Cảnh Dực không để ý tới cậu ta, gọi mấy người Đại Hắc chuẩn bị đi ra ngoài ăn cơm, chỉ thấy Đại Chí vung chìa khóa xe phóng ra ngoài hỏi Minh Châu: "Này Minh Châu! Tôi cũng tới đón em trai tôi, đi, tôi sẽ lái xe đưa cô đi!”
Đại Hắc "chết tiệt" một tiếng- "Tôi biết ngay cậu ta có ý đồ mà!”
Nhưng Minh Châu lại lịch sự từ chối, cô tự đạp xe đi, mặc đồ đen, ngay cả mũ cũng là màu đen, chỉ có vị trí cánh tay là đeo một tấm băng tang.
"Anh Cảnh, liệu ngày mai cô ấy còn đến không?"- Nhóm người tới một nhà hàng nhỏ, gọi hai phần canh thịt dê, Lý Ngõa lên tiếng: "Theo tôi thì cô ấy đã làm rất tốt.”
Lý Ngõa là người tính toán giỏi nhất trong nhóm, mấy năm nay sổ sách đều là hắn và Cảnh Dực cùng nhau làm, hai người thường xuyên phải làm thâu đêm, mà mỗi lần thức đều thức mấy đêm liền.
Nếu như Minh Châu có thể được giữ lại, đối với cậu ta mà nói, là chuyện không thể tốt hơn.
Cảnh Dực cắn điếu thuốc, gật nhẹ đầu.
"Anh, anh không thích cô ấy sao? Cô ấy cũng là một học sinh giỏi."-Nhị Vượng lớn giọng nói: "Hơn nữa thật sự không phải em chém gió, em cảm giác đi cả cái trấn Bồ Hà này cũng không tìm được ai đẹp hơn cô ấy.”
Năm Cảnh Dực mười chín tuổi có theo đuổi một học nữ sinh cấp ba, cô gái kia thành tích học tập rất tốt, yêu đương hai năm, nhưng hai người chẳng nói được mấy câu, ngay cả tay cũng không dám nắm. Về sau cô còn nói thi xong đại học sẽ trở về tìm anh, đi một mạch đã tám năm nay, cũng chưa từng quay lại.
Bây giờ nghĩ lại, có thể cô ấy sợ hãi, sợ anh sẽ làm gì với mình nên mới nói ra lời hứa như vậy.
Cô ấy không biết rằng “ người nói vô tình người nghe hữu ý”, Cảnh Dực lại cho là thật.
"Xinh đẹp có ích lợi gì, anh Cảnh mới không phải là người tầm thường như vậy." Đại Hắc cầm ấm trà rót cho Cảnh Dực một ly: "Hơn nữa, nhà cô ấy nợ nhiều tiền như vậy, nếu anh Cảnh ở cùng một chỗ với cô ấy, chẳng lẽ phải giúp cô ấy trả nợ sao?”
Nhị Vượng sờ cằm nói: "Cô ấy có thể chạy trốn, ra nước ngoài trốn vài năm rồi mới trở về.”
"Sau đó chúng ta lại đuổi theo." Đại Hắc im lặng nhìn hắn: "Nhị Vượng, cậu có biết chúng ta làm gì không? Chúng ta đòi nợ thuê đó, mục đích chính là, đối phương dù chạy đến chân trời góc biển thì cũng phải trả tiền.”
"Vậy thì cô ấy chắc đến Tết Công Gô mới có thể trả hết nợ." Nhị Vượng bấm ngón tay nhẩm tính:" Năm ngàn một tháng này của cô ấy, một năm mới được bao nhiêu.”
Lý Ngõa xen vào: "Một năm sáu vạn.”
"Một năm mới sáu vạn, nhưng cô ấy đang mang nợ gần hai triệu!" Nhị Vượng khoa tay múa chân.
Nhân viên phục vụ vừa vặn bưng canh thịt dê tới, Cảnh Dực cắt đứt thảo luận sôi nổi của mấy người, ném đôi đũa trước mặt Nhị Vượng: "Ăn cơm.”
Mấy người cầm thìa ân cần múc một bát lên cho Cảnh Dực trước, lúc này mới lấy phần canh còn lại.
Sau khi ăn uống no nê, nhóm người trở về, trên đường Trang Phong lên tiếng hỏi Cảnh Dực: "Anh à, em còn tưởng rằng anh bảo chúng em nhanh chóng trở về là có việc khác, thì ra là để tiện theo dõi hai chị em nhà Minh Châu, đây có tính là chiếu cố đặc biệt hay không?”
Đại Hồng đi theo Minh Châu, và Cát Phong đi theo Minh Bảo, mỗi người một ngày, ngày mai sẽ đến phiên Trang Phong.
Hôm nay Minh Châu tới đây làm việc, Đại Hồng không cần đi theo, nhưng buổi tối Minh Châu trở về, cậu ta vẫn phải đi theo cô, canh giữ ở cửa.
Nói là ngồi canh sợ người chạy mất, nhưng Trang Phong làm rồi mới luôn cảm thấy không phải vậy.
Ý tứ này của anh Cảnh, rõ ràng là để cho bọn họ trở về bảo vệ Minh Châu cùng em trai của cô.
Cảnh Dực cắn điếu thuốc, không phủ nhận.
"Tính."
"Mẹ kiếp, anh nói thẳng đi, có phải anh có ý tứ với cô ấy không?" Trang Phong thẳng thắn, hỏi khá trực tiếp, những người khác nghe thấy lời này, cũng đều quay đầu nhìn Cảnh Dực.
“Cô ấy và chúng ta...” Người đàn ông nhả ra làn khói thuốc, giọng nói cũng vì vậy mà trở nên khàn khàn: "Không cùng một loại người.”