Sau đêm dương lịch, không khí ngày tết lại càng thêm sôi nổi, mấy người Đại Chí mua một ít câu đối chuẩn bị dán đầy toàn bộ cửa công ty đòi nợ, tranh luận ầm ĩ trước bàn làm việc, ai cũng muốn dán chữ mình mua.
Đại Chí giơ câu đối của mình đứng ở trên ghế rống to: "Dán của tôi! Đại ca tôi nói rồi! Năm nay dán cái tôi mua!”
Cả bọn chợt im lặng, cũng không phải là do những lời Đại Chí gào thét, mà là ánh mắt mọi người đều bất giác dừng ở cửa, Đại Chí tưởng rằng có khách đến, quay đầu lại nhìn, chính mình cũng ngây người: "Minh Châu?”
Mọi người định thần lại, tất cả đều hướng lên lầu kêu ầm ầm như tổ tiên hiện về:
“Đại ca!”
"Anh Cảnh! Mau xuống!”
"Anh ơi! Anh ruột của tôi ơi, anh mau xuống đây!”
Cảnh Dực vừa mới tắm rửa xong, tóc chưa kịp lau, cầm khăn mặt phủ lên đầu, mới bước xuống được một nửa cầu thang, đã nhìn thấy người ngồi trên ghế của Đại Chí.
Hôm nay, cô mặc một bộ đồ màu đen, tấm băng tang trên cánh tay vẫn chưa gỡ xuống.
Đại Chí rót cho cô chén trà nóng, cầm một xấp hóa đơn viết tay đưa tới tay cô: "Công việc chỉ là chỉnh lý lại tài liệu một chút, quét dọn vệ sinh vân vân, thêm nữa là đối chiếu sổ sách hàng ngày, rồi nhập vào máy tính. Toàn bộ đều đòi hỏi sự tỉ mỉ cùng độ chính xác tương đối, mấy thằng chúng tôi đều là những gã thô kệch, sớm đã bỏ học, mỗi lần làm đều phải chật vật xuyên đêm.”
Minh Châu đang cúi đầu chăm chú nhìn những con số, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: "Trước kia chưa từng tuyển cô gái nào sao?”
"Có, nhưng mà đều là không chính thức, họ chỉ tới để giúp đỡ thôi.” Quả thật có, nhưng không phải tuyển dụng mà thông qua, đều là bạn gái của Nhị Vượng và Cát Phong, ngẫu nhiên chạy tới đây giúp đỡ, mười tám mười chín tuổi, sao có thể làm được, ngược lại còn làm cho hóa đơn rối tung cả lên. Cảnh Dực sau khi biết, liền đặt lệnh cấm, bất luận kẻ nào cũng không được mang bạn gái tới đây, nơi này cũng chỉ còn lại một đám đàn ông.
Minh Châu còn muốn hỏi thêm, thấy người đàn ông đi xuống cầu thang, cô ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn.
Cảnh Dực cầm khăn mặt trong tay lau tóc qua loa, anh ăn mặc rất ít trong nhà, thân trên chỉ có mặc một chiếc áo phông màu đen, sáng sớm anh đã chạy bộ trên máy hơn một tiếng đồng hồ, hơi nóng vừa tắm xong bốc lên đọng lại thành giọt nước từ từ trượt xuống từ trên trán, mí mắt anh khẽ nhấc lên, kéo theo vết sẹo nơi đuôi mắt lên cùng. Khuôn mặt thờ ơ tăng thêm vài phần lưu manh.
Anh vốn dĩ đã rất cao, đôi chân vì đứng trên cầu thang mà càng thon dài hơn, bên dưới chỉ xỏ một đôi dép bông, phong cách ở nhà giản dị nhưng lại tràn ngập khí chất, từ xa cũng có thể cảm nhận được không khí đè bẹp lên tinh thần của người khác.
Ngũ quan lại rất đẹp, từng đường nét đều góc cạnh sắc bén, chỉ là bởi vì anh thường không biểu lộ chút cảm xúc nào, nên khuôn mặt đó trở nên lạnh lùng, khó gần.