Cảnh Dực lạnh lùng nhìn hắn, “Đang muốn cái gì?”
Tên lùn còn chưa nhận ra điều gì lạ, bên cạnh có người đã nhìn ra bầu không khí không ổn, dùng khuỷu tay thúc nhẹ vào hắn, tên lùn kia đang định nói tiếp, cánh tay bị đυ.ng phải, cho dù ngốc đến đâu hắn cũng nhận ra, vội vàng bào chữa: "Anh Cảnh, em vừa uống quá chén, lỡ miệng nói bậy..."
Cảnh Dực búng tàn thuốc, tay kia đè lên vai gã, thanh âm không lớn, nhưng lại cảm giác vô cùng áp chế, "Lần sau uống ít một chút.”
Hai chân tên lùn run lên bần bật, giọng nói lạc hẳn đi: "Dạ…”
Chờ Cảnh Dực xách theo một đống đồ ăn rời đi rồi, mấy gã đàn ông lúc nãy mới dám lên tiếng:
"Hắn ta có ý gì vậy?"
“Chắc không phải hắn ta thích Minh Châu chứ?"
"Không thể, trừ phi hắn ta muốn giúp Minh Châu trả món nợ mấy trăm vạn ..."
"Điên rồi..."
"Sinh viên của các câu lạc bộ đại học đều chỉ đáng tám trăm… Mẹ kiếp, nhìn kìa, hắn ta qua bên kia rồi!”
Ánh mắt mọi người dồn thẳng về phía khách sạn đối diện.
Cảnh Dực băng qua đường, dừng lại trước cửa kính trong suốt của khách sạn, anh cúi đầu châm thêm một điếu thuốc.
Minh Châu bên trong vừa mới lau sàn xong, thấy một gã đàn ông cao lớn đến đứng trước cửa, cho rằng hắn là khách muốn vào ăn cơm, do dự đi ra ngoài hỏi một câu: "Xin chào? Anh muốn dùng bữa sao?”
Người đó quay đầu lại, lông mày rậm rạp, trong đôi mắt một mí là con ngươi mang màu sắc nhàn nhạt, sống mũi cao thẳng, miệng còn đang cắn dở một điếu thuốc, làn khói mờ ảo bay lên, ẩn hiện một vết sẹo nhỏ dưới đuôi mắt càng làm vẻ ngoài anh ta trở nên lưu manh.
Cảnh Dực hạ điếu thuốc xuống, nhỏ giọng hỏi: "Mấy giờ ở đây đóng cửa?”
Minh Châu khéo léo trả lời: "Khi khách về hết rồi sẽ đóng cửa, anh muốn ăn cơm không? Anh đi một mình à?”
"Không ăn."- Cảnh Dực vân vê điếu thuốc: "Thuận miệng hỏi thôi.”
Minh Châu nghe vậy liền xoay người đi vào, vừa vặn đυ.ng phải trưởng ca dẫn dắt cô, anh ta không thèm nhìn đến cô, trực tiếp lách qua bước hai bước về phía Cảnh Dực, trên mặt mang theo nụ cười giả lả: "Anh Cảnh, tới ăn cơm hay là đóng gói mang về?”
Cảnh Dực thản nhiên đáp: "Đi ngang qua thôi, tôi về đây.”
"Trên đường trơn trượt, anh chậm một chút."
Trưởng ca đợi Cảnh Dực rời đi, mới nói với Minh Châu: "Lần sau nhìn thấy người đàn ông này đến, phải lập tức vào gọi tôi ra nhớ chưa?”
Minh Châu biết ý đây là một vị khách quan trọng, liền hỏi: "Phải xưng hô với anh ta như thế nào ạ?"”
Trưởng ca trợn tròn mắt ngạc nhiên: "Cô không biết anh ta sao?”
Minh Châu khẽ lắc đầu: "Không biết.”
"Sao cô lại không biết anh ta?" Trưởng nhóm nhìn cô đầy lo lắng: "Ông chủ công ty đòi nợ, nhà cô nợ nhiều tiền như vậy, bọn họ chắc chắn mỗi ngày đều ngồi xổm trước cửa nhà cô, những chủ nợ của cô đều ủy thác cho bọn họ, sao cô có thể không nhận ra anh ta chứ?”
Thì ra là anh, khó trách vừa rồi cô cảm thấy giọng nói có chút quen thuộc, anh hẳn là người Minh Bảo từng nhắc tới.
Chỉ là, anh vừa ghé qua... Thật sự đơn giản thuận miệng hỏi thôi sao?
Minh Châu ngẩng đầu nhìn lên, người đàn ông kia sớm đã đi xa, chỉ lưu lại một bóng lưng mơ hồ.
Sau khi trở về, Cảnh Dực đem đồ ăn ném cho đám Đại Hắc, còn mình thì lên lầu gọi điện thoại: "Không đủ người, mau trở về đi.”
"Anh Cảnh, đợi thêm hai ngày nữa thôi, chúng em đã ngồi chầu chực một đám ở đây rồi, sẽ nhanh lấy được tiền."
Cảnh Dực ngồi trên bàn, trong tay chơi đùa với con thỏ bông trắng tinh khiết kia, bên tai nghe người trong điện thoại nói: "Đại Hắc không phải đã nói chỉ là một cô gái trẻ thôi sao? Hơn nữa còn có một thằng em trai, chạy không thoát được đâu, anh cứ yên tâm, nếu cô ta dám chạy, chúng em sẽ đuổi theo cô ta đến tận chân trời góc biển, không quan tâm cô ta nợ bao nhiêu, chúng em nhất định sẽ bắt cô ta trả lại không thiếu một xu.”
Cảnh Dực ném con thỏ lên bàn, giọng nói nhàn nhạt ra lệnh: "Về trước rồi nói chuyện sau.”
"Làm sao vậy anh Cảnh? Còn có chuyện gì quan trọng hơn à "- Đầu kia còn muốn hỏi lại, nhưng Cảnh Dực đã cúp máy điện thoại.
Con thỏ con trên bàn mở to đôi mắt đỏ lặng lẽ ngây thơ, Cảnh Dực đưa tay nhéo nhéo bộ lông mềm mại của nó, không thể phủ nhận, lòng thương hại của anh đối với Minh Châu có pha lẫn tâm tư khác.
Nhìn thấy cô, anh luôn nhớ về chính mình trong quá khứ.
Hai con người, một số phận, trong cùng một ngày, liền không còn người thân.
Cô độc, đau đớn và tuyệt vọng.