Tiểu Bạch tỉnh dậy giật mình bản thân sao lại ngủ ở chỗ khác, lúc nãy cậu mới leo lên cây đại thụ mà hiện tại lại nằm trên người Sở Việt Trạch, Tiểu Bạch ngồi dậy duỗi người nhìn nhân loại đang ngủ say trên giường kia.
Tiểu Bạch có chút thất vọng về nô tài của mình, trong lúc cậu gặp nguy hiểm suýt chết thì tên này lại đang chuẩn bị hôn sự của hắn. Không thèm quan tâm, không thèm đến cứu cậu.
Tiểu Bạch tức giận đồng thời còn thấy có chút ủy khuất, mấy ngày qua cậu không phải không thấy được hành động ăn năn của Sở Việt Trạch mà là thấy cũng mặc kệ. Có lúc cảm thấy mình hơi quá nhưng nghĩ lại từ trước đến nay tên này đúng là chưa bảo vệ mình được lần nào.
Nhìn nam tử như ngọc đang ngủ trước mặt Tiểu Bạch không ngăn được suy nghĩ muốn trêu đùa hắn. Tuy định cầm bút vẽ rùa lên gương mặt soái khí này nhưng cậu không làm được, tổn thương nguyên khí quá lớn làm cậu không thể trong thời gian ngắn biến thành hình người. Tiểu Bạch răng nanh có chút ngứa cậu lại nảy ra ý tưởng mới rồi!
Tiểu Bạch lén lút dùng miệng và chân nhỏ kéo ra được mấy lớp áo của Sở Việt Trạch sau đó chạy đến cái bàn để nghiên mực chân nhỏ chấm một cái vào đó. Co chân chạm vào mực nước chạy về phía giường ngủ, Tiểu Bạch nhảy lên người hắn dùng chân phải có mức in lên ngực trái của Sở Việt Trạch. Trên cơ bắp căng cứng hiện tại tràn ngập dấu hoa mai nhỏ xinh, sau khi làm xong chuyện xấu còn không quên chùi tay vào áo ngoài màu đen của hắn.
Tiểu Bạch cười trộm trong lòng vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với một đôi mắt tràn đầy sủng nịch.
"Bảo bối chơi vui không?"
"A... Ngươi tỉnh từ bao giờ sao ta không biết?"
"Chịu nói chuyện rồi à."
"Hừ ai thèm nói với ngươi!"
Tiểu Bạch quay người lại không để ý đến hắn. Nam nhân quần áo xộc xệch, cổ áo mở rộng làm lộ ra cơ ngực toàn là dấu chân mèo, trên mặt còn mang theo chút buồn ngủ. Dọng nói khàn khàn làm Tiểu Bạch đỏ hết cả mặt, may mà cậu chưa thể hóa hình không sẽ xấu hổ lắm.
Sở Việt Trạch ôm Tiểu Bạch ngồi dậy mặc cho cậu giẫy giụa lật người lại. Hai đôi mắt nhìn nhau thật lâu, Sở Việt Trạch tiến lại gần bất ngờ hôn lên mặt Tiểu Bạch.
"Ta biết lỗi rồi tiểu chủ tử, ngươi có thể hay không tha thứ cho ta?"
"Không thể mau thả ta ra."
Sở Việt Trạch dở thói lưu manh híp mắt lại hôn thêm một cái nữa lại hỏi câu tương tự, Tiểu Bạch vẫn không đồng ý tha cho hắn. Thấy khuôn mặt soái khí của Sở Việt Trạch tiến lại gần Tiểu Bạch nhanh chóng dùng chân nhỏ chặn lại. Nhưng bốn chân sức lực nhỏ bé làm sao đấu lại Sở Việt Trạch, Tiểu Bạch vội hét lên:
"Ta tha thứ cho ngươi, mau buông ra tên điên này!"
"A chủ tử thật tốt."
Sở Việt Trạch đạt được mong muốn mới đồng ý thu hồi ma trảo thả cậu ra, Tiểu Bạch vừa được thả đã chạy ra chỗ khác tránh xa tên nguy hiểm này.
"Đi ta mời tiểu chủ tử đi chơi coi như thỉnh tội."
"Đi đâu?"
"Chợ đen."
Vốn định in chân lên người Sở Việt Trạch xong cắn cho hắn mấy cái nhưng việc xấu còn chưa làm xong đã bị phát hiện mất rồi chỉ đành để lần sau. Tiểu Bạch có chút tiếc nuối nhưng rất nhanh lại hưng phấn trở lại, đây là lần đầu tiên Tiểu Bạch đi chợ đen, nghe nói ở đây có rất nhiều đồ bên ngoài không có. Tiểu Bạch quyết định sẽ đào rỗng túi tiền của Sở Việt Trạch cho nghèo chết hắn!
...
Chợ đen người gì cũng có, người qua kẻ lại khắp nơi, rất nhiều đồ Tiểu Bạch đều chưa từng thấy qua. Sở Việt Trạch mặc một thân áo choàng đen đeo mặt nạ kín mít, mèo trắng nhỏ thò đầu ra từ áo hắn chông vô cùng nổi bật, Tiểu Bạch ngửi thấy mùi thơm cào cào vạt áo Sở Việt Trạch chân nhỏ chỉ hướng khu bán thức ăn bên cạnh.
Không nghờ chợ đen còn có chỗ này, Tiểu Bạch nhìn nhìn mấy sạp hàng bên đường. Lập tức bị thu hút bởi mấy chiếc bánh tinh sảo. Sở Việt Trạch thấy cậu để ý như vậy tiến lại gần hỏi:
"Đây là bánh gì vì sao trước đây ta chưa nhìn qua?"
Lão bà bà cười nói:
"Đây là bánh kem bơ của phương tây bên ngoài tuyệt đối không có công tử chưa nhìn qua cũng không hiếm lạ."
"Lấy cho ta hai cái đi."
"Được, đợi ta một chút."
Lão bà bà cẩn thẩn đặt hai miếng bánh kem hình tam giác và hình tròn nho nhỏ vào hộp gỗ. Sở Việt Trạch nhìn mèo con nhìn chằm chằm bánh kem không rời thì cười mỉm, tiểu ham ăn lại thế nữa có ngày bị kẻ trộm dùng đồ ăn câu đi bán còn không biết.