Chương 4

Không ngờ Bùi Lệnh lại càng tức điên hơn: “Ngươi…”

Lúc này Diệp Vô Tuyết mới nhận ra có gì đó không ổn, cậu đứng dậy định rời khỏi người Bùi Lệnh, nhưng khi cúi đầu xuống, cậu nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ của Bùi Lệnh lại đứng lên.

Xem ra chỉ dùng tay thôi thì chưa đủ để giải độc.

Diệp Vô Tuyết nhớ đến cảnh tượng kiếp trước mình nhìn thấy ở Yến gia, e rằng phải thân mật hơn một chút mới có thể giải độc.

Diệp Vô Tuyết liếc nhìn Bùi Lệnh đang tức giận lại không thể làm gì, cậu liền cúi đầu xuống không chút do dự.

Cậu bắt chước theo động tác của vị lô đỉnh mà cậu đã từng nhìn thấy, há miệng ra, ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ của Bùi Lệnh.

Mùi hương nồng nặc đánh sâu vào tâm trí Diệp Vô Tuyết, cậu ghét mùi vị này, ghét động tác này, đến nỗi chút chán ghét đối với Bùi Lệnh ở kiếp trước cũng bị khơi dậy.

Thế nhưng hành động của vị lô đỉnh kia đã khắc sâu vào tâm trí cậu, cậu không khống chế được bắt chước theo động tác mà mình đã từng nhìn thấy, cánh môi cậu dán chặt vào thân dươиɠ ѵậŧ to lớn kia, ma sát nó lên xuống.

Đầu lưỡi đè vào qυყ đầυ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trước đó còn đọng trên dươиɠ ѵậŧ bị lưỡi cuốn vào trong miệng.

Diệp Vô Tuyết nhíu mày, cậu không thích mùi vị này, nhưng kinh nghiệm kiếp trước dạy cậu phải biết ngoan ngoãn, cậu nuốt xuống mà vẻ mặt không thay đổi.

Cậu ngậm hơn phân nửa dươиɠ ѵậŧ vào trong miệng, nhưng rõ ràng Bùi Lệnh còn kháng cự tiếp xúc với cậu nhiều hơn lúc nãy, cánh tay yếu ớt vô lực của hắn giơ lên vài tấc, cố gắng nắm lấy tóc của Diệp Vô Tuyết, nhưng cuối cùng chỉ nắm được trâm cài tóc của cậu.

Tóc che đi lưng của Diệp Vô Tuyết, mà Diệp Vô Tuyết còn đang quỳ trên người Bùi Lệnh, hai mắt cậu nheo lại, dươиɠ ѵậŧ dữ tợn ra ra vào vào giữa hai phiến môi của cậu, mang ra mấy sợi chỉ bạc, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã được xuất ra trước đó cũng dính vào mái tóc xõa xuống của cậu.

Diệp Vô Tuyết liên tục nuốt nước miếng, thắc mắc tại sao Bùi Lệnh không xuất tinh như lần trước, dươиɠ ѵậŧ trong miệng vẫn cứ nóng bỏng và trướng căng như vậy.

Cằm của Diệp Vô Tuyết đã hơi tê mỏi, môi cũng bị cọ xát đau nhức, gốc lưỡi tê dại, không thể nếm được mùi vị gì nữa.

Cậu nhả thứ đó ra, một tay vén tóc lên, bối rối nhìn Bùi Lệnh.

Chỉ thấy Bùi Lệnh quần áo xộc xệch, trán lấm tấm mồ hôi, làn da hồng hào, trên da thịt hình như có những bông hoa đang nở rộ, vô cùng yêu diễm.

Mê độc của Ngọc Hương Lâu rất đặc biệt, trúng độc càng lâu, thì dung mạo của người bị trúng độc sẽ càng mỹ lệ.

Diệp Vô Tuyết nhất thời luống cuống tay chân, vậy mà ngay cả dùng miệng cũng không giải quyết được, chẳng lẽ nhất định phải là âm dương giao hợp mới giải độc được sao?

Cậu nhìn chằm chằm vào nụ hoa e ấp đang chờ bung nở trên ngực Bùi Lệnh, nếu bông hoa này nở hết, Bùi Lệnh sẽ chết.

Nếu Bùi Lệnh chết bây giờ, sẽ không có Bùi Lệnh một kiếm rung chuyển Lang Gia sau này.

Diệp Vô Tuyết ngơ ngác nhìn những cánh hoa cuộn tròn trên ngực Bùi Lệnh đang chậm rãi bung ra, mà hai mắt của Bùi Lệnh đã hơi trắng dã, khuôn mặt hồng thấu, mơ hồ có dấu hiệu dị thường từ cực sướиɠ chuyển sang cực bi.

Khoảnh khắc đẹp nhất chính là trước khi chết.

Tiếc là kiếp trước bộ dạng của Diệp Vô Tuyết rất ảm đạm, thật sự không thể nói cậu có bao nhiêu xinh đẹp, chỉ hy vọng sẽ không làm người ta chán ghét.

Diệp Vô Tuyết cởi thắt lưng của mình.

Lúc này, vóc dáng của cậu vẫn chưa hoàn thiện, xương thịt lộ ra vẻ non nớt mềm yếu của tuổi thiếu niên, bờ vai không rộng lắm, cánh tay tuy có chút cơ bắp nhưng trông rất gầy.

Tuy nhiên phần eo mông cũng khá giàu sức lực, không đến nỗi quá yếu ớt.

Trông vẫn đẹp hơn nhiều so với lúc cậu chết ở kiếp trước.

Diệp Vô Tuyết cởϊ qυầи ra, lại ngồi lên người Bùi Lệnh, đôi chân trần kẹp lấy eo Bùi Lệnh, từ trên cao nhìn xuống hắn.

Bùi Lệnh trúng độc đã lâu, hai mắt hắn trống rỗng, như thể đang nhìn cậu, nhưng cũng dường như đang xuyên qua cậu nhìn một nơi khác.

Hơi thở của hắn dần yếu đi, chỉ có da thịt vẫn còn ấm áp.

Diệp Vô Tuyết nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của Bùi Lệnh ở dưới háng, mò mẫm đưa vào khe mông của mình.

Lô đỉnh kia chưa làʍ t̠ìиɦ ngay trước mặt cậu, nên trong lòng Diệp Vô Tuyết có chút chần chừ, cậu không biết phải nhét nó vào đâu.

Nhưng Bùi Lệnh thật sự đã kìm nén sắp chết rồi, dươиɠ ѵậŧ của hắn đột nhiên bị giữ chặt, lọt vào trong cặp mông mềm mại trơn bóng, thân dươиɠ ѵậŧ nảy lên một cái trong tay Diệp Vô Tuyết, qυყ đầυ kề sát vào một khe hở nhỏ hẹp, nôn nóng muốn đâm vào trong.

Diệp Vô Tuyết giật bắn người.

Chớp mắt vừa rồi, cậu đã phát hiện ra bí mật của cơ thể này.

Một thứ không nên xuất hiện trên cơ thể cậu, giờ này khắc này lại đang dán vào dươиɠ ѵậŧ của Bùi Lệnh.

Chuyện này thật vớ vẩn.