Khi Minh Châu xuống giường, mới thấy trong nhà vệ sinh có thêm một chiếc khăn mặt trắng và bàn chải đánh răng màu hồng được đặt ngay trên bồn rửa mặt.
Nhìn kỹ hơn, trên khăn cũng có họa tiết là một con thỏ con, rất dễ thương.
Cô nhìn vào chiếc khăn rồi bất giác mỉm cười nhẹ nhàng.
Minh Bảo và Triệu Đại Nhạc hai đứa trẻ nằm trên giường không muốn dậy, Minh Châu đành mềm giọng dỗ dành: "Thêm vài ngày nữa sẽ được nghỉ rồi”
Vừa dứt lời, hai đứa trẻ lập tức đứng bật dậy, cũng không phải bởi vì những lời này, mà là Cảnh Dực đang đi tới, đầu ngón tay cầm điếu thuốc, giọng nói lạnh lùng: "Không dậy à?”
Triệu Đại Nhạc chỉ là lăn qua lăn lại, tốc độ không nhanh không chậm, tự mình mặc quần áo mang giày, xong việc còn hướng Cảnh Dực chào hỏi: "Chào buổi sáng, đại ca!”
Cảnh Dực liếc mắt nhìn cậu bé một cái rồi ban công đeo găng tay đấm bốc, Triệu Đại Nhạc thấy thế vội vàng che mông chạy vào toilet, sợ nắm đấm kia chỉ một giây sau sẽ rơi vào trên người cậu.
Minh Châu bởi vì chuyện tối qua nên cũng không dám nhìn thẳng Cảnh Dực, mang giày cho Minh Bảo, dẫn cậu đi toilet, Triệu Đại Nhạc thỉnh thoảng sẽ ở lại chỗ này, chỗ ở này có bàn chải đánh răng và cốc đánh răng của cậu bé, cậu lấy bàn chải đánh răng dự phòng của mình ra cho Minh Bảo, hai đứa nhỏ chen chúc nhau đánh răng, vừa đánh vừa cười he he.
Minh Châu chuẩn bị đi ra làm bữa sáng, thấy trên bàn ăn có bánh bao và sữa đậu nành, cô nhận ra là Cảnh Dực mua, liền quay đầu nhìn.
Người đàn ông đang đứng trên ban công đấm vào bao cát, anh chỉ mặc chiếc áo thun màu đen rộng rãi và quần thể thao màu đen, đường quyền và động tác nhấc chân đều mang theo tiếng gió, ánh mắt sắc bén lại hung dữ.
Sau khi đá mạnh chân một cái, anh xoay người nhìn về phía cô, mí mắt mỏng khẽ cong lên, vết sẹo ở đuôi mắt hằn lên theo nhịp thở, trông mười phần lưu manh.
"Làm sao vậy?" Giọng nói của anh đầy truyền cảm, trong trẻo và lạnh lùng, lơ đãng rơi vào trong không trung, rất dễ nghe.
Minh Châu mỉm cười với anh: "Không có gì, cám ơn anh đã mua khăn, bàn chải đánh răng, còn có bánh bao.”
Cảnh Dực gật đầu, ánh mắt lại chuyển hướng sang bao cát, nhấc chân đá mạnh vào.
Minh Châu cho Triệu Đại Nhạc cùng Minh Bảo ăn sáng xong thì đưa hai đứa trẻ xuống lầu, trước khi đi, cô nói với Cảnh Dực rằng cô định đi lấy chuyển phát nhanh, người đàn ông đầu cũng không ngẩng lên, chỉ phát trong cổ họng một tiếng "Ừ".
Sau khi đưa Minh Bảo và Triệu Đại Nhạc đến trường, Minh Châu lái xe ra đường.
Cô nhờ bạn cùng phòng gửi máy tính của mình tới, còn có một ít quần áo giày dép, ban giám hiệu nói bảo cho cô nghỉ học một năm, để cô sang năm lại tiếp tục học, cô không đồng ý, nhưng cũng không cự tuyệt, chỉ nói cô sẽ suy nghĩ.
Tình huống trong nhà bây giờ, cô không đi đâu được, Minh Bảo còn nhỏ, cô cũng không yên tâm giao cho ai được, đều nói hoạn nạn mới thấy chân tình, những thân thích năm xưa, vừa thấy nhà cô xảy ra chuyện, có thể trốn được bao xa thì trốn.
Minh Châu chỉ muốn bọn họ chăm sóc Minh Bảo một chút thì người ta nói trong nhà không có người rảnh rỗi, tất cả mọi người ra ngoài làm việc, không ai có thời gian chăm sóc.