Đường xá kinh thành Tây Đô đông đúc hơn thường ngày gấp vạn lần nàng áo hoa chàng gấm lụa, ai nấy đều mang lên mình y phục rực rỡ sang trọng, không những thế có vài đoàn người ăn mặc tươm tất, sạch sẽ phong sương tề tụ từ năm châu tứ hải.
Đèn l*иg treo cao, đàn sáo êm ả, từng cánh hoa góc lá như được tiếp thêm sinh khí, hương thơm dịu nhẹ có, nồng nàn có, day dứt có, lưu luyến không tan có, mỗi một loại hoa đều khoác cho mình sắc đẹp kinh người động tâm. .
||||| Truyện đề cử:
TruyenHD |||||
Cửa phủ rộng lớn, Hàn Tú Tâm và Hàn Tú Hảo theo lẽ dĩ nhiên mà nghênh đón từng vị khách được nhận thiệp mời.
Có không ít nam nhân đã say đắm khi lần đầu nhìn thấy nhan sắc tựa hoa tựa trăng của hai nàng.
Tú Hảo ôn nhuận, thanh tú như trăng sáng thuần khiết, lại mang chút vẻ ma mị khó tả.
Tú Tâm thì lại có chút gai góc, có chút kiều diễm, có chút kiêu kỳ của tiểu thư danh giá, giống hồng hoa ở phương Tây.
Hai người họ cứ như điểm sáng khiến người người chú ý.
Đoàn người của Nam Kiếm đến trước, sau khi chào hỏi và kiểm tra thiệp mời liền vào trong, khi đi ngang qua hai nàng, Lô Sỉ Liêm và Lô Sỉ Hoằn như bị hớp hồn, cười ngu si.
Nhưng hai nàng chỉ đơn giản gật đầu lại, còn sự chú ý đều đổ dồn lên Quan Đông Hàn đi sau cùng, Tú Hảo ngại ngùng nói: "Quan đại ca cứ tự nhiên."
Quan Đông Hàn không đáp lời, cứ như bình thường gật đầu rồi lướt ngang họ, tuy vẻ mặt vẫn là thiện chí, nhưng Tú Hảo lại cảm thấy cơn lạnh buốt xẹt ngang qua, theo vạt áo của hắn mà tan dần trong gió.
Tú Tâm cau mày kéo góc áo nàng: "Đại tỷ, hắn dám xem thường chúng ta."
"Ta biết…"
Tiếp theo là Thiết gia, Lan Hoa phái, Vương võ đường,... Tất cả những danh môn chính phái có máu mặt đều đến đông đủ, sau lại là các dương tôn công tử, thương nhân quý tộc đều không sót một ai, giao thiệp Hàn gia quả nhiên quá rộng rãi.
Cuối cùng là Bình Tây vương Tử Giai Quyết, đi cùng còn có tứ hoàng tử Tử Kính Ân và một nam nhân che mặt chống gậy.
Ba người tức khắc gây chú ý, bởi tin tức kia đã hoàn toàn được nhân sĩ giang hồ biết đến rồi, xem ra nam nhân chống gậy kia không phải ai khác, là cái tên mà họ tâm niệm muốn trừ khử.
Sử Diệp vậy mà dám đến hội thưởng hoa, có người chống lưng nên không sợ trời không sợ đất rồi, ai cũng nghĩ như thế ngoại trừ một người.
Hàn Tú Tâm liếc xéo y, lớn tiếng ngăn cản: "Hàn gia ta không để cho tên tiện nhân kia vào cửa dù chỉ nửa bước."
Nói xong nàng thô bạo hất văng chiếc nón mà Uông Tần tặng y rơi xuống đất, bụi bẩn đều dính vào lớp lụa mềm mại.
Một tiếng tiện nhân đó, ai nghe vào cũng hiểu hàm ý của nàng, Sử Diệp không chính đáng câu dẫn đệ tử dưới danh Lâm thánh hiệp, người mà nàng thầm thích, nếu không là tiện nhân thì nàng không biết nên dùng gì để mắng người.
Ngay tại thời điểm vải lụa đen lướt ngang, ánh mắt đằng đằng sát khí kia đập vào mắt nàng, không chút ôn nhu, không chút tình người.
Sử Diệp mặt lạnh đến có thể đông cứng chết bất kỳ ai chạm vào, Tử Kính Ân tức giận rống lên: "Thứ tiện dân như ngươi dám động đến người của ta?"
Hàn Tú Tâm lần nữa cả kinh khi tiếp nhận ánh mắt oán hận của Tử Kính Ân, nàng sợ hãi lùi lại.
Hàn Tú Hảo vội bước đến cúi đầu tạ lỗi: "Xin tứ hoàng tử bớt giận, tiểu muội của thảo dân tuổi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, mong ngài tha thứ."
Tử Kính Ân nghiến răng cãi lại: "Nhỏ tuổi? Nhìn cô ta còn già hơn cả tiểu thúc của ta mà còn nhỏ tuổi?"
Tú Tâm như chết lặng, hài tử đều nói lời thật lòng, bề ngoài của nàng so với Sử Diệp không trẻ bằng, nhưng luận về nhan sắc thì lại tuyệt thế hơn.
Bình Tây vương cũng gai mắt với hành động kia, nhưng không muốn làm lớn chuyện nên đứng ra giảng hòa.
Tú Tâm và Tú Hảo liên tục nói lời xin lỗi, Tử Kính Ân không thèm để ý họ cúi xuống muốn nhặt lên chiếc nón, nhưng lại bị Sử Diệp níu lại.
Giọng nói dễ nghe như phong linh nhưng lại lạnh đến tê người: "Ai làm người đó chịu trách nhiệm."
Tử Kính Ân lập tức hiểu ra liền vểnh cằm nói: "Nhặt lên, mẫu hậu ta có dạy phàm đã làm sai thì phải sửa sai, chịu trách nhiệm với hành động ngu xuẩn của mình."
Hàn Tú Tâm mặt xanh như tàu lá mà run tay cầm vành nón, nhặt lên đưa hai tay cho Tử Kính Ân.
Đứa nhỏ phủi phủi cho sạch bụi rồi cười rạng rỡ:"Tiểu thúc cầm."
"Đa tạ hoàng tử." Chẳng mấy chốc Sử Diệp thu lại hàn khí, nở nụ cười ôn nhu đối với Tử Kính Ân.
Người bên trong đều chứng kiến rõ ràng mọi chuyện.
Quan Đông Hàn bật cười khi nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ này của y, còn có đứa nhỏ kia, không biết là đêm hôm đó nó vờ ngây thơ không hiểu hay là quả thật không hiểu, hài tử này… Lòng sâu khó lường.
________________
Sau trận ầm ĩ bên ngoài vừa nãy, Hàn Tú Tâm cứ thế mà trở nên khúm núm hơn, Hàn Thống tức giận hừ lạnh với nàng.
Vốn dĩ Bình Tây vương mới lấy lại được quyền lực, ông muốn giao hữu với vương gia để còn có việc nhờ vả sau này, vậy mà nhị tiểu thư nhà mình lại gây ra việc mích lòng như vậy, hơn nữa là chọc giận tứ hoàng tử, đệ đệ thân sinh của thái tử kế vị.
Bên trong Hàn phủ là vườn hoa đa sắc, không những thế còn có hồ lớn đầy cá, giữa hồ là hòn non bộ, trên đỉnh thạch sơn là một đóa Lưu Ly Bạch Mẫu đơn lưu danh giang hồ.
Lưu Ly Bạch Mẫu đơn cả thiên hạ chỉ có vài người có thể trồng ra, Hàn gia là một trong số ít đó, cánh hoa trắng trong như ngọc, trên cánh hoa có điểm xuyết vài đường xanh bích, thân dài một gang tay trên thân là chi chít gai nhọn.
Sử Diệp nhìn đến ngẩn người, quá mức xinh đẹp.
Tử Kính Ân cũng thích thú chỉ đông chỉ tây, người người đông đúc náo nhiệt càng khiến hài tử hưng phấn hơn, chẳng mấy chốc lại chạy đi mất.
Sử Diệp vẫn đứng đó, chỉ an tĩnh mà ngắm hoa, xung quanh y ba bước chân chẳng ai dám tới gần, bọn họ không dùng con mắt chán ghét thì là sợ bị độc chết, y đều cảm nhận được.
Sử Diệp thở dài, muốn một mình tìm nơi trống trải để hít thở, thế nhưng lại có vài người lén lút theo sau, đi một hồi lại ra sau hậu viện không có một ai cả.
Y thầm nhủ sao Hàn phủ lại quá mức rộng lớn thế này? Đi một chút thôi là thấm mệt rồi, y thấy trước mặt là một mái đình nhỏ bèn đến đó ngồi.
Lúc này tiếng bước chân phía sau không còn giấu diếm nữa, Sử Diệp cảnh giác quay đầu nhìn.
Có hai đến ba tên mặt mày hung tợn nhìn y, thì ra bọn chúng chính là đệ tử của phái Kiếm Thiên, sư đệ của Ngạo Bách Nguyên.
"Tên súc sinh, chính ngươi đã hại chết Ngạo sư huynh của bọn ta. Hôm nay gặp tại đây, liền báo thù tại đây!"
Một tên rút kiếm chĩa về phía Sử Diệp, cái gì mà hại chết Ngạo Bách Nguyên y không hề biết, thế nhưng hay tin kẻ năm đó muốn cưỡng bức mình đã vong mạng, y lại cảm thấy hả dạ.
Sử Diệp nhàn nhạt đáp: "Tên da^ʍ tặc đó chết lại đổ lên đầu ta? Bộ người trên giang hồ này có sở thích ăn ốc bắt người khác đổ vỏ, hất nước bẩn vào người ta đến như vậy?"
"Phí lời, chết đi!" Bọn chúng gào lên xông đến.
Sử Diệp vội lách người né đường kiếm mà ngã trên đất, y nhanh chóng vặn cán gậy, huơ đầu dao nhọn khiến chúng lùi lại.
Y lập tức trở tay bấm nút cơ quan, lưỡi dao bén nhọn liên tục bắn ra.
Ba tên tuy né tránh khó khăn nhưng vẫn không khiến chúng lùi bước, một tên chém xuống thanh kiếm, Sử Diệp lăn người để né nhưng chậm một tí.
Lưỡi kiếm sắc bén xẹt qua cánh tay Sử Diệp, để lại vết chém không quá sâu.
Đúng lúc này Quan Đông Hàn dùng khinh công bay đến, chớp mắt liền chưởng chết ba tên tại chỗ.
Hắn vội vàng đỡ Sử Diệp ngồi lên ghế, vạch tay áo lên xem vết thương đang rỉ máu của y, hắn tròng mắt đã hiện lên tơ máu, hỏi: "Huynh sao lại không hô cứu?"
Sử Diệp cười trừ: "Vừa nãy chẳng phải bọn chúng đã hô dùm ta rồi sao? Nếu không sao lại thu hút nhiều người đến vậy?"
Sử Diệp liếc nhìn đám người chẳng biết đã xuất hiện từ khi nào, nhưng theo trí nhớ của y là đã rất lâu rồi, ngay khi ba tên kia vừa gào rống lên.
Bọn họ đã ở đó, vây xem mà không một ai thèm ra tay cứu, Sử Diệp cười lạnh: "Cũng chẳng có ai muốn cứu, hà cớ gì ta phải cầu xin bọn họ?"
Quan Đông Hàn lòng chua xót, đau như dao cắt, nếu không phải khi nãy thấy có người chạy về hướng này còn nói là có đánh nhau, linh cảm mách bảo hắn phải đi xem thử, thì hắn cũng không kịp thời ra tay.
Tử Kính Ân và Tử Giai Quyết chạy đến, khi nhìn thấy máu chảy ra từ vết thương của Sử Diệp liền hoảng hốt lên tiếng: "Tiểu thúc… Sao lại…"
"Thảo dân không sao."
"Nhưng mà máu…Còn không mau đem thuốc cầm máu đến? Có phải đợi ta chém đầu hết rồi mới mang đến?" Tử Kính Ân hốc mắt đỏ au nhìn đám người vây xem trò vui, chẳng ai thèm nghe lời nó cả.
Đối với bọn thuật sĩ giang hồ, cái gì mà người của hoàng tộc? Bọn họ chẳng quan tâm, ở đây chỉ có người của Hàn gia và công tử thế gia là phải sợ thôi.
Lập tức Hàn Tú Hảo rẽ dòng người đi qua, đưa Quan Đông Hàn lọ kim sang dược, hắn lúc này mới biết thì ra nàng cũng đã ở đó từ trước.
Nàng đã chứng kiến… Nhưng nàng một câu khuyên ngăn cũng không có… Người này chính là thê tử kiếp trước của mình đó sao? Là người đã vì mình ngày đêm luyện dược đó sao?
Quan Đông Hàn hoàn toàn đã chết tâm với nàng, hắn nhận lọ thuốc rồi nhếch môi lạnh nhạt: "Đa tạ đại tiểu thư."
Một câu nói này, ngữ điệu không vươn chút ân tình nào, Hàn Tú Hảo tay vẫn để ở không trung, tim rạn nứt.
Nàng cứ đứng đó, tận mắt chứng kiến từng chút ôn nhu của hắn dành cho Sử Diệp.
Tử Kính Ân mím môi nhìn bột thuốc rắt lên miệng vết thương.
Sử Diệp cắn răng nhịn đau, giữ vững vẻ kiên định, tuyệt đối không để bọn họ nhìn thấy bộ mặt yếu đuối của mình thêm chút nào nữa.
Quan Đông Hàn như quặn từng khúc ruột, trầm thấp hỏi: "Huynh có đau không?"
"Không đau…"
"Nhưng đệ đau…"
"Tiểu tử thối, không sợ chúng nghe thấy?"
"Kệ chúng, có nghe thì cũng không làm gì được đệ.
Sử Diệp cảm thấy ấm áp trong lòng, mới vừa nãy còn cảm thấy mọi thứ xung quanh đều vô vị, vậy mà vì một lời nói lại thay đổi.
Hàn Tú Hảo cố kìm nén cơn bộc phát, nàng lên tiếng:"Hay là đưa công tử vào phòng cho khách nghỉ ngơi, ta sẽ cho người chuẩn bị."
Quan Đông Hàn không trả lời, Sử Diệp càng không, Tử Kính Ân thấy thế mới gật đầu: "Được, mau đi."
Quan Đông Hàn ném bỏ lọ thuốc, sau đó vòng tay bế Sử Diệp lên khiến những người xem kịch kia trố mắt.
Hàn Tú Hảo mặt đã đen như đít nồi, dẫn đường cho bọn họ.
Tử Kính Ân khi đi đến gần đám người, nó nhếch một bên môi khinh thường, lắc đầu tặc lưỡi: "Một đám lòng lang dạ sói không có mắt."
Sau đó hiên ngang bỏ đi, Bình Tây vương chắp tay sau lưng thở dài: "Lòng người lạnh nhạt, không đáng một xu."
Tử Giai Quyết đã mở to mắt nhìn rõ cái gọi là danh môn chánh phái lại vô sỉ như vậy.