Chương 4

Lối đi đến cầu thang xa hoa và rất dài.

Điện thoại rung lên, Hướng Phỉ Nhiên cúi xuống nhìn thoáng qua, là tin nhắn của giọng ca chính của ban nhạc, phàn nàn tay trống được mời đến thay thế đã đến làm việc trong tình trạng say xỉn và chơi rất tệ.

Càng gần mùa Giáng sinh thì các lời mời biểu diễn và cát-xê của ban nhạc càng cao. Không ai muốn làm hỏng danh tiếng. Hướng Phỉ Nhiên không dừng bước, tay còn lại gõ một tin nhắn, hứa sẽ bù một buổi miễn phí.

Xử lý xong, anh cũng đã đi đến cuối hành lang dài. Anh cất điện thoại, chỉnh lại gọng kính, đeo chiếc kính nửa khung màu gỉ, xuất hiện trước chủ nhà với vẻ ngoài trang nghiêm như đang dự tiệc.

Bà Ngô đang dặn dò quản gia về chi tiết của buổi tiệc tối, chợt thấy người đến, vẻ mặt ngỡ ngàng quên mất những gì định nói.

Quản gia không hiểu mà nhìn theo ánh mắt của bà.

Trong tầm nhìn của họ, một người đàn ông phương Đông bước vào từ hành lang. Anh ta có dáng người cao lớn, khung xương rộng, rất hợp với bộ vest đen, mang một nét lạnh lùng trẻ trung mà người ta khó quên.

Phía bên phải là hàng cửa sổ La Mã, ngoài cửa là tuyết rơi lác đác trong màn đêm.

Bà Ngô chỉ cần nhìn qua là đoán được anh là ai.

Năm đó, cha chồng bà trở về Trung Quốc để thăm bạn cũ, sau đó đã ca ngợi cháu trai của người bạn đó suốt mấy tháng, nói anh ta là "đá chất như ngọc, tùng như ngọc bích".

Ca ngợi anh ta đã đành, ông còn so sánh và trách mắng Ngô Bạch Diễn là người không biết giữ hình ảnh.

Bà Ngô rất cưng chiều con trai út, tự nhiên không đồng ý với quan điểm này, nghe nói người đó sẽ đến, bà đã nghĩ "mình phải tận mắt xem thử" nên đã đứng đợi ở đây.

Hiện giờ, bà thật sự hiểu rõ ý nghĩa của tám chữ "đá chất như ngọc, tùng như ngọc bích". (*)(*) 积石如玉,列松如翠

"Cậu là Phỉ Nhiên phải không?" Bà Ngô hỏi nhẹ nhàng rồi đưa tay ra.

Hướng Phỉ Nhiên nắm lấy tay bà một cách lịch sự: "Chào buổi tối, lần đầu gặp mặt."

Giọng nói như tiếng kim loại, lễ nghi lại chu đáo khiến bà Ngô lập tức nở nụ cười, tìm lý do cho việc anh đến muộn: "Tôi thấy bên ngoài lại tuyết rơi, chắc chắn đường đến đây rất tắc."

"Tôi đi xe đạp đến." Hướng Phỉ Nhiên thoải mái đáp.

Biểu cảm trên mặt bà Ngô cứng đờ trong một giây, "Đi xe đạp? À... đúng rồi, trong thời tiết tuyết như thế này, đạp xe từ Công viên Trung tâm chắc chắn rất yên bình và đẹp đẽ."

Bà cứng đầu cho rằng anh chắc chắn sống gần Công viên Trung tâm ở khu Thượng Đông, ít nhất cũng không xa quá hai khu phố.

Hướng Phỉ Nhiên mỉm cười nhẹ, không giải thích thêm.

"Alan năm nay mới vào Đại học Columbia, tôi nhớ lần trước gặp nhau ở Trung Quốc thì cậu mới mười hai tuổi." Bà Ngô dẫn anh lên lầu, vừa giới thiệu: "Cậu lớn hơn Alan bao nhiêu tuổi? Nghe nói cậu đang học Tiến sĩ ở Đại học Columbia, thật là có duyên."

Hướng Phỉ Nhiên đáp: "Lớn hơn năm tuổi."

Bà Ngô tính toán, vậy là hai mươi bốn hoặc hai mươi ba tuổi. Bà biết từ chồng mình Hướng Phỉ Nhiên có thể sẽ đến công ty của họ trong kỳ nghỉ đông năm nay.

Nhà họ Ngô có quỹ tín thác gia đình. Họ từ lâu không làm kinh doanh mà nắm giữ một công ty đầu tư, hoạt động khá tốt nhờ sự cố vấn của các chuyên gia ở Phố Wall. Gần đây, gia đình họ Hướng đã liên lạc, giải thích tình hình và nhờ sắp xếp cho Hướng Phỉ Nhiên thực tập.

Gia đình họ Hướng khá phức tạp, chỉ có một điều chắc chắn - người con nuôi trước đây của Hướng Liên Kiều nay đã có sự nghiệp lớn mạnh, hoàn toàn xứng đáng để nhà họ Ngô chú ý.

Nghĩ đến điều này, bà Ngô cười hỏi: "Cậu học gì ở Đại học Columbia?"

Những người cần thực tập tại công ty đầu tư, chắc hẳn học tài chính hoặc một ngành liên quan.

"Thực vật học."

Bà Ngô mỉm cười, nhưng chân mày lại khẽ nhíu: "... Gì cơ?"

"Thực vật học, Botany."

Trước ánh mắt ngơ ngác của bà Ngô, Hướng Phỉ Nhiên gật đầu: "Hoa lan ở tiền sảnh rất đẹp. Xin lỗi, tôi xin phép."