Tết sắp đến, Cảnh Dực nhận không ít đơn hàng, đều là đi đòi nợ, Đại Hồng cùng Cát Phong, Trang Phong ở lại, nhóm bốn người Đại Chí cùng Đại Hắc, Nhị Vượng, Lý Ngõa được phân ra ngoài , sáng sớm đã lên đường.
Cảnh Dực tập thể dục xong liền đi tắm, vì nóng nên lúc bước ra chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ, có người gõ cửa, anh cho rằng là Đại Hồng, hô một tiếng: "Vào đi.”
Vì thế Minh Châu đẩy cửa bước vào, đập vào mắt là cơ thể gần như trần trụi của anh.
Cơ thể vừa mới tắm, hơi nóng vẫn còn bốc lên, nơi ngực và thắt lưng phủ đầy những vết sẹo chằng chịt loang lổ, cơ bụng rắn chắc, anh còn đang cầm quần áo, cánh tay cong theo vòng cung cơ bắp, gân xanh chạy dọc đến tận mu bàn tay. Chiếc qυầи ɭóŧ lót có màu đen, ở giữa phồng lên một đoạn, tiếp theo là hai chân dài phủ đầy lông mịn.
Minh Châu chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt tựa như bị bỏng, vội vàng xoay người lại, giọng lúng túng: "Em xin lỗi, lát nữa em sẽ quay lại.”
Cảnh Dực cũng không nghĩ tới cô sẽ đi lên, nhìn theo bóng dáng cô nói: "Ở cửa chờ một chút.”
Minh Châu đành phải dừng chân lại.
Hôm nay Cảnh Dực định đi ra ngoài, từ trong tủ tìm một bộ áo sơ mi cùng quần tây mặc vào, đeo đồng hồ, xỏ giày xong, lúc này mới gọi Minh Châu một tiếng.
Minh Châu vào cửa cũng không dám nhìn thẳng vào anh, trong tay cầm một cuộn tiền, đặt nhẹ đặt lên bàn: "Cảm ơn, nhưng tiền này vẫn là trả lại cho anh.”
Cảnh Dực "Ừm" một tiếng, giọng nói nhàn nhạt không chứa xúc cảm.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, người đàn ông khoác một bộ âu phục, bên trong mặc áo sơ mi đen, góc cạnh ngũ quan có phần sắc bén, thần thái lạnh lùng, khí chất mạnh mẽ.
Trong tay anh cầm cà vạt, đầu hơi nghiêng, màu sắc của đồng tử mờ ảo, khiến cho khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng trở nên càng lãnh đạm hơn, nhưng vết sẹo nơi đuôi mắt lại điểm thêm cho anh nét ngông cuồng lưu manh.
Lúc trước người trưởng ca ở khách sạn dẫn dắt cô từng nói, Cảnh Dực trước kia là côn đồ, quê ở nông thôn, lăn lộn ở trấn Bồ Hà vài năm trở thành ông chủ, sau đó bắt đầu mở công ty làm ăn.
Minh Châu học cấp 3 ở nơi khác cho nên chưa từng thấy qua anh, mặc dù ngày lễ tết trở về, nhưng cũng chỉ qua lại nhà họ hàng thân thích, mảnh đất cô đang đứng bây giờ, trước kia chưa từng chạm chân tới.
Cảnh Dực thắt cà vạt xong, quay đầu lại thấy cô vẫn còn ở đấy, nhướng mày hỏi: "Còn có việc gì nữa sao?”
Minh Châu vội vàng giải thích lý do cô lên lầu: "Em... tới để dọn dẹp.”
Cảnh Dực gật đầu, anh lau khô mái tóc ướt, mở ngăn kéo lấy chìa khóa xe cùng hộp thuốc lá, xong xuôi mới đi ra ngoài.
Minh Châu liền lui về phía sau vài bước trước khi anh bước ra, bên ngoài phòng là phòng khách thông với phòng bếp, cô vẫn dịch người lùi lại, Cảnh Dực dừng bước, mí mắt khẽ nhấc lên, hỏi cô: "Em rất sợ anh à?”
Trái tim Minh Châu thắt lại, giọng cô bất giác trầm xuống: “Không…”
Vừa rồi cô chỉ bất cẩn nhìn thấy thân thể gần như trần trụi của anh nên hiện tại có chút không tự nhiên mà thôi.