Tú Anh sau ngày đó tuy không dám hỏi thẳng trước mặt Quang Triệu nhưng lại chú ý quan sát. Quả nhiên, cô ta trước giờ đã quá chủ quan rồi.
Thứ mà mỗi buổi sáng hắn đứng trên ban công nhìn ra, chính là bóng dáng cặm cụi của người đàn bà đó. Tú Anh không muốn tin nhưng mỗi ngày lại càng thêm hoảng hốt.
Một ngày, cô ta bí mật đến nhạc viện nơi Vy Oanh giảng dạy, cũng là nơi cô ấy từng theo học từ nhỏ. Tú Anh lấy danh nghĩa nhà đầu tư đem một khoản tiền lớn đóng góp, giám đốc học viện lập tức mừng rỡ mời cô ta đi thăm thú. Lúc thăm quan phòng truyền thống, cô ta tìm đến chồng ảnh kỷ yếu, niên khóa của giảng viên Vy Oanh từng học.
- Cô Tú Anh, cô cũng ngưỡng mộ Vy Oanh sao? Cô ấy từ nhỏ đã được đào tạo bài bản, là ngôi sao sáng của nhạc viện này. – Giám đốc học viện vui vẻ thuyết minh – Nhắc đến mới nhớ, niên khóa của cô ấy cũng có rất nhiều nhân tài…
Tú Anh lật ra giữa album, có một tấm ảnh lớn chụp hai nữ sinh, một người chính là Vy Oanh bảy tám năm về trước, còn thiếu nữ bên cạnh kia cũng thấy rất quen mắt.
Thiếu nữ ấy có gương mặt trắng nõn, mái tóc mượt mà như suối, đôi mắt bồ câu đen láy, mới vừa nhìn đã thấy xinh đẹp thanh khiết như trăng rằm. Cô ấy cũng như Vy Oanh, đang ôm trong tay một cây đàn violon, khóe môi mỉm cười dịu dàng.
Tú Anh càng nghĩ, càng hoang mang đến giật mình.
- À, đây là trò Như Quỳnh, bạn thân của Vy Oanh, em ấy cũng là một tài năng hiếm thấy, nhưng không hiểu sao mấy năm nay lại biệt tăm biệt tích, cũng không theo nghiệp violon nữa.
Tú Anh mạnh tay gấp lại cuốn album, không còn quan tâm đến xã giao lịch sự gì, chẳng nói chẳng rằng mà bỏ về trong sự ngạc nhiên của giám đốc học viện.
Trong một quán cà phê khá yên tĩnh, Như Quỳnh ngồi đối diện với cô bạn cũ Vy Oanh. Vốn là chỉ định thăm hỏi xã giao, ôn lại những chuyện vui vẻ một chút, nhưng Như Quỳnh cũng cảm thấy khách khí như vậy cũng thực không phải. Vy Oanh vẫn nhìn cô, ánh mắt trầm tư mang theo rất nhiều nỗi niềm.
Nhưng mấy chuyện thăm hỏi xã giao cũng chẳng nói được mãi, cuối cùng cả hai người họ lại rơi vào im lặng, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng Vy Oanh bất chợt thở dài.
Khi tách cà phê đã nguội, đột nhiên Vy Oanh liên tiếng, nghiêm túc sốt sắng hỏi:
- Nói thật cho mình nghe, Như Quỳnh, tại sao bạn và Quang Triệu lại chia tay, rồi tại sao bạn lại đến đó làm người giúp việc?
- Vy Oanh, mình và Quang Triệu năm xưa cũng không hề là một cặp. – Như Quỳnh chầm chậm nói – Chuyện kể ra thì rất dài…
Cô kể sơ qua một lượt chuyện cũ cho Vy Oanh nghe, cô có đề cập đến cả chuyện của Tấn Khang nhưng dĩ nhiên không nói đến việc anh còn sống.
- Như vậy là, năm đó bạn đã đi theo một người đàn ông lạ? Bạn thực sự yêu anh ta chứ không phải Quang Triệu? Đến bây giờ khi anh ta đã chết vẫn cứ độc thân như vậy? – Vy Oanh không khỏi ngạc nhiên, liên tiếp đặt ra câu hỏi.
Như Quỳnh lặng lẽ gật đầu, Vy Oanh lại thở dài ra, một tay đưa lên chống đầu, một tay khuấy khuấy chiếc muỗng cà phê, ngẫm nghĩ một lúc lâu mới nói ra:
- Khó trách Quang Triệu cay cú như vậy. Nếu mình là anh ta, thấy người mình yêu suốt từng ấy năm đột nhiên chạy theo một người đàn ông khác thì cũng sẽ oán hận như vậy. Chưa kể Quang Triệu năm ấy cũng còn là một thanh niên trẻ tuổi mới vào đời, hắn ta dĩ nhiên sẽ cảm thấy tự ti và cho rằng bạn đi theo người đàn ông kia vì tiền… Nhưng mà hắn ta hận bạn qua nhiều năm như vậy, hẳn là còn vì lý do khác lớn hơn, bạn cũng không rõ sao? Đúng rồi, hẳn là vì hắn bị người ta đến đánh trọng thương.
- Có lẽ là vậy…
- Nhưng mà Như Quỳnh, năm đó ai đã sai người thanh toán hắn vậy? Có phải là người đàn ông của bạn cho người đến trả thù?
- Mình năm đó rất hoảng loạn, thật không thể tìm hiểu… – Như Quỳnh nhíu mày nói – Mình quen Tấn Khang ba năm, thấy tính cách anh ấy rất trầm ổn, thực sự không muốn tin là anh ấy có thể sai thuộc hạ làm mạnh tay đến mức như vậy, khiến Quang Triệu chỉ xíu nữa là mất mạng.
- Haiz, anh ta dù sao cũng là xã hội đen mà, Quang Triệu động vào người phụ nữ của anh ta, không bị đánh chết là còn tốt phước ấy chứ. Mình thấy có phải bạn năm đó quá mức ngây thơ không, tất cả những ông trùm đều là kẻ nguy hiểm, trước mặt bạn anh ta có thể hiền lương một chút nhưng đằng sau lưng, không biết được anh ta sẽ làm những chuyện gì? – Vy Oanh tỏ vẻ nghiêm trọng nói – Cho vay nặng lãi, kinh doanh sòng bạc, vũ trường, buôn lậu thuốc súng, vũ khí, vận chuyển tàng trữ ma túy, đâm thuê chém mướn… đó là những việc xã hội đen thường làm.
- Tấn Khang không giống như vậy đâu! – Như Quỳnh lắc đầu, không phải cô cố bao biện cho anh nhưng thực sự con người bên trong của anh rất tốt, có nghĩa khí, làm việc đều có nguyên tắc.
Vy Oanh không muốn tiếp tục cùng Như Quỳnh tranh luận về người yêu của cô ấy, mắt của người đang yêu sẽ nhìn mọi việc theo hướng khác. Phải rồi, Quang Triệu hiện tại cũng là một trùm xã hội đen sao? Hắn cũng đang bao dưỡng một cô gái trẻ tuổi yêu kiều đỏng đảnh …
Nhưng mà, Vy Oanh cứ cảm thấy có dấu hiệu bất thường.
- Như Quỳnh này, vậy bạn định sau này sẽ thế nào? Bạn có muốn đối phó với Quang Triệu và thoát khỏi khống chế của hắn không? Chẳng nhẽ cứ sống mãi như vậy sao? Tuổi trẻ không còn dài, phải nhanh chóng có quyết định!
- Đương nhiên rồi, nhưng hiện tại anh ta vẫn chưa muốn dừng trò chơi trả thù. Mà mình lại không thể để anh ta uy hϊếp những người thân quen…
- Trời ơi, sao bạn lại có thể không nghĩ ra? – Vy Oanh không kiềm chế được bèn kêu lên – Quang Triệu hẳn là vẫn còn tâm tưởng với bạn, cho dù bản thân anh ta có tự thừa nhận hay không. Chỉ cần một ngày trong lòng hắn ta còn yêu hận, hắn vĩnh viễn không buông tha cho bạn. Như Quỳnh, bạn không thấy sao, nhưng mình thì cứ cảm thấy… tình nhân hiện giờ của hắn ngoại hình có đến bảy tám phần giống bạn năm xưa!
Như Quỳnh liền có phần hoang mang, cô cũng không hề muốn tin những suy luận của Vy Oanh nhưng trong lòng bỗng cứ dâng lên cảm giác lo ngại.
Thực tế, năm năm qua Như Quỳnh đã biến mình trở nên tiều tụy xấu xí đi, gần như đã hoàn toàn trở thành một người khác, cho nên chính cô lại vô tình không thể nhận ra. Trong khi đó Vy Oanh, một người có ấn tượng rất sâu sắc về con người cô nhiều năm trước thì liền có thể đối sánh.
- Tuy tính cách con bé đó có vẻ không tốt lắm, nhưng cũng cùng một kiểu xinh đẹp giống bạn ngày trước. – Vy Oanh liền bổ sung thêm – Đặc biệt nếu nhìn nghiêng thì lại càng giống.
- Thế nhưng cũng không thể kết luận như vậy… – Giọng Như Quỳnh hơi run run, một tay cô khẽ nắm chặt chiếc bóp đặt trên đùi – Càng không thể nói hắn còn tâm tưởng với mình. Có lẽ hắn chỉ là cay cú mà thôi. Hơn nữa, thù oán đôi bên nhiều như vậy, kết thúc chắc chắn không hay ho gì.
Vy Oanh vươn tay nắm lấy vai Như Quỳnh, rành mạch nói:
- Theo mình, để giải quyết chuyện này ổn thỏa, bạn và hắn nên thử thẳng thắn đường hoàng đối mặt một phen. Phải biết rốt cuộc ai hận ai bao nhiêu, và phải biết rõ trong lòng hắn thực sự muốn gì…
- Ý của bạn là đối thoại?
- Đúng vậy… Có thể hắn sẽ kiêu ngạo, nhưng bạn cần tìm cách nói chuyện với hắn một cách ngang hàng. Đặc biệt mình tin, trong lòng hắn còn mang nặng tâm tưởng về bạn, nhất định không thể trốn tránh mãi sự thật ấy…
Như Quỳnh trên đường trở về biệt thự, cứ nghĩ mãi về những điều mà Vy Oanh nói ấy. Tuy cô cũng không thể dám chắc, nhưng quả thật cô cũng cần phải biết chính xác trong lòng Quang Triệu kia nghĩ gì, cho dù là để đối phó hay tìm ra hướng giải quyết.
Nhưng mà bằng cách đối thoại một lần xem sao ư? Liệu hắn có dễ dàng chấp nhận cùng cô đối thoại, hay lại chỉ cùng nhau đào xới những nấm mồ thù oán trong quá khứ?
Khi về đến biệt thự thì hơi trễ một chút so với giờ phải nấu nướng, Như Quỳnh liền nhanh chân vào bếp. Đi ngang qua phòng khách thì thấy Tú Anh đang ngồi ngả ngốn trên ghế salon, hai tay khoanh trước ngực, miệng nhả ra một câu:
- Chị Quỳnh hôm nay về sớm vậy?
- Tôi lập tức đi làm bữa tối. – Như Quỳnh vốn không định chấp với cô ta, bình thản nói.
- Khỏi cần, hôm nay anh Triệu đi vắng, tôi cũng không muốn ăn. Chị mang một ly sinh tố và một ít sa lát lên phòng cho tôi là được. – Nói rồi có phần ưỡn ẹo đi lên lầu.
Làm mấy thứ đó không mất thời gian, Như Quỳnh liền mang lên luôn. Lúc bước vào thì thấy cô ta đang trong phòng tắm, Như Quỳnh liền đặt lên bàn rồi đi xuống nấu nướng một chút lót dạ cho mình.
Chừng ba mươi phút thì cô lại lên lầu để thu dọn chén đĩa. Bấy giờ Tú Anh đang điệu đà vẽ móng tay trước bàn trang điểm, thấy Như Quỳnh, cô ta đột nhiên mỉm cười:
- Ăn xong rồi, phiền chị mang xuống nhé!
Nói rồi vươn tay đẩy cái khay ra phía ngoài, bất cẩn thế nào mà lại làm rơi cả khay xuống, ly nước và đĩa thủy tinh đều vỡ tan.
- Thôi chết, chị dọn dùm tôi! – Nói rồi đứng lên, tránh xa đống đổ vỡ mấy bước.
Như Quỳnh lại gần, dùng một cái giẻ lót tay để nhặt từng mảnh vỡ. Trong lúc cô đang lúi húi, đột nhiên Tú Anh giơ chân, dẫm mạnh lên bàn tay cô rồi ấn xuống.
Mảnh thủy tinh lập tức xé rách lớp vải rồi cứa vào tay Như Quỳnh đến túa máu. Cô có phần bất ngờ, ngẩng đầu trợn to mắt nhìn Tú Anh. Cô ta càng nhấn mạnh chân, tưởng chừng muốn cắt đứt bàn tay đối phương. Trong lúc ấy, khóe môi vẫn hơi cong lên, ánh mắt thấp thoáng đầy chế giễu cùng hận ý.
Cũng biết cô ta có thể gây khó dễ cho mình, Như Quỳnh chỉ không ngờ Tú Anh ngay lần đầu đã dùng phương pháp trực tiếp trắng trợn như vậy. Như Quỳnh cố chịu đau, rất nhanh lấy lại bình tĩnh, lạnh giọng nói:
- Nếu cô không nhấc chân, e rằng tôi đành phải cắt một chút ở cổ chân trắng nõn của cô. – Tay kia của Như Quỳnh cầm lên một mảnh thủy tinh khác – Nếu cắt trúng gân thì rất không hay.
- Chị dám sao? – Tú Anh cao giọng uy hϊếp. – Chị dám động vào tôi, phải chăng không ngại anh Triệu?
Như Quỳnh bỗng dưng càng muốn khiến cô ta không thể đắc ý. Cô hiểu được người đàn bà này sợ nhất điều gì, lập tức bật cười:
- Tiểu thư trong lòng lo lắng cảnh giác nên mới muốn làm phép thử?
- Nói, cô là gì của anh ấy? Có phải trước đây cũng từng là bạn gái? – Tú Anh thấy thái độ bình thản của Như Quỳnh liền hơi hoảng hốt.
- Hắn ta bao dưỡng cô một năm nhưng đã từng theo đuổi tôi suốt mười lăm năm. Cô cắt tay của tôi, tôi cứa cổ chân của cô thử xem sao?
Tú Anh giật mình, nhấc chân lùi về sau. Tuy nhiên cô ta không muốn mình yếu thế, rất nhanh liền thảnh thơi đáp trả:
- Vậy tại sao chị lại làm người hầu? Anh ấy hẳn là rất hận chị, đừng có sớm hoang tưởng như vậy.
Cô ta vừa nói hết câu, phía ngoài cửa chợt vang lên tiếng vỗ tay giòn to.
Tú Anh há miệng kinh hoảng, không nghĩ Quang Triệu bất thình lình trở về như thế, lại còn lẳng lặng xuất hiện như một bóng ma.
Hắn lúc này còn đang biếng nhác dựa người vào khung cửa, ánh mắt đầy cao hứng giống như vừa xem được một màn kịch hay.
- Anh… Em vừa rồi chỉ… – Tú Anh luống cuống nói không ra câu, không nghĩ bộ mặt hiền lương thánh thiện của mình sớm bị bóc mẽ như vậy.
- Vì tôi mà tranh giành, chẳng phải là thể hiện tình yêu sao? – Hắn chậm rãi nhếch môi nói – Có điều, phụ nữ các người, ai cũng dần lộ ra bộ mặt thật. Một người từ nhiều năm trước, một người vừa mới.
Như Quỳnh ban nãy bất ngờ nhưng không hề tỏ ra mất bình tĩnh như Tú Anh, cô lẳng lặng dùng mảnh vải ấn chặt vào vết thương, một tay cẩn thận thu hết mảnh vỡ rồi đứng lên.
Quang Triệu tuy là môi cười, nhưng trong lòng trầm xuống, tựa như rớt xuống đáy vực. Một hồi lại thấy chơi vơi như đứng trên tường cao, mà bên dưới chân tường đầy những hầm chông.
Một năm nào đó, hắn ôm cô gái ấy và nói, suốt đời này sẽ không để cô phải chịu bất cứ một tổn thương nào nữa.
Một năm nào đó, bị cô gϊếŧ cả về thể xác lẫn tinh thần. Tình yêu lớn bao nhiêu cũng đều nhuốm màu thù oán.
Cửa phòng rất rộng, Như Quỳnh có thể lách qua khe hở đi ra mà không đυ.ng chạm vào hắn. Lúc cô đi ngang qua, hắn có thể ngửi thấy mùi máu, trong lòng lại càng mơ hồ hỗn độn.
Tú Anh bước tới, nhưng sợ sệt không dám mở lời.
- Cô dọn hành lý đi. – Đột nhiên hắn thẳng thừng tuyên án.
- Không! – Tú Anh chạy đến ôm chầm lấy hắn – Quang Triệu, không như anh nghĩ.
- Tôi trước đây giữ lại cô, chỉ vì cô còn có thể tiếp tục trước mặt tôi diễn rất đạt vai một cô gái dịu dàng ngoan ngoãn. Nhưng mà đã bại lộ rồi, tôi không còn hứng thú. Nếu giữ cô ở lại, chẳng phải tôi công khai chấp nhận việc bị lừa sao? – Nói rồi cầm điện thoại lên gọi cho thuộc hạ – Ngày mai mang người khác đến chỗ anh, loại nào mới lạ một chút đi.
Tú Anh run rẩy muốn níu kéo, đổi lại chỉ là thái độ tuyệt tình của hắn. Biết hắn xưa nay là kẻ phũ phàng, van nài ủy mị cũng hóa thành oán giận, cô ta trừng mắt nhìn hắn, khinh bỉ cười:
- Trớ trêu sao tôi cũng chỉ là một vật thế thân cho người đàn bà khác. Nhưng càng nực cười hơn là anh, thằng đàn ông hèn hạ trốn tránh sự thật! Có phải cô ta không thèm yêu anh không? Thật đáng đời anh, ha ha!
Quang Triệu bị nói trúng tim, trong khoảnh khắc bộc phát tức giận, mạnh tay giáng cho cô ta một bạt tai. Tú Anh ngã sõng soài ra nền đất, còn chưa đứng dậy, đã thấy Quang Triệu chĩa súng vào mình:
- Trong vòng ba mươi giây, xéo khỏi nơi này, đừng để tao trông thấy.
Tú Anh mặt ướt đẫm nước mắt nhưng lại bật cười như một kẻ điên dại. Cô ta lê đến gần hắn, cầm lấy họng súng kề vào đầu mình.
- Quang Triệu, tôi từng hết lòng vì anh như vậy, luôn tôn thờ anh là người đàn ông độc nhất của mình. Nhưng anh xem anh đã làm gì với tôi? – Từng chữ từng chữ kết tội hắn – Ban đầu, cũng là anh đoạt đi trong sạch của tôi, giờ lại nhẫn tâm vứt bỏ tôi như một món hàng. Nhưng được thôi, đời tôi nếu như không còn gì…
Nói rồi, bàn tay cô ta bất ngờ phủ lên tay hắn, tại cò súng dần dần bóp chặt, miệng thều thào:
- Nhớ kĩ, tôi dùng cái chết này để nguyền rủa anh. Nguyền rủa anh đến lúc chết vẫn đau khổ, không được cô ta liếc mắt đến. Ha ha, anh là của tôi, tôi sẽ đợi anh dưới địa ngục…
Trong lúc hắn còn sửng sốt thì họng súng đã lóe sáng, chớp mắt chỉ thấy máu văng đầy.
Như Quỳnh vửa mở nắp lọ cồn y tế thì chợp nghe thấy tiếng súng nổ xé rách không gian yên tĩnh. Cô giật mình, đánh rơi lọ cồn xuống đất, dung dịch chảy ra lênh láng trên sàn.