Chương 22

"Cháu biết, ý cháu là..." Thương Minh Bảo lúng túng, không biết giải thích thế nào.

"Ý em là, đồ em đã mặc qua thì nên giặt sạch rồi mới trả lại, nhưng em là khách nên không tiện sai bảo người làm, mà mình lại không biết giặt." Hướng Phỉ Nhiên nhẹ nhàng tiếp lời.

Thương Minh Bảo khẽ thở dài, không biết là cảm thấy được cứu vớt hay là bị dồn vào thế khó.

Lạ thật, sao mặt lại đỏ thế?

"Chỉ mặc có một đêm thôi, không cần phải khách sáo vậy." Hướng Phỉ Nhiên tùy tiện cuộn chiếc áo khoác lại, ánh mắt dừng lại trên mặt Thương Minh Bảo một lát.

Cô trông rất mệt mỏi, quầng mắt hơi thâm. Không ai ngoài anh biết rõ tối qua cô về phòng ngủ lúc mấy giờ. Mặc dù anh đã bảo cô không được gõ cửa nhưng lại để tâm đến chuyện này cả đêm. Cho đến khi cô thực sự lên lầu ngủ, anh mới hoàn toàn tập trung vào công việc.

"Em dậy sớm thế này chỉ để trả lại áo cho anh?" Anh mỉm cười, trong sự thờ ơ thường ngày có chút đùa cợt.

Hai người có sự chênh lệch chiều cao đáng kể, khiến Thương Minh Bảo cảm thấy ánh mắt của anh nhìn xuống cô như có trọng lượng thực sự.

Tâm tư thiếu nữ khó nói nhưng lại bị anh đoán trúng: "Em muốn tránh Phương Tùy Ninh, không muốn em ấy biết em quen biết anh?"

Thương Minh Bảo cảm thấy tim mình lỡ một nhịp, ánh nắng vàng nhẹ chiếu xuyên qua mây, dường như cũng soi rõ tâm tư cô.

Đúng vậy, cô không biết phải giải thích thế nào với Phương Tùy Ninh. Mặc dù Phương Tùy Ninh chỉ nói vài lời nhưng sự ghét bỏ đối với người cậu này rất rõ ràng.

Tình bạn của những người trẻ thường rất thẳng thắn và dứt khoát, thích và ghét đều phải ở cùng một phía. Thương Minh Bảo cảm thấy sự giao tiếp nhỏ nhặt này của mình như là phản bội lại người bạn mới.

Trả lại áo rồi thì tốt, sau này không được mất ngủ nữa, càng không được nửa đêm xuống ngắm hoa!

Thề luôn!

Hướng Phỉ Nhiên, một người có trí thông minh vượt trội, đã bỏ qua kỳ thi vào cấp ba và đại học, được một trong hai trường đại học hàng đầu đặt cách tuyển chọn từ lớp 10 mà anh thậm chí không thèm để mắt, chỉ mất một giây để hiểu rõ mọi chuyện.

Cô vẫn coi anh là cậu của Phương Tùy Ninh - ngay cả sau khi đã nhìn rõ mặt anh.

Trong khoảnh khắc lơ mơ, Thương Minh Bảo như nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ.

Cô gái này có vẻ không nhìn rõ lắm.

Hoặc là có sự hiểu lầm khác thường về mối liên hệ giữa ngoại hình và tuổi tác ở nam giới.

Hướng Phỉ Nhiên kết luận, mặt không biểu cảm. Suy nghĩ chậm rãi. Nếu muốn giải thích sự nhầm lẫn thì bây giờ là cơ hội tốt. Nhưng anh hiện tại đã hết năng lượng, trời sập thì lấy làm chăn đắp thôi.

Không quan trọng, ngủ đã rồi tính.

*

Khi ném chiếc áo khoác lên giá treo áo, cơn gió nhẹ thổi qua mang theo mùi hương ngọt ngào của thiếu nữ.

Người đàn ông vốn sống đơn giản lại bất ngờ ho khẽ, cổ họng nuốt xuống. Nghĩ ngợi một chút, anh cẩn thận nhét chiếc áo vào sâu trong giỏ đồ bẩn.

*

Các hoạt động giải trí ở trong núi rất ít, thời gian chủ yếu dành cho việc làm bài tập và những lúc rảnh rỗi.

Nơi đây vô cùng yên tĩnh, đến chiều, mọi âm thanh như bị nuốt chửng bởi ánh nắng, chỉ còn tiếng gió thổi qua đám cỏ.

Sau khi chia sẻ với nhau một đống poster của các ngôi sao thần tượng, Phương Tùy Ninh nghiêng tai lắng nghe rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chiếc xe Hồng Kỳ màu đen đã rời khỏi sân, chạy một đoạn trên con đường núi rồi mất hút vào rừng cây xanh um.

Phương Tùy Ninh vứt tấm poster xuống: "Đợi mình năm phút!"

Vui vẻ đi, vui vẻ về, cô vỗ tay lên bàn: "Đi nào Baby! Mình dẫn cậu đến một nơi! Nếu cậu thích thì chúng ta sẽ chọn đề tài về thực vật! Nhanh lên, cơ hội không thể bỏ lỡ!"

Phòng mẫu vật của Hướng Phỉ Nhiên là khu vực riêng tư, người ngoài không được vào. Cô nghĩ chiếc xe vừa rồi là do Hướng Phỉ Nhiên lái đi, nhưng bất ngờ là, anh ấy đã bị thầy hướng dẫn gọi đi từ hai tiếng trước!