Chương 3

Diệp Vô Tuyết chưa bao giờ sử dụng lô đỉnh, kiếp trước cậu bị Bùi Lệnh đâm một kiếm, nghĩ lại còn rùng mình, về sau cậu càng không thể dùng tới nó.

Tuy nhiên cậu đã nhìn thấy người khác sử dụng nó, ngay trong Trang viên Yến gia tiếng tăm hiển hách.

Thứ mà người ta gọi là thể chất lô đỉnh, nói đến cũng thật đáng thương.

Nếu gặp được người tốt bụng, sẽ không đến nỗi bị thải bổ quá mức, cuối cùng có lẽ cũng có thể nâng cao tu vi thông qua phương pháp song tu.

Thế nhưng, con đường tu tiên trước giờ vẫn luôn là kẻ mạnh hϊếp kẻ yếu, đối với họ, thể chất lô đỉnh chẳng khác gì một công cụ, cho nên không cần phải nói đến chuyện hợp tịch.

Cho dù người có thể chất lô đỉnh ban đầu tính tình có kiên cường thận trọng đến đâu, thì cũng sẽ ngoan ngoãn như một chú ngựa con sau khi bị thuần hóa.

Lão tổ của Yến gia kiêu ngạo gọi ra mấy chục thê thϊếp của mình, tùy ý ôm lấy một người trong số họ, giữ chặt cần cổ mảnh khảnh của mỹ nhân, ngay trước mặt Diệp Vô Tuyết, đâm cái thứ tai họa xấu xí không chịu nổi vào trong miệng mỹ nhân.

Diệp Vô Tuyết mấy lần buồn nôn, nhưng lão tổ của Yến gia lại nhìn cậu cười ha hả.

Lão già đã sống hàng trăm ngàn năm, tuy bề ngoài da dẻ vẫn trắng mịn như bạch ngọc, nhưng thực chất cả người đã tản ra mùi thối rữa chết chóc, lão vọng tưởng có thể hút được sinh cơ từ trên người lô đỉnh xinh đẹp tươi tắn.

Lão tổ Yến gia nói: “Nếu ngươi muốn cứu ca ca của ngươi, thì hãy giống như nó, quỳ xuống bò lại trước mặt ta…”

Khi đó Diệp Vô Tuyết còn chưa học được cách cúi đầu làm theo ý người khác, cậu thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, thế nên cậu bóp nát nửa viên Kim Đan trốn thoát khỏi nơi đó.

Chỉ còn lại nửa viên Kim Đan buộc cậu phải trốn đông trốn tây suốt đời, cậu sống còn tệ hơn cả một con chó, nhưng cậu chưa từng hối hận.

Bây giờ Bùi Lệnh đang nằm ở trước mặt cậu, nhưng Diệp Vô Tuyết lại cam tâm tình nguyện quỳ xuống mép giường, đưa tay cầm lấy dươиɠ ѵậŧ đã cương cứng dưới háng Bùi Lệnh.

Bùi Lệnh hít vào một hơi sâu, giận dữ trừng mắt nhìn Diệp Vô Tuyết.

Diệp Vô Tuyết sờ sờ mặt mình, trước khi vào đây, ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu đã dùng ảo thuật che giấu đi dung mạo của mình, hiện tại khi Bùi Lệnh nhìn cậu, hắn chỉ có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ, cho dù sau này có gặp lại, chắc chắn hắn cũng sẽ không thể nhận ra cậu.

“Vô sỉ… hạ lưu…”

Diệp Vô Tuyết nhắm mắt làm ngơ, thứ ở trong tay đã cương cứng hết mức, cách một lớp quần áo mà cậu còn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của nó.

Bùi Lệnh đã nhẫn nhịn đến cực điểm rồi, khi dươиɠ ѵậŧ của hắn rơi vào tay Diệp Vô Tuyết, hắn vẫn còn cố gắng kiềm chế, toàn thân run rẩy cả lên.

Thắt lưng của Bùi Lệnh bị buộc quá chặt, Diệp Vô Tuyết phải mất một lúc để cởi nó ra, cuối cùng cậu đành phải ngồi lên đùi Bùi Lệnh, cúi đầu xem nút buộc của thắt lưng ở đâu.

Khi Diệp Vô Tuyết đột nhiên ngồi lên người, cơ thể kháng cự của Bùi Lệnh bỗng dưng cứng đờ.

Diệp Vô Tuyết nhận thấy Bùi Lệnh khác thường, cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn, khuôn mặt của Bùi Lệnh đủ mọi màu sắc, lỗ tai của hắn cũng đã đỏ bừng.

Bùi Lệnh nghiến răng nói: “Cút xuống…”

Diệp Vô Tuyết lắc đầu: “Nếu không giải quyết sớm cho huynh thì không tốt cho huynh đâu.”

Thắt lưng cuối cùng cũng được nới lỏng, ngón tay của Diệp Vô Tuyết trượt vào trong vạt áo của Bùi Lệnh.

Cậu đã được nuông chiều từ bé, ngón tay cậu mềm mại và nhẵn mịn, khi đầu ngón tay chạm vào dươиɠ ѵậŧ sưng tấy nóng hổi, vẻ mặt của Bùi Lệnh liên tục thay đổi.

Không biết Bùi Lệnh trúng phải mê hương từ khi nào, vừa rồi hắn sử dụng kiếm đã vận chuyển chân khí, huyết khí dâng trào, khiến cho chất độc cũng lan ra nhanh hơn.

Tuy nhiên, chất độc này cực kỳ âm tà, phải mượn tay người khác mới có thể phát tiết.

Vậy nên vào khoảnh khắc Diệp Vô Tuyết cầm vật đó lên bằng ngón tay, dù Bùi Lệnh có quyết tâm đến đâu cũng không thể kìm nén được độc tính, hắn lập tức xuất tinh vào tay Diệp Vô Tuyết.

Diệp Vô Tuyết cũng lấy làm kinh ngạc, cậu cứ nghĩ muốn giúp Bùi Lệnh phát tiết cũng phải tốn chút công sức.

Diệp Vô Tuyết ngước mắt nhìn sắc mặt Bùi Lệnh, hỏi: “Huynh thấy đỡ hơn chưa?”

Thay vì chuyển biến tốt hơn, tình trạng của Bùi Lệnh có vẻ còn gay go hơn trước, không chỉ tai hắn đỏ bừng mà toàn thân hắn cũng đỏ.

Hắn phẫn nộ nói: “Cút khỏi người ta.”

Trong tay Diệp Vô Tuyết dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt của Bùi Lệnh, cậu từ từ rút tay ra khỏi quần, dùng đầu ngón tay chọc nhẹ vào bụng dưới của Bùi Lệnh, Bùi Lệnh hừ một tiếng, sốt ruột thúc giục: “Nhanh lên!”

Diệp Vô Tuyết lấy khăn tay quấn các ngón tay của mình, lau đi chất lỏng trắng đυ.c còn sót lại, từ dư quang khóe mắt cậu nhìn thấy vệt máu bên miệng Bùi Lệnh, thế là cậu lấy khăn tay lau đi vết máu cho hắn.