Phòng khách ở Hàn gia phải nói là sang trọng còn hơn khách điếm danh tiếng, bày trí đẹp mắt, tiện nghi đầy đủ.
Hàn Tú Hảo không cam lòng khép cửa rời đi, để bọn họ ở lại. Tử Kính Ân tặc lưỡi nói vu vơ: "Làm kỳ đà cản mũi không có chút thú vị gì."
Nói xong liền cùng Tử Giai Quyết tiếp tục dạo chơi, ẩn ý trong lời nói bâng quơ của nó không phải quá rõ rồi sao? Chính là mắng nàng làm kỳ đà.
Hàn Tú Hảo siết chặt nắm tay thành quyền, Tú Tâm ham vui đi đến muốn vào trong móc khoáy vài câu liền bị tỷ tỷ cản lại.
Tú Tâm nũng nịu: "Sao lại cản muội? Muội phải vào xem tên tiện nhân kia thê thảm cỡ nào."
Tú Hảo đột nhiên thay đổi ánh mắt, nàng ta trừng trừng nhìn Tú Tâm: "Nháo đủ chưa? Vì sự ngu dốt của muội mà Quan đại ca đã mất thiện cảm với chúng ta, muội còn chưa biết?"
"Tỷ... Muội..."
"Được rồi, đi chuẩn bị cho buổi công bố thánh khí, trời cũng bắt đầu sập tối rồi."
Nói xong liền kéo Tú Tâm bỏ đi, Hàn Tú Hảo trong lòng nổi lên cơn chán ghét đối với Sử Diệp.
Ở bên trong phòng ngồi trên giường, Quan Đông Hàn cẩn thận dùng vải trắng băng lại cánh tay cho Sử Diệp. Hắn mím chặt môi như sắp cắn nó đến nơi.
Sử Diệp cười khẽ, y đưa ngón tay kéo dãn miệng của Quan Đông Hàn, hắn cảm nhận được sự mát lạnh của bàn tay liền ngước mắt nhìn, vừa hay băng bó xong.
Hắn liền thừa cơ bắt lấy cánh tay đang đưa lên kia, sau đó nhanh chóng đẩy y ngã xuống giường đè Sử Diệp.
Hắn liền mở miệng đưa ngón tay của y vào, đầu lưỡi ẩm ướt vươn đến quấn lấy nó, sau đó ngậm mυ"ŧ thật ngon lành.
Sử Diệp chưa kịp chuẩn bị tinh thần liền bị nổi hết cả da gà, y lắp bắp: "Tiểu... Tiểu tử thối... Ngươi mau nhả ra..."
Hắn lắc đầu, sau đó dùng răng cạ cạ lên da thịt trên đầu ngón tay, nước bọt ấm nóng trong suốt chảy xuống.
Đến khi thỏa mãn rồi hắn mới kéo ngón tay y ra, dùng lưỡi liếʍ sạch nước bọt, ánh mắt của hắn như đang động tình nhìn gương mặt xấu hổ của người bên dưới, làn da trắng như ngọc kia nay đã phủ lên một tầng sương đỏ mị hoặc.
Đôi mắt mơ màng, xuân tình khiến hắn kinh tâm động phách, trái tim đập thình thịch như sắp nhảy bổ ra khỏi l*иg ngực, cơn nóng khô khiến cổ họng y như đang bị thiêu cháy.
Hắn như lang như sói cúi đầu xuống vồ vập gặm cắn lấy đôi môi nhỏ nhắn đó, chỉ vì cơn khô khốc khó tả trong cổ họng mà hắn tham lam hút lấy từng chút nước bọt của Sử Diệp.
Đầu lưỡi thô bạo dây dưa quấn loạn, sau đó lại nhẹ nhàng dùng răng cắn lấy môi, khiến y bật ra tiếng rên nỉ non, lúc này hắn mới tấn công toàn diện khuấy động bên trong khoang miệng y.
Hôn thật sâu, hôn thật loạn, đầu óc và sức lực của Sử Diệp giống như bị hắn bóp lấy rồi vứt đi từng đoạn một.
Hắn liếʍ từ trên khóe môi xuống trái cổ, rồi dừng lại ở xương quai xanh tinh xảo kia gặm mυ"ŧ.
Sử Diệp lúc này đã bị kỹ thuật thành thạo của hắn làm cho ngứa ngáy, liêm sỉ tiết tháo mà y dặn lòng gìn giữ biết bao lâu đã bị vứt sạch sẽ, cơ thể xử nam lúc này bắt đầu dấy lên cơn kí©h thí©ɧ.
Quan Đông Hàn vừa gặm mυ"ŧ cổ y vừa đưa tay xoa nắn từ bên eo lên ngực, luồn sâu vào bên trong y phục để cảm nhận làn da mát mẻ trơn trượt của nam nhân.
Vô tình ngón tay lướt ngang vật nhú lên đã cương cứng, hắn tỏ ra vẻ mặt bất ngờ ngước lên ghé tai y thì thầm: "Ca ca! Tại sao lại có gì đó cứng cứng thế này?"
Vừa nói hắn vừa dùng ngón tay vân vê ma sát nó, cơn kí©ɧ ŧìиɧ như tia sét nhỏ chạy dọc khắp cơ thể y, nơi sóng lưng truyền đến cơn tê dại khó tả, đã lâu không động tới hai đóa anh đào nên mới nhạy cảm thế này.
Sử Diệp dùng hai tay che mặt, tức giận mắng: "Đồ hỗn đản... Dám trêu chọc ta..."
Hắn ôn nhu kéo tay y ra, thật lòng nói: "Đệ không đùa với huynh đâu."
"Ta... Ta cũng... Thật lòng..." Sử Diệp tạm gác cái gọi là tự tôn đàn ông qua một bên, đối với người mà y đã nhớ nhung rât lâu rồi thì cũng chẳng quan trọng mặt mũi nữa.
Hắn hài lòng vô cùng, cái hắn muốn chính là một lời này, một lời đủ vững để hắn tin tưởng.
Hơn nữa một lời này khiến hắn dục hỏa từ đũng quần bùng phát lên đại não, hắn không thể kiềm chế được nữa, tiểu Hàn Hàn đã cương cứng chọt lấy bắp đùi của Sử Diệp, y trừng trừng mắt nhìn hắn.
"Ngươi... Cái kia..."
"Huynh có muốn không?"
"Nhưng... Còn ở lại... Với vương gia..."
Quan Đông Hàn dùng ngón trỏ đặt lên miệng y, hắn trưng ra bộ mặt cún con đáng thương, nhẹ giọng: "Đệ không chịu nổi nữa... Ca ca... Phải làm sao đây?"
Sử Diệp muốn ném cho hắn một cú đấm thật mạnh, hắn cứ liên tục cọ sát phần dưới lên đùi y, chẳng khác nào tiểu cẩu đang động đực.
Vừa cọ Quan Đông Hàn vừa vuốt ve từ eo xuống dưới xương chậu, rồi luồn tay vào trong đũng quần, từng ngón tay nóng hổi vân vê dạo quanh khu vực thầm kín đó, Sử Diệp không khỏi bị kí©h thí©ɧ, thở gấp: "Lấy tay ra... Đừng... Á!"
Không để y kịp phản kháng, bàn tay to và hơi thô ráp kia đã nhanh chóng chụp lấy long cầu, sau đó nhẹ nhàng xoa nắn qua từng kẽ tay.
Cảm giác vừa tù đọng vừa tê tê khiến Sử Diệp nắm chặt lại cổ tay hắn, y lắc đầu: "Đừng mà..."
Hắn khẽ cười lên vành tai của y, sau đó mặc kệ lời nỉ non đó mà cầm lấy tiểu nhục bổng đã giương cao ngọn cờ từ lâu.
Bàn tay liên tục tuốt động, những ngón tay không ngừng chạm đến đỉnh đầu dần dần tiết ra dịch trắng.
Sử Diệp đã lâu không chạm vào nơi đó, cho nên hiện tại bị người trong lòng tấn công kịch liệt không khỏi kí©h thí©ɧ, dục hỏa chạy dọc theo sống lưng, len lỏi qua từng dây thần kinh mà xâm chiếm đại não.
Y bắt đầu phát ra tiếng rêи ɾỉ: "Nhanh quá... Đông Hàn... Dừng lại đi... Ưʍ..."
"Thật sự phải dừng lại sao? Ca ca chẳng phải giống như đệ, đều cứng lên rồi."
"Ta... Tiểu tử chết tiệt!"
Sử Diệp chưa kịp hồi thần lại, Quan Đông Hàn đã tuột người xuống, nhếch môi ngước nhìn y rồi kéo quần ra, tiểu Diệp lồ lộ giữa hai người họ.
Sử Diệp hoảng hốt muốn lấy tay che lại, nhưng hắn nhanh hơn một bước, ngoạm lấy tiểu Diệp vào trong khoang miệng.
Khoang miệng của hắn ẩm ướt nóng nóng, chiếc lưỡi chà xát phần thịt trên phần đầu, rồi kéo xuống long cầu.
"Nhả ra đi... Nơi đó còn chưa làm sạch..."
"Hừm... Đối với đệ, chỉ cần người đó là ca ca, thì rất sạch..." Nói xong hắn lại tiếp tục liếʍ mυ"ŧ, nút vào nhả ra đều đặn.
Sau đó tốc độ càng nhanh hơn, Sử Diệp cong lưng lại, hai tay nắm chặt sàng đan, sướиɠ đến độ chỉ có thể rên ư ử, chẳng mấy chốc liền bắn ra toàn bộ vào trong cổ họng hắn.
Y chảy nước mắt sinh lí, tay yểu xìu đấm đấm lên vai hắn: "Phun ra đi..."
Quan Đông Hàn chồm người lên ôm lấy y vào lòng, mặt cọ vào hõm vai Sử Diệp: "Đệ nuốt rồi..."
"Đồ ngốc... Có khó chịu không?" Y cũng theo quán tính mà tiếp nhận cái ôm kia.
Quan Đông Hàn cười cười: "Có... Khó chịu ở tiểu kê kê..."
Hắn thuận tay ôm y trở người ngồi dậy, để y trong tư thế quỳ đối diện mình, Sử Diệp thở dài đưa ngón tay thon lên mặt hắn vuốt xuống yết hầu: "Có qua có lại... Được chứ?"
"Thật sao?" Hắn hớn hở chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh.
Sử Diệp cười khúc khích, y lần này tấn công ngược lại hắn, trong tư thế quỳ bò kia Sử Diệp đưa lưỡi trơn trượt mát lạnh liếʍ nhẹ lên yết hầu hằn, sau đó từ từ cúi xuống, kéo tiểu kê kê vừa to vừa dài kia ra.
Tiểu kê nhưng không phải là tiểu kê, tiểu kê này chính là đại kê dài 20cm trong truyền thuyết.
Sử Diệp ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn nhục bổng to bự đang co giật trước mặt kia, y thốt lên: "Con mẹ nó... Quá to rồi..."
"Ưʍ... Đệ ngại quá... Ca ca cứ nhìn chằm chằm như vậy, trong đầu hẳn là đang tưởng tượng cảnh... Thứ này nhét vào bên trong..."
Sử Diệp càng nghe hắn nói càng nổi da gà, y trực tiếp cầm lấy đại nhục bổng rồi ngậm nó vào.
Quan Đông Hàn hít thở thật sâu và nặng nề, hắn đưa tay xoa xoa mái đầu đen tuyền đang di chuyển lên xuống kia.
"Nhanh hơn nữa..."
"Ưʍ..."
Trong phòng vang lên tiếng chóp chép pha lẫn tiếng thở gấp trầm tính da^ʍ mị của hắn, Sử Diệp cứ thế nuốt vào nhả ra đến mỏi cả quai hàm, mà vật kia vẫn cứng như bàn thạch.
Quan Đông Hàn gầm nhẹ trong cổ họng, hắn lấy hai tay nắm chặt đầu Sử Diệp, ấn vào kéo ra vừa mạnh vừa thô bạo.
Sử Diệp không thở nổi, nước mắt chảy xuống lăn dài hai bên má chạm vào da tay của Quan Đông Hàn.
"Thật thoải mái... Đệ ra đây..."
Nói xong hắn ấn chặt đầu y xuống, bạch dịch nhiều đến mức tràn ra hai bên khóe miệng y, chảy xuống cằm.
Sử Diệp đẩy hắn ra ngồi bịch xuống giường, tay vuốt vuốt ngực để thông khí, đôi mắt đỏ hoe ẩm ướt liếc nhìn hắn.
Quan Đông Hàn kéo y xích lại gần mình, hắn quơ đại cái chăn trên giường mà lau mặt Sử Diệp, hắn nỉ non: "Xin lỗi... Đệ xin lỗi... Đệ mạnh tay quá..."
Sử Diệp cốc đầu hắn, cố nuốt hết bạch dịch xuống, giọng nói khàn khàn: "Tiểu hỗn đản, còn biết quan tâm tới ta sao?"
"Đệ biết sai rồi..." Hắn lau sạch sẽ cho y xong liền như đứa con nít bám đòi sữa mẹ mà ôm ôm cọ cọ mặt lên ngực y.
Sử Diệp mím mối, cảm nhận hương vị vừa nồng vừa thơm vừa ngọt, không biết là thằng nhóc này hằng ngày ăn cái gì mà vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ lại thế này.
Hắn nói: "Hằng ngày đều ăn bánh ngọt, trái ngọt, uống trà hoa."
Sử Diệp lại cốc lên đầu hắn: "Hóa ra tên tiểu tử hỗn đản nhà ngươi đã dự tính từ trước..."
"Phải đó."
______________________
Qua mất thêm mấy chục chén trà, Hàn Tú Hảo che giấu tâm tư gõ cửa phòng hai người họ, không nghe thấy tiếng đáp trả nàng bèn mở cửa.
Vừa bước vào liền thấy cảnh tượng nàng ghét nhất, Sử Diệp nằm gọn trong lòng Quan Đông Hàn, đầu kê lên tay hắn mà an ổn ngủ.
Nàng trừng trừng nhìn vẻ mặt an bình đó mà thật sự tức giận, nàng đi đến muốn đưa tay kéo Sử Diệp xuống giường, ngay khi tay sắp chạm đến liền đột ngột dừng lại.
Lúc này nàng sững người trước ánh nhìn dữ tợn của Quan Đông Hàn, không có chút nhân tính nào cả, như thể chỉ với một cái chớp mắt nữa thôi thì nàng liền bị bóp chết.
Tú Hảo liền giở ra bộ mặt ôn hòa, nói nhỏ: "Sắp tới giờ công bố thần binh rồi."
"Ừm." Hắn lạnh nhạt gật đầu với nàng.
Vậy mà vừa quay mặt đối với Sử Diệp liền trở nên ôn nhu sủng nịch. Hắn ghé vào tai y gọi: "Sử ca! Sử ca, chúng ta phải đi thôi."
Sử Diệp chậm chạp mở mắt, vừa nãy làm chuyện kia nên có hơi mệt, ngay khi nhìn thấy Hàn Tú Hảo liền vội vàng bật dậy, chỉnh lại tóc tai.
Sau đó y lúng túng cầm gậy chống đứng dậy, Quan Đông Hàn vươn vai cho khỏe người, rồi chấp tay với nàng:"Đa tạ Hàn đại tiểu thư."
Cùng Sử Diệp rời khỏi, để hai người hoàn toàn đi mất, Hàn Tú Hảo điên cuồng oán hận nhìn lên vệt trắng trên tấm chăn nằm ngổn ngang trên giường.
Nàng siết tay, móng tay bấm vào da thịt đến bật máu, nàng nghiến răng: "Sử Diệp! Đồ tiện nhân lẳиɠ ɭơ!"
Sau đó nàng sai người đem chăn gối trong phòng đi đốt sạch, tốt nhất là xông bằng lá bưởi để không còn mùi dơ bẩn trong phòng nữa.
Nếu để Quan Đông Hàn biết việc này, có lẽ hắn sẽ tuyệt giao với nàng.
________________________
Thịt cua đây~~~