Trong thị trấn không có công ty văn phòng nào, cô lại chưa tốt nghiệp nên căn bản không thể tìm được công việc thích hợp, vất vả mãi mới tìm được một vị trí phục vụ, làm được hai ngày lại có lời đồn cô quyến rũ ông chủ khách sạn Lưu Phú Cường, nên đã bị sa thải.
Cô biết là Lưu Phú Cường lo lắng cô nói lung tung ra bên ngoài, nên tấn công trước, nhưng cô không biết chống trả thế nào, ra ngoài mua điểm tâm đều sẽ nghe thấy có người chỉ trỏ vào mình.
"Không sao, không tiện thì không cần nói đâu." Đại Chí cười ha hả, cậu ta khá mập nên lúc cười trông có vẻ thật thà.
Minh Châu lại cảm ơn một lần nữa.
"Nhớ cảm ơn cả đại ca của tôi nữa, nếu anh ấy không gật đầu thì cũng không giữ được cô." Đại Chí nói.
Minh Châu đã tính sắp xếp xong hóa đơn sẽ đi nói cảm ơn, ai dè mất cả ngày trời phân loại, trời đã sắp tối rồi mà vẫn chưa thể làm xong.
Chúng đã chất thành núi cả năm nay rồi.
Lúc Cảnh Dực đi xuống, cô còn đang gõ bàn phím, trên bàn chất bốn chồng sổ sách dày cộp, còn có một ít giấy viết tay, một số tài liệu chưa hoàn chỉnh, đã được cô đè phẳng.
Mấy người Đại Hắc không hiểu nhiều về máy tính, cũng đều tới tìm cô hỏi, cô cả ngày đầu tắt mặt tối, trên lưng ướt đẫm mồ hôi, áo lông vũ đã sớm cởi ra treo trên tường, lúc này cô chỉ mặc một chiếc áo len màu đen, càng làm tôn lên khuôn mặt trắng nõn.
Cảnh Dực từ xa đã nhìn thấy Minh Châu, cô đang ngồi ở chỗ của Đại Chí, mái tóc dài màu đen được búi gọn lên, lộ ra chiếc cổ thon thả, đôi tai nhỏ màu phấn hồng.
Gương mặt rất nghiêm túc, vừa nhẩm các con số trong miệng, vừa nhập vào máy tính, một tờ danh sách ghi vào máy tính còn phải đối chiếu hai lần.
Cảnh Dực đi tới bên cạnh cô, lúc này mới để ý tới, tự tay cô đã viết một quyển sổ thống kê, so với nét viết như chó gặm của Đại Chí và Đại Hắc, chữ của cô được coi là chữ của người, mỹ lệ xinh đẹp.
"Anh Triệu, lát nữa em đi về đón em trai đã nhé." Minh Châu tưởng Đại Chí đứng bên cạnh mình, sau khi nhập số vào máy tính, lúc này mới nghiêng đầu nhìn anh, liếc mắt một cái khiến cô giật nảy mình, toàn thân ngồi run rẩy trên ghế mất một lúc.
Cảnh Dực thấy phản ứng này của cô, khẽ nhíu mày, ngay lập tức tinh ý lùi về sau một khoảng: "Được.”
Anh liếc nhìn vào màn hình, bảng biểu do cô tự làm, số liệu nhập vào trong nháy mắt rất rõ ràng, sắp xếp dựa theo thời gian và năm tháng, phân chia rất rõ ràng.
"Cảm ơn." Minh Châu nhẹ giọng nói, chờ Cảnh Dực rời đi, lúc này mới đứng dậy tắt máy tính, tay với lấy áo lông vũ, chuẩn bị đến trường đón em trai đi học về.
Đại Chí chạy đến trước mặt Cảnh Dực hỏi: "Thế nào anh? Có giữ cô ấy lại không?”
Cảnh Dực nhắc nhở cậu ta: "Để ý giờ giấc đi.”
"Chà, có chuyện gì vậy?"- Đại Chí hoang mang nhìn chằm chằm vào đồng hồ.
Cảnh Dực mất kiên nhẫn, trừng mắt nhìn hắn: "Cậu không cần em trai nữa à?”
"Chết tiệt! Anh cho em mượn chìa khóa xe. "- Triệu Đại Chí mở ngăn kéo ra tìm một lúc nhưng không tìm được chìa khóa dự phòng Cảnh Dực đưa cho hắn, lại vội vàng lao lên lầu lấy trong phòng Cảnh Dực.
Cảnh Dực lấy chìa khóa từ trong túi áo ra ném lên bàn, Triệu Đại Chí nghe thấy âm thanh lại vui vẻ cười tươi chạy xuống: "Anh! Anh đúng là anh ruột của em!”