Chương 19

Thương Minh Bảo không ngờ đến điều này. Nghĩ lại, ông cô giao thiệp rộng, Hướng Liên Kiều lại là giáo sư đại học, hai người có quen biết cũng là điều bình thường.

Cô nhanh chóng hiểu được câu hỏi trên bàn ăn: "Ông lo con không chịu được ạ? Không sao ạ, chỉ cần không vận động mạnh là được."

"Ông thấy bình thường con cũng không uống thuốc gì?"

"Có uống một số coenzyme, có một số thuốc tác dụng phụ rõ ràng nên con không uống thường xuyên." Thương Minh Bảo đáp lại, tự hào nói: "Năm nay con chỉ phát bệnh hai lần thôi ạ."

Hướng Liên Kiều bị cô chọc cười: "Con biết tại sao mẹ lại để con đến đây không?"

Thương Minh Bảo gật đầu: "Bệnh tim không phải là chiếc tháp giam cầm con, mẹ không muốn con trở thành công chúa tóc dài."

Cô biểu hiện kiên cường, ngoan ngoãn và lạc quan, ánh mắt Hướng Liên Kiều không tự giác trở nên mềm mại: "Con rất thông minh. Vậy nói cho ông nghe, trong số những việc nhắc tới trên bàn ăn, con muốn làm việc nào nhất?"

Thương Minh Bảo thực ra không hứng thú với bất cứ điều gì, ngưỡng cửa niềm vui và sự tò mò của cô quá cao. Một cô gái từ khi sinh ra đã đứng trên đỉnh thế giới ngắm cảnh, làm sao có thể hứng thú với những điều tầm thường?

Những thứ ở đây, cô đều đã thấy những thứ tốt hơn.

Nhưng để hoàn thành tâm nguyện của Phương Tùy Ninh, Thương Minh Bảo vẫn nói: "Thực vật học."

Hướng Liên Kiều cười: "Phỉ Nhiên rất bướng bỉnh, ông cũng chưa chắc mời được nó, hơn nữa nó ít nói, kiên nhẫn với thực vật nhiều hơn với người, ông sợ con sẽ thấy buồn chán."

"Không sao ạ." Thương Minh Bảo đáp, thầm nghĩ mình cũng rất khó chịu, có khi chưa kịp làm phiền mình thì anh ta đã bị mình làm phiền chết rồi.

Hướng Phỉ Nhiên trở về nhà lúc hơn chín giờ tối, Hướng Liên Kiều đã đợi sẵn ở phòng mẫu từ lâu.

Ông tự mình xuất hiện, lý ra sẽ thành công ngay, nhưng chỉ nhận được hai từ ngắn gọn của Hướng Phỉ Nhiên: "Không dẫn."

Hướng Liên Kiều bẽ mặt: "Yêu cầu của ông nội không đáng để cháu xem xét sao?"

Hướng Phỉ Nhiên cầm bút viết nhãn trên giấy, không ngẩng đầu: "Rất bận, không phục vụ được."

Vị cựu đại sứ nổi tiếng khéo léo trong đàm phán, ăn nói trôi chảy, lần này lại bị từ chối thẳng thừng.

Sau khi ông đi, Hướng Phỉ Nhiên gọi dì Lâm, nhờ bà đặt lại con thú bông vào phòng của khách mà không tiết lộ gì. Dì Lâm ngoài mặt không nói, nhưng trong lòng lại rất nhiều suy nghĩ, tất cả đều thống nhất thành một dòng: "Hả???"

Đèn phòng mẫu tất nhiên sáng đến nửa đêm.

Hướng Phỉ Nhiên không nói dối, anh thực sự rất bận. Thu thập mẫu vật thì vui, nhưng phải xử lý thật sự là địa ngục, lần này anh đi ra ngoài một tuần, tổng cộng thu được hơn năm trăm mẫu, ngày nào cũng làm đến ba giờ sáng.

Chỉ là không ngờ, ra ngoài hút điếu thuốc lại gặp vị khách này.

Thương Minh Bảo đang tìm cây anh thảo. Ban ngày cô chú ý quan sát, phát hiện nhiều nụ hoa sắp nở, dự đoán đêm nay sẽ là thời điểm hoa nở. Cô không ngủ được nên quyết định xuống lầu ngắm hoa.

Hướng Phỉ Nhiên đứng dưới hiên không nói một lời, rít vài hơi thuốc rồi dập điếu thuốc còn nửa chừng, bước về phía cây anh thảo.

"Không ngủ được à?"

Thương Minh Bảo giật mình, cơ thể trong chiếc váy ngủ màu trắng ngà run lên như một chú mèo con. Cô quay đầu lại, thấy Hướng Phỉ Nhiên hai tay đút túi quần, đứng cách cô vài bước.

Đã gần hai giờ sáng, trăng đang ở đỉnh đầu, Thương Minh Bảo muốn gọi "cậu" nhưng lại nghẹn lại.

Anh thực sự có một khuôn mặt được bảo dưỡng tốt, sống mũi cao, ánh mắt dù lạnh lùng nhưng lông mày lại có nét ngông cuồng khó thuần phục, mặc một chiếc áo hoodie xám nhạt rộng thùng thình, trông rất trẻ.

Thương Minh Bảo từ ánh mắt đến trong lòng đều cảm thấy rất mâu thuẫn. Tối qua còn có thể nói là do ánh sáng mờ ảo, nhưng hôm nay dưới ánh trăng sáng tỏ, anh thực sự rất trẻ, nhưng rõ ràng lại là bậc trưởng bối. Chẳng lẽ là con trai muộn của ông nội Hướng?