Chương 6.2: Tra nam nghĩa là gì?

Đại Chí lúc này mới nhớ tới em trai của mình, “Em trai em đâu rồi?”

Cảnh Dực vân vê điếu thuốc: “Tôi sớm đưa về nhà thay cậu rồi, tôi còn tưởng tối nay cậu không về.”

Lời này quả thực chọc trúng chỗ đau của Đại Chí, cậu ta ai oán nhìn Cảnh Dực: “Anh, đêm nay em đau lòng lắm…”

Cảnh Dực không ngẩng đầu lên, “Cút”

Hơn mười giờ đêm, Cảnh Dực có chút đói bụng, đi vào phòng bếp nhìn, trong tủ lạnh còn mỗi đồ tinh bột, nếu không trong hình dạng cái bánh thì cũng là hình sợi dài.

Anh đóng tủ lạnh lại, mặc áo lông xuống lầu, đám Đại Hắc ở lầu một còn đang phân loại lại tài liệu, thấy anh xuống, liền chào hỏi.

"Có muốn đi ăn chút gì không?" Cảnh Dực hỏi.

Đại Hắc lắc đầu: "Anh Cảnh, anh ăn xong mang về giúp em một phần đi.”

"Ừm."

Tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, con đường trở nên ẩm ướt.

Quầy thịt nướng vẫn đang tấp nập, có hơn chục người người đứng trước cửa, không biết đang bàn luận cái gì, tiếng cười cợt từ xa cũng nghe thấy.

Cảnh Dực đi qua gọi phần thịt xiên cho bốn người, sau đó đứng ra một bên hút thuốc chờ.

Mấy người đang tán gẫu bên cạnh hạ giọng nói:

"Đợi lát nữa tao sẽ chơi nó, dúi cho chút tiền chắc chắn sẽ được như ý.”

“Chắc chắn rồi, nợ nhiều tiền như vậy, ba mẹ đều đã chết, không có ai nương tựa, thời điểm mềm yếu nhất, nếu bố thí cho mấy đồng với quan tâm thương hại nó một tý, nói không chừng có thể làm lâu dài..."

Những lời còn lại còn chưa dứt, mấy người ngấm ngầm bật ra một tràng cười đê tiện.

Không biết ai nhận ra Cảnh Dực, lớn tiếng chào hỏi: "Anh Cảnh, anh cũng ở đây à? ”

Cảnh Dực thản nhiên đáp một tiếng.

Mấy gã lúc trước đang nói chuyện đều dừng lời, lễ phép chào một tiếng: "Anh Cảnh.”

Những người sống trên phố này, hầu như không ai không biết Cảnh Dực.

Trước khi Cảnh Dực mở công ty đòi nợ, anh là một tên côn đồ, lăn lộn thành lão đại, cuối cùng mở công ty, phía dưới thu một đám côn đồ đàn em làm nhân viên, theo quy mô càng làm càng bành trướng, danh tiếng càng lúc càng đi xa, số người sợ anh cũng ngày một tăng.

Đừng nhìn dáng vẻ lầm lì ít nói của người đàn ông này, nhiều năm trước đây, khi đánh nhau với người khác, anh ta lại là một con chó điên liều mạng.

Người khác sợ anh, không chỉ bởi vì anh đánh nhau lợi hại, còn bởi vì... cha anh là một kẻ gϊếŧ người.

Ánh mắt Cảnh Dực đảo một vòng, lên tiếng hỏi: “Các người đang nói chuyện gì vậy?”

Mấy gã đàn ông có chút lúng túng liếc nhau.

Bọn họ cùng Cảnh Dực không có mối quan hệ sâu sắc, trừ phi có nhu cầu nợ nần, bằng không họ khó có cơ hội nói chuyện với anh.

Đây là lần đầu tiên Cảnh Dực tìm bọn họ nói chuyện, đáng tiếc, chủ đề này có chút khó nói.

"Chỉ là đối diện có người …”- Một tên lùn không nhìn ra bầu không khí không thích hợp lắm, chỉ một mực muốn nịnh bợ Cảnh Dực, hào hứng nói: "Anh Cảnh, anh biết đấy, con gái Minh Vĩnh Lương. Mấy thằng chúng em đang suy nghĩ, cô ấy đột nhiên mất đi chỗ dựa, muốn giúp đỡ một chút, anh xem, cô ấy đang yên đang lành, giờ đại học cũng phải bỏ, nói không chừng trong lòng sớm đã nghĩ đến cách tìm người khác để kiếm tiền nhanh, bọn em đang muốn… Hehe…”

Cảnh Dực ngẩng đầu nhìn sang hướng hắn chỉ, lúc này mới phát hiện, khách sạn phía đối diện còn sáng đèn, một nhân viên phục vụ đang cúi đầu lau bàn, đồng phục làm việc làm tôn lên vòng eo mảnh khảnh của cô theo một đường cong mê người, ống tay áo được xắn một nửa, lộ ra phần cánh tay trắng đến chói mắt.

Đó là Minh Châu.