹ đầu, nam nhân liền chống gậy đi đến nhặt lên một cánh hoa, y kéo tay hắn lên rồi đặt cánh hoa vào lòng bàn tay, đó là lần đầu tiên tim hắn lỗi nhịp, cảm thụ từng chút ấp áp của nam nhân, cũng là lần đầu tiên hắn rộng lòng tiếp nhận nam nhân, dần dần phát sinh thứ cảm tình mà hắn có chết cũng không thể dứt bỏ được.

Sóng đánh vào mạn thuyền, tạo ra âm thanh êm ái xen lẫn dữ dội, Quan Đông Hàn thầm thì: "Sử Diệp."

________________________

Khi thuyền cập bến, người tại bến cảng vẫn đông đúc như lúc trước, có điều còn có vẻ như tấp nập hơn rất nhiều, trong đó có không ít những người của các môn phái từ nhỏ đến vừa trên giang hồ.

Cũng vừa hay thuyền của Lan Hoa phái đậu neo, Hồ Thanh Y khí tức cao quý hơn người bước xuống, ánh mắt đầy dao găm liếc nhìn Quan Đông Hàn đang đứng sau hàng đệ tử.

Trương Tử Phong bắt được cái nhìn đó, có chút khó chịu cau mày, nhưng biểu tình vẫn giữ nét ôn hòa của minh chủ võ lâm.

Lô Hoàng từ đầu tới cuối vẫn là không nhìn ra lão đang nghĩ gì.

Bọn họ nhanh chóng vào thành, chọn cho mình khách điếm lớn nhất, sau đó tịnh dưỡng để trưa hôm sau đến dự đại hội.

Nhưng Hồ Thanh Y có vẻ là cố ý chọn ngay tửu lâu Duyệt Lai, ép những khách nhân khác phải nhường toàn bộ phòng ốc.

Trang Chí Sương có hơi bất đắc dĩ, vốn là hắn cũng biết rất rõ Hồ Thanh Y có thù oán với Sử Diệp.

Sử Diệp chán nản thở dài, vừa nãy mới đuổi đi được kẻ có ý đến làm loạn y, vậy mà không bao lâu lại có cừu gia đến tìm.

Hồ Thanh Y hướng Sử Diệp ngồi góc mà liếc mắt, sau đó phất áo đi lên lầu, những nữ đệ tử theo sau đã căng thẳng đến chảy mồ hôi, Thu Hồng bất đắc dĩ thở dài.

Trang Chí Sương đi đến ngồi đối diện y, nhỏ giọng khuyên: "Hay là mấy ngày này công tử đừng xuất đảo, không cần đến tửu lâu chẩn bệnh nữa."

Sử Diệp lắc đầu, điềm đạm đáp: "Không đựơc, ta đã hứa với bệnh nhân của ta là phải khám bệnh cho họ mỗi ngày, nếu không đến thì sẽ có một số người mất kiểm soát bệnh trạng, tỉ như Tố Tố, tuy là trông nàng rất tốt, nhưng sức khỏe của nàng có chút yếu so với người bình thường, ta mà không đến xem nàng chỉ e là... Động thai..."

Trang Chí Sương nghe y giải thích như thế, cũng không còn cách nào thuyết phục, đành bảo Sử Diệp lúc đi nhớ gọi Long Nhị cùng đi, Long Nhị võ công cao như vậy ắt sẽ bảo hộ y thật tốt.

Sử Diệp cũng đồng ý, bản thân y cũng có hơi lo lắng sự tình phát sinh xấu đi, nếu y có mệnh hệ gì thì Đông Hàn sẽ... Y không dám nghĩ đến nữa, y đã hứa với hắn rồi, y nhất định không làm hắn phải lo lắng cho mình đâu.

Lúc này đệ tử Nam Kiếm đều tự mình ở trong phòng nghỉ ngơi, Quan Đông Hàn không ngoài dự đoán phải ở chung giang phòng với Lô Sỉ Liêm và đám nịnh bợ theo gã.

Hắn vẫn giữ được vẻ mặt ôn hòa không để lộ ra, sau đó bí mật rời khỏi mà bọn chúng không hề hay biết.

Sắc trời lúc này đã xế chiều, ánh nắng không còn tươi sáng gay gắt nữa mà đã trốn sau núi, hắn lặng lẽ ghé ngang quán trọ Duyệt Lai.

Sử Diệp sau khi bắt mạch cho tam thẩm bán son phấn liền dọn dẹp hòm thuốc muốn trở về, y không hề hay biết rằng có một đạo thân ảnh đang âm thầm theo sát mình.

Ngay khi Sử Diệp vừa bước lên thuyền nhỏ, bất ngờ thân ảnh bí ẩn kia nhào đến, gắt gao giữ chặt vòng eo Sử Diệp, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: "Ca~~"

Sử Diệp giật mình muốn xoay người lại, nhưng lại bị hắn gắt gao ôm chặt, tư thế không chính đáng lại còn phả hơi nóng lên sau gáy y, Sử Diệp vừa thẹn vừa tức lên tiếng: "Tiểu tử thối, còn không mau buông..."

"Không chịu! Ôm huynh thật sự rất thích nha."

Tuy nói là ôm rất thích, cũng đúng đi nhưng mà Sử Diệp không hề biết trên đường ra bến tàu, vắng vẻ không bóng người, thân ảnh theo sát y không phải chỉ có mình Quan Đông Hàn, mà còn có hai nữ đệ tử Lan Hoa.

Bọn họ so với hắn làm sao có thể lợi hại hơn, rất nhanh chóng liền bị bất ngờ thủ tiêu, chết mà còn không biết nguyên do mình chết, thân thủ Đông Hàn đặc biệt nhanh gọn lẹ, ngay cả vệt máu cũng không để lại, hắn đay nghiến cái tên Hồ Thanh Y, chờ xem đại hội ngày mai hắn sẽ chỉnh bà ta thế nào.

Trong người tâm tình vốn không hề tốt, vậy mà với cái ôm này khiến hắn dịu đi rất nhiều.

Quan Đông Hàn cứ tiếp tục dán sát người mình lên Sử Diệp, sau đó liền vận công đẩy thuyền, gió cùng sóng vỗ vừa hay đưa thuyền nhỏ hướng Xà Đảo mà đi.

Ở trên thuyền, Quan Đông Hàn đè ấn Sử Diệp nằm xuống, gắt gao nằm lên người nọ, rồi ngấu nghiến hôn lấy môi y.

Sử Diệp không chuẩn bị trước, mà đã lâu không được ân ái nên có hơi nhạy cảm hơn bình thường, người kia chỉ vừa nút lưỡi mà l*иg ngực y đã nóng ran lên, dưới bụng thật trướng.

Quan Đông Hàn đồng thời cũng đã bốc lên dục hỏa, hắn đã cảm nhận được người dưới thân đã có rục rịch liền cười gian xảo.

"Ca ca, huynh không cần kiềm nén nữa."

"Ai... Ai nói... Ta..." Sử Diệp đỏ mặt, hai má ửng hồng, đôi mắt dào dạt ý xuân khiến cho hắn thần hồn điên đảo.

Quan Đông Hàn luồn tay vào trong y phục của Sử Diệp, ngón tay nhẹ điểm lên xương quai xanh rồi lướt xuống hai cây nấm đã cứng lên.

Hắn cười nhẹ, tham luyến liếʍ lấy yết hầu Sử Diệp, rồi hạ xuống ngực, cuối cùng lại mạnh mẽ vạch cổ áo người nọ ra, cắи ʍút̼ lấy nhũ tiêm hồng hồng.

Dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, cơ thể Sử Diệp giống ngọc bích lưu tiên, trong sáng đến áp đi màu lửa rực cháy kia, hơn nữa hương vị da thịt của y lại càng khiến hắn mê mẩn hơn, cái mùi vị thảo dược dịu nhẹ này hắn không thể nào quên được.

Sử Diệp bị kí©h thí©ɧ xâm chiếm, phía dưới hạ bộ đã nóng đến cực điểm, căng cứng như ô dù.

Quan Đông Hàn thở phì ra, lại thoát ly ngoại bào và trung y chỉ chừa lại tiết khố cùng nội y mỏng manh của Sử Diệp.

Sử Diệp gắt gao ôm lấy cổ hắn, y như mèo nhỏ khẽ khàng nỉ non: "Tiểu tử... Đông Hàn... Ta thật khó chịu!"

"Ca khó chịu ở đâu? Ở đây sao? Ở đây nữa?" Quan Đông Hàn thích thú, giọng điệu tà mị vừa nói vừa dùng ngón tay điểm trên nam căn nóng bỏng đó, rồi kéo ra phía sau hậu đình, gãy gãy nơi tư mật phấn nộn đang co giật kia.

Sử Diệp ném tiết tháo xuống dưới đáy biển, mặc cho cá ăn, y uốn éo cơ thể để ngón tay kia chạm vào mình nhiều hơn, lại còn chủ động nắm lấy cổ áo Đông Hàn kéo xuống, đê mê hôn môi.

Quan Đông Hàn không ngờ người kia lại chủ động như vậy, hắn không giữ nổi con hổ đang gầm thét trong tâm trí nữa, y móc ra vật thô cứng kia liên tục cọ lên hậu huyệt Sử Diệp.

Sau đó liền hút lấy hút để nước bọt của Sử Diệp, nhả lên hai ngón tay rồi di chuyển vào sâu trong hậu huyệt, khi lọt vào rồi lập tức chạm đến điểm kí©h thí©ɧ, liền thấy y khẽ run rẩy thốt lên.

"Ưʍ... A!"

Là chỗ này sao? Đúng nơi mà Sử Diệp dễ dàng bị dâʍ ɭσạи nhất rồi.

Từng tiếng rên xuân tình dạt dào, lại như đang muốn câu dẫn hắn, làm hắn vô tình đánh bay lí trí còn sót lại, lập tức rút hai ngón kia ra để cự vật thô to tràn vào bên trong động huyệt.

Lấp đầy từng chút từng chút nội bích, không có thứ gì có thể lọt qua nữa, động huyệt đã bị kéo căng ra đến cực điểm, không ngờ rằng thứ nam tính của hắn lại khổng lồ như thế, chẳng khác nào của lang sói quái thú cả.

Bị hắn xâm nhập toàn bộ, Sử Diệp cảm thấy cơ thể dần dần tê dại đi, chỉ còn chút kɧoáı ©ảʍ đang lớn mạnh lấn áp tâm trí mình.

Không thể tin được!

Hắn đang làʍ t̠ìиɦ với mình!

Càng khó tin hơn nữa là y không thấy đau chút nào! Lần đầu không bị chút tổn thương nào!

Nên nói là Quan Đông Hàn nhiều kinh nghiệm hay là do bản thân mình dâʍ đãиɠ thiếu thao? Tâm trí Sử Diệp vừa rối bời vừa thích thú.

Hai cảm xúc giằng xé lẫn nhau.

Quan Đông Hàn đời trước cưới biết bao mỹ nhân, chuyện phòng the đặc biệt phong phú mới có thể hạ sinh vài đứa con dễ thương, hắn cứ nghĩ rằng nam phong so với nữ phong không quá khác nhau, ai ngờ vừa mới tiến nhập lại chọt trúng điểm kí©h thí©ɧ của y, đúng là chó ngáp phải ruồi.

Quan Đông Hàn lấp kín cơ thể y bằng nam căn đầy sức sống của mình, lại bắt được ánh mắt tình mê ý loạn của y, càng thêm yêu thương mà luật động trừu sáp vào.

"Ưʍ.. Ư... Chậm thôi... Tiểu tử thối! Của ngươi to quá đi!" Sử Diệp kịch liệt lắc đầu, trong đáy mắt bị sương mờ che kín rồi, mỗi cái thúc của hắn như đi sâu vào tận tâm can mình, lại còn chạm đến nơi nhạy cảm kia mà mỗi lúc tốc độ chỉ có nhanh hơn, muốn chết!

Quan Đông Hàn mồ hôi thấm đầy trán, hắn cúi xuống ngậm lấy cái miệng liên tục cầu xin, liên tục rêи ɾỉ đầy hoan ái kia, điên cuồng mυ"ŧ lấy rồi lại càng quấy trong khoang miệng y.

Tiếng bạch bạch da^ʍ mĩ hòa lẫn tiếng sóng vỗ, rốt cục không thể phân biệt được nữa, ân ân ái ái giữa biển khơi mênh mông không ai thấy, tình thú quá đi, đến nỗi Sử Diệp nhanh chóng đạt đến cao trào.

Đỉnh đầu tiểu Diệp chảy ra bạch trọc, sau đó cứ thế mà bắn ra liên tục theo mỗi một cú thúc vào mạnh mẽ của hắn.

"Á! Ta ra mất... Hah..."

Sử Diệp ôm chặt lấy hắn, không chịu được đành cắn lên bả vai Đông Hàn, in lên dấu răng đỏ tím.

Quan Đông Hàn đẩy mạnh vào, gầm lên một tiếng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm nóng lấp đầy huyệt động, khi hắn vừa rút dương cụ ra khỏi, động huyệt hết sức co bóp đẩy ra bạch dịch nồng đậm, Sử Diệp thì xụi lơ nằm trên đống y phục bị cởi ra hỗn loạn, mặt đỏ tai hồng ánh mắt ướŧ áŧ, cảnh tượng da^ʍ mĩ cực kỳ.

Quan Đông Hàn ôm lấy y vào l*иg ngực, nhẹ xoa xoa thắt lưng đã rụng rời đau đớn kia: "Ca có mệt không?"

"Tiểu tử thối! Cứ thử bị ta đè ra xem, có mệt không?"

"Xin lỗi... Là đệ không nhịn được... Lần sau sẽ nhẹ nhàng hơn với huynh."

Quan Đông Hàn ôn nhu hôn lên khóe mắt y, sau đó cẩn thận mặc lại y phục cho y, giữa biển nên không có nước sạch để rửa cho Sử Diệp, hắn đành để y dùng y phục che đi lớp bạch dịch đang chảy xuống giữa hai chân.

Sử Diệp thẹn đến không còn chỗ nào giấu mặt đi, nhưng lại có hơi lâng lâng u mê bởi cảm giác vẫn còn đọng lại, mặc cho Quan Đông Hàn ôm vào l*иg ngực mà bế y lên bước lên bờ.

Quan Đông Hàn đã rất lâu không về nơi này, nơi mà hắn đã coi là nhà từ lâu.

Khi bước vào trong động phủ, Miên Miên và Long Nhị không khỏi sửng sốt.

Sao hắn lại ở đây?

Lại còn bế Sử ca trong tay!

Mà vẻ mặt Sử ca đều đỏ lên rồi? Hắn đã làm gì Sử ca của nàng? Miên Miên tâm tình rối bời muốn đi theo, nhưng lại bị Long Nhị cản lại, nắm tay kéo nàng xuống trù phòng.

_________________________

Vô Ưu cốc im ắng mọi lần đã không còn, những ma tướng đều tụ tập đầy đủ chỉ trừ Long Nhị còn có cả giáo chủ tiền nhiệm Uông Tần.

Mộng Dao Dao sau khi nhận được tin tức từ Quan Đông Hàn, trong lòng dấy lên lửa giận nói lại với Uông Tần.

Uông Tần vốn từ đầu tới cuối không quan tâm chuyện võ lâm, nhưng nay bọn chúng lại muốn chạm vào lông cọp lần nữa, bọn chúng lại muốn máu nhuộm đầy trời, huyết vũ phong vân hoang phí sinh mạng.

Uông Tần đánh gãy cái bàn trước mặt, đã bao nhiêu năm rồi, Vô Ưu phái mang cái danh ma giáo cũng chẳng hề gì, nhưng tại sao hết lần này tới lần khác muốn diệt trừ bọn họ?

Lại nhớ năm đó... Trận tử chiến trên đỉnh Tuyết Sơn, biết bao nhiêu người đã đổ máu?

Nếu không nhờ Uông Tần võ công cao cường thì đã không thể thoát ra khỏi vòng vây của Tứ Linh Thần Kiếm.

Phương Ứng Khanh, Tô Tinh Túc, Dương Quý...

Còn có người đó, Tề Hạo Hiên!

Tề Hạo Hiên là một trong Tứ Linh Thần Kiếm có võ công cao cường sánh ngang với Uông Tần.

Dù là ở hai phe phái khác nhau nhưng hai người lại rất hiểu ý nhau, cái gì mà chính đạo ma giáo, khác nhau sao? Chung quy vẫn là con người, đều có hỉ nộ ái ố, đều có dục niệm tâm ma, mấy ai mà hoàn toàn trong sạch chứ? Chỉ vì Uông Tần hắn có thể thông tuệ tất cả tuyệt học giang hồ, có thể chế ngự chúng, liền bị cho là tà ma ngoại đạo.

Cuối cùng bị bọn chúng đem thê tử ông ra làm mồi, ép họ lêи đỉиɦ Tuyết Sơn, sau đó vây đánh, tàn sát vô số.

Tứ Linh Thần Kiếm vốn chẳng muốn dây vào, nhưng vì Nam Kiếm là một trong ba môn phái tiên phong diệt trừ ma đạo, nên họ đành vây hãm công đánh Uông Tần.

Uông Tần ngàn vạn lần không thể ngờ rằng, trong lúc nguy cấp nhất, Tề Hạo Hiên cố tình đánh lệch đi, để ông gϊếŧ chết, sau đó thành công phá bỏ vòng vây mà chạy thoát.

Tề Hạo Hiên...

Sau khi hồi tưởng lại đoạn ký ức không vui vẻ kia, Uông Tần liền quyết định kỳ đại hội võ lâm này Vô Ưu phái sẽ tham gia, hơn nữa còn bày trí sẵn mai phục xung quanh, chỉ cần giành được ngôi vị minh chủ võ lâm, Vô Ưu phái từ nay trên giang hồ không sợ một ai nữa!

______________________________

Mị lại ngoi lên đây, chương này là lần đàu mị viết H cổ trang ó, mong quý dị thông cảm.