Minh Châu rửa tay xong đi tới, mở tủ lạnh ra nhìn anh nói: “Em nấu cho anh bát mì nhé, trong tủ lạnh có giăm bông cùng trứng gà.”
Sau bữa cơm trưa, cô luôn cảm thấy mắc nợ anh.
Cảnh Dực ngẩng đầu, mái tóc còn hơi ẩm ướt đen nhánh, trong đôi mắt lạnh lùng kia dường như có thêm chút cảm xúc khác, có chút ngoài ý muốn kinh ngạc hỏi: “Em biết nấu cơm?”
Minh Châu bị đôi mắt kia nhìn mà ngẩn ra, thận trọng gật đầu: “Ừm, nguyên liệu nấu ăn không có nhiều, nên chỉ có thể nấu mì.”
“Món ăn khác em cũng biết nấu à?” Anh hỏi.
Minh Châu hiểu ý anh, gật gật đầu: “Cơ bản thì đều biết.”
Cảnh Dực nghiêng người hướng dưới lầu kêu một tiếng: “Đại Hồng!”
Đại Hồng ở dưới lầu đáp lại: “Anh à, sao vậy?”
“Đi chợ mua chút nguyên liệu nấu ăn đi.” Cảnh Dực dặn dò: “Bảo Cát Phong đi cùng cậu nhé.”
Đại Hồng sửng sốt: “A? Ai nấu ăn vậy?”
Khuỷu tay Cảnh Dực gác lên lan can, rũ mắt nhìn cậu ta, ánh mắt chán nản đầy ghét bỏ, giống như đang nhìn kẻ ngốc vậy.
Đại Hồng cuối cùng cũng nhớ ra điều gì đấy, lập tức phấn khích nhảy dựng lên, “Em biết rồi! Minh Châu biết nấu ăn! Em sẽ đi ngay! Anh à! Anh muốn ăn gì! Có phải thịt kho tàu không! Hay cá chép om? Sườn kho tàu phải không! Em sẽ đi mua!”
Cảnh Dực cười nhạo một tiếng: “Khá lên rồi đấy.”
Khi anh xoay người lại, Minh Châu đang cúi đầu thái giăm bông trên thớt, ống tay áo len xắn lên một đoạn, lộ ra cổ tay mảnh khảnh, cô hơi nghiêng đầu, rất nghiêm túc cúi đầu thái giăm bông, sau đó dưới bàn tay cô xuất hiện từng miếng mỏng dày đều nhau.
Có thể thấy được cô đã từng nấu cơm.
Cảnh Dực nhìn chằm chằm một lúc rồi chuyển ánh mắt đến gương mặt cô, nhìn từ bên cạnh, lông mi của cô rất dài và hơi cong lên, cô không trang điểm, làn da rất trắng, nổi rõ cả mạch máu dưới da.
Khi cô quay đầu lại, Cảnh Dực nhìn thấy nốt ruồi mỹ nhân trên chóp mũi cô, tinh xảo như có người dùng bút nhẹ nhàng điểm lên đầu mũi cô vậy.
Nước trong ấm trà sôi, Minh Châu đổ một nửa vào nồi, còn lại một nửa bỏ vào bình giữ nhiệt, mang vào văn phòng của Cảnh Dực.
Cảnh Dực bước theo vào cầm lấy một điếu thuốc từ trên bàn, anh không hút mà chỉ đặt ở trong tay nghịch nghịch, giọng điệu nói chuyện không phân biệt được cảm xúc gì: “Bên ngoài có lời đồn nói em dụ dỗ Lưu Phú Cường.”
Thân thể Minh Châu cứng đờ, nhịn không được lên tiếng phản bác: “Là nói dối.”
Trong lòng cô nhất thời cảm thấy chua xót, cục tức trào lên cổ họng, cô nắm chặt nắm tay, cao giọng nói: “Có nhiều người còn giàu có hơn ông ta, cũng có người đẹp trai hơn ông ta, tại sao em phải dụ dỗ ông ấy?”
Cảnh Dực nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
Minh Châu: "..."
Giọng cô đột nhiên trầm xuống: “Em không phải đang nói anh.”
Khóe môi Cảnh Dực khẽ nhếch lên, thật sự bị cô chọc cười, nở nụ cười nhàn nhạt, khóe miệng cười rất quyến rũ như muốn mê hoặc lòng người.
Minh Châu thấy anh cười, càng không được tự nhiên, cúi đầu định rời đi, vừa đến gần phía trước thì nghe Cảnh Dực hỏi: “Em không muốn thanh minh gì à?”
“Không muốn.” Minh Châu cúi đầu bước qua bên cạnh anh để đi ra ngoài: “Thanh giả tự thanh*.”
(*Thanh giả tự thanh: Ý nghĩa là tự bản chất của người ngay thẳng, trong sạch, thanh tao, cho dù bị nói xấu vu oan họ vẫn không thanh minh bởi họ biết rằng rồi sự thật sẽ được phơi bày.)
Cảnh Dực quay đầu, chỉ thấy bóng lưng cô thẳng tắp, hai tay cô buông xuống bên cạnh, nắm chặt thành nắm đấm, đè nén tất cả sự phẫn nộ cùng nỗi không cam lòng xuống.
Còn có cả những ấm ức và bất lực.
Không biết vì sao, Cảnh Dực như nhìn thấy chính mình của ngày xưa qua bóng dáng tấm lưng này.
Khi ấy, anh thường xuyên bị đánh đập, nhưng anh vẫn ngẩng cao đầu và đứng hiên ngang bất khuất.
Anh luôn luôn ghi nhớ lời mẹ dặn.
Muốn trở thành người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, không thể khuất phục trước cám dỗ cường quyền.
Anh đã vượt qua.
Nhưng mẹ anh lại không còn cơ hội có thể nhìn thấy được điều ấy nữa rồi.