Quan Đông Hàn bị nó đè lại, hàm răng sắc bén liên tục muốn cắn lên da thịt hắn. Hắn cố vùng vẫy thoát khỏi con thằn lằn lớn này.
Miên Miên chân run rẩy, nàng có hơi do dự nhìn Sử Diệp vẫn đứng đó: "Sử ca..."
"Chạy mau." Sử Diệp ánh mắt gấp gáp bắn về phía nàng, Miên Miên đành cắn môi mà cắm đầu chạy ngược lại hướng về Vô Ưu thành.
Sử Diệp mắt thấy thiếu niên chống đỡ không muốn nổi, liền nắm chặt gậy trong tay bước đến liên tục hạ xuống lớp da dày kia.
Vậy mà nó vẫn không hề có động thái gì, Sử Diệp lại nhanh chóng xoay đầu tay cầm bằng ngọc, lập tức dưới cuối cây gậy mọc ra vài chục kim châm vừa dài vừa lớn.
Vài năm trước sau sự việc của Trần Lượng, Sử Diệp vì muốn phòng thân mà nhờ người chế ra lọai gậy có cơ quan này.
Bó châm có tẩm thuốc mê, mặc dù đâm vào không chết nhưng đủ để làm suy yếu kẻ thù.
Sử Diệp dứt khoát giơ gậy lên dùng toàn bộ sức lực đâm xuống người con Hoàng Nguyệt Kỳ, bó châm xuyên qua lớp da dày đó cắm trúng một đoạn xương.
Hoàng Nguyệt Kỳ đau đớn gầm lên, nó vung đuôi hất Sử Diệp văng ra vài thước, rồi dùng lực lớn vào đuôi rút cây gậy còn cắm trên lưng mình ra ném xuống trước mặt.
Nó tức giận bò khỏi người Quan Đông Hàn, điên cuồng nhìn thứ đã làm nó bị thương, Hoàng Nguyệt Kỳ lại xè xè kêu một tiếng liền dùng chân dậm nát cây gậy.
Đầu bó châm bị lực ép đến văng ra tung tóe, vô tình một cây châm hướng đến mắt cá chân của Sử Diệp mà xuyên vào.
Máu đỏ tươi bắt đầu chảy ra thấm ướt ống quần, Sử Diệp bị cơn đau thấu xương đánh úp lên đại não, thét lên một tiếng.
"Á!!!"
Dường như tiếng thét cộng với mùi máu đặc biệt thơm nồng của Sử Diệp gây chú ý, Hoàng Nguyệt Kỳ lao nhanh đến.
Thế nhưng nó bất ngờ bị Quan Đông Hàn dùng thương đâm, hắn đè nó xuống đất ghim sâu cây thương vào đúng vết thương vừa nãy của nó.
Hoàng Nguyệt Kỳ gầm lên, nó dùng cái đuôi của mình quật ngã hắn, nó lại lần nữa đè lên người hắn.
Lần này cái đuôi hình trăng khuyết đó đột nhiên mọc ra vô số vảy cứng, đâm trực tiếp lên vai trái của hắn, nó ghim sâu vào, độ cong của cái đuổi càng khiến xương cốt của hắn như bị đẩy lòi ra ngoài.
Quan Đông Hàn đau đến tột cùng, nhưng vẫn dùng sức đẩy nó ra: "Chết tiệt."
Một mảng máu từ phía trên rơi xuống ngay lúc hắn đang há miệng, máu đều từ từ chảy vào trong bụng hắn.
Hương vị tanh tươi dần bao vây tất cả, Hoàng Nguyệt Kỳ trừng trừng con mắt màu vàng nhìn hắn, trên cổ nó bị mũi thương đâm xuyên qua.
Người cầm thương lại là Sử Diệp, y chịu đựng cơn đau để cố gắng gượng dậy, dùng hết sức lực đâm chết nó, may mắn là không quá lực mà làm tổn thương người phía dưới.
Tưởng chừng như bị nó xuyên đến chết, Quan Đông Hàn lại lần nữa được cứu vớt.
Sử Diệp mồi hôi lạnh đầy trán, y buông cây thương ngã xuống bên cạnh. Y bò đến cố đẩy con thằn lằn đã chết kia, thế nhưng cái đuôi cắm sâu lên ngực trái thiếu niên lại khó khăn rút ra.
Ngay tại thời điểm đẩy được nó sang một bên cũng là gần hơn một chén trà sau, thiếu niên sắc mặt trắng bệch không còn một giọt máu, mà vết thương trên ngực lại đặc biệt nghiêm trọng, còn có thể nhìn thấy xương trắng từ bên ngoài.
Sử Diệp khó khăn cõng thiếu niên chỉ mới mười hai tuổi trên lưng, mặc dù chân đau đến đi không nổi nhưng y vẫn cố gắng mang hắn về, phải nhanh chóng cứu hắn nếu không hắn sẽ mất máu mà chết.
Quan Đông Hàn mờ mịt mở mắt, hắn nhìn xuống phía chân đi cà nhắc một bên đó, cây châm vẫn ghim xuyên qua máu vẫn thấm ướt mỗi dấu chân Sử Diệp để lại trên đất.
Hắn nhỏ giọng: "Thả ta xuống..."
Sử Diệp thở dốc, mắng hắn: "Đừng có nói nhiều, giữ sức đi."
"Nếu không thả ta xuống... Ngươi sẽ bị phế cái chân đó..."
Sử Diệp buồn cười nói: "Ngu ngốc, vốn dĩ nó đã phế ngay từ đầu rồi. Đừng nói nữa, nhóc con may mắn gặp ta đấy..."
Quan Đông Hàn thiết nghĩ người này vô phương cứu hắn, thế nên hắn liền dùng chút sức trở người. Sử Diệp chao đảo ngã xuống đè lên ngực hắn.
Quan Đông Hàn bị động đến vết thương, hít vào một ngụm khí lạnh.
Sử Diệp tức giận, đôi môi đỏ hồng mấp máy chửi: "Ngươi bị tâm thần hả?"
"Ta... Ngươi cứu ta không được... Ta sắp xong rồi."
"Không cái em gái ngươi, ta nói ta cứu ngươi thì nhất định làm ngươi sống, cho dù đầu trâu mặc ngựa diêm la bắt hồn cũng không thể cướp ngươi từ trong tay ta, Sử Diệp ta trước giờ chưa bào giờ nói điêu."
Quan Đông Hàn bất ngờ nhìn ánh mắt sáng như sao đó, người này ý chí thật kiên cường, phi thường mạnh mẽ hơn cả minh chủ võ lâm là hắn.
Sử Diệp vẫn cố gắng kéo thiếu niên đứng dậy, y thầm mắng trong lòng không biết hắn ăn cái gì mà lại nặng như vậy.
Ngay lúc này, giọng kêu của Miên Miên truyền đến: "Sử ca ca."
Nàng chạy tới, theo sau là cha của Tiểu Bình. Miên Miên lo lắng nhìn xuống cái chân bị thương của Sử Diệp, nàng bất giác mếu máo khóc: "Sử ca..."
"Ta không sao, mau đỡ hắn trở về, phải cứu hắn." Sử Diệp gấp gáp nhờ vả nam nhân trạc tuổi tứ tuần, nhưng thân thể vẫn còn cường trán như thanh niên mười tám tuổi.
Đại Bình một tay vác Quan Đông Hàn trên lưng, cơ bắp trên vai cuồn cuộn lộ ra, Sử Diệp được Miên Miên đỡ dậy, bọn họ nhanh chóng trở về Xà Đảo.
______________________________________
Trời dần sập tối, người của Thiết Thương phái nhanh chóng tìm được cái xác của Hoàng Nguyệt Kỳ.
Lâm Kỳ Hưng nhìn xung quanh, liền tìm thấy một vài cây châm trên đất, bên cạnh còn có cây gậy chống đã bị nát.
Máu tươi với màu máu sẫm trộn lẫn vào nhau, nằm lộn xộn trên đất. Lâm Kỳ Hưng trong lòng hơi thất vọng: "Hàn nhi..."
Thiêt Uy Hổ đi đến, vỗ vỗ vai hắn tỏ vẻ an ủi: " Tứ Thánh Hiệp... Không tìm thấy nó..."
"Không ngờ lại có cớ sự này."
"Ta cũng không ngờ đến."
Lâm Kỳ Hưng nghi hoặc nhìn ông ta: "Thật vậy sao?"
Thiết Uy Hổ vuốt chùm râu, vẫn ra vẻ hối tiếc: "Không ngờ rằng cái gật đầu của ta lại gây hại đến nó..."
Mấy canh giờ trước, ngay khi Thiết Gia Long tận mắt chứng kiến Hoàng Nguyệt Kỳ xuất hiện và đánh dấu Quan Đông Hàn là con mồi, Thiết Gia Long đã quay trở lại, báo tin với mọi người.
Hắn nói rằng, trên đường đi kiểm tra thì vô tình gặp phải Hoàng Nguyệt Kỳ, bị nó tấn công.
Hắn may mắn chạy thoát nên về cầu chi viện, sau đó Lâm Kỳ Hưng lập tức dẫn người chạy đến cứu Quan Đông Hàn.
Nhưng ngay khi đến đó thì chỉ bắt gặp đám đệ tử nội môn bị đánh ngất, trên đất là dấu chân hỗn loạn dẫn theo một hướng.
Lần theo dấu chân bọn họ đã tìm được đến đây.
Lâm Kỳ Hưng nhìn những vết lộn xộn trên đất, hắn nhớ rất rõ sư điệt không hề biết dùng châm, không lẽ sư điệt được một người khác cứu đi? Người đó là ai? Tốt hay là xấu?
Hiện tại không hề có dấu tích gì của Quan Đông Hàn cả, không biết nó có ổn không.
"Trời cũng sắp tối rồi, chúng ta trở về đi."
Thiết Uy Hổ ra lệnh cho mọi người tập hợp lại, chuẩn bị trở về.
"Còn Hàn nhi? Ông tính bỏ mặc nó?"
"Lâm Thánh Hiệp, xin thứ lỗi cho tại hạ vô lực, ta cũng không thể vì một gia đinh mà mạo hiểm người của ta."
Lâm Kỳ Hưng biết rõ căn bản người của Thiết Thương phái rất chán ghét Quan Đông Hàn, nay để mặc cho nó chết cũng là chuyện hiển nhiên.
Hắn tức giận nói:" Được, tại hạ sẽ không làm phiền đến quý phái, tự ta một mình đi tìm Quan Đông Hàn."
Nói xong, Lâm Kỳ Hưng thi triển khinh công lướt đi mất. Thiết Uy Hổ không còn giữ ý định kiên dè nữa, ông ta phất tay áo bỏ đi.
"Hừ! Ta thấy tên tiểu tử đó không sống nổi qua đêm nay, dù có được người khác cứu đi."
Thiết Gia Long bắt kịp bước chân của ông ta, tò mò hỏi: "Phụ thân, người nói vậy tức là tên súc sinh đó vẫn chưa chết?"
"Phải, Hoàng Nguyệt Kỳ bị gϊếŧ bởi thương của môn phái chúng ta, hơn nữa trên mặt đất toàn là máu thịt còn tươi mới... Quan Đông Hàn bị thương không hề nhẹ, có lẽ nó sẽ không qua khỏi đêm nay."
"Nhưng... Lỡ như nó được cứu sống lại..."
"Không thể!" Thiết Uy Hổ một câu chắc chắn.
Bọn họ trở về, cả đoàn chỉ thiếu mất một người, mà người đó lại lại kẻ mà ai ai cũng ghét, ai ai cũng muốn tránh xa, duy chỉ có Thiết Gia Yến là thương tiếc cho hắn.
Nàng đêm đó đã khóc đến tê tâm liệt phế, nàng thật sự rất xem trọng Quan Đông Hàn, bởi vì sống trong cảnh bảo bọc quá mức, ai ai cũng kiêng dè mà không dám tiếp cận với nàng. Cho đến khi nàng tốt bụng đem tên khất cái kia về, hắn đã chịu làm bạn với nàng, thân thiết bên cạnh nàng.
Thiết Gia Yến mất đi một người quan trọng, thử hỏi làm sao có thể không đau lòng? Từ nay trở đi sẽ không còn ai trò chuyện với nàng nữa, cũng không còn ai cùng nàng du ngoạn.