Nhất chủng tương tư, lưỡng địa nhàn tình, chẳng lẽ là một loại tư vị.
Mỗi khi tuần phố trở về, tổng sẽ lơ đãng đi qua phòng Bạch Ngọc Đường, mỗi khi đưa tay ra muốn đẩy cửa vào nhưng cuối cùng lại vẫn chỉ đứng yên, cho dù hắn có đi vào thì đã làm được cái gì chứ, người đi – nhà trống, đồ tăng đổ vật tư nhân thôi.
Nhìn Triển Chiêu, mọi người ở Khai phong phủ trong lòng đều khó chịu, nhưng cái gọi là ’ tình ‘này nếu đương sự không thể cởi bỏ, thì người bên ngoài có năng lực làm cái gì đâu?
Đêm lạnh như nước, Triển Chiêu nằm ở trên nóc nhà Khai Phong Phủ , rượu, nhất hồ tiếp thêm nhất hồ.
Diệp tô, lẳng lặng đứng dưới tàng cây.
Rượu nhập khổ tâm nhiều điểm ly nhân lệ.
Lúc Triển Chiêu cầm lấy bầu rượu thứ mười ba, Diệp tô không nhìn được nữa.
“Chiêu, đừng uống nữa.”
Triển Chiêu nhìn hai tay trống trơn, cười khổ.
Kiếm, nắm trong tay, chỉ hướng trăng sáng.
“Ngã tâm hữu ý thác minh nguyệt, minh nguyệt thiên hướng vụ trung hành.”
Nam hiệp kiếm, chưa bao giờ vũ phong hoa, nhưng tối nay toàn bộ Khai phong đều thấy kiếm của nam hiệp, kiếm vũ cuồng hoa.
Diệp tô, là một kẻ đa tình, nếu không đa tình, thì làm sao hắn nhìn không ra Triển Chiêu tình thương. Chính là, Diệp tô đồng thời cũng là một kẻ vô tình, nếu không phải vô tình, thì làm sao hắn lại làm cho Triển Chiêu tình thương.
Tay Diệp tô động, nhẹ nhàng động.
Ôm lấyTriển Chiêu, trong mắt Diệp tô lộ vẻ tình thâm.
Yên lặng ngồi ở bên cạnh Triển Chiêu, nhìn thiên hạ của hắn chìm vào giấc ngủ, vì cái gì ngay cả lúc ngủ ngươi cũng bất an như vậy? Vì cái gì hai hàng lông mày của ngươi lúc nào cũng trói chặt?
Diệp tô, nhịn không được đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt Triển Chiêu, ngón tay, mềm nhẹ vuốt lên hàng mi của Triển Chiêu.
“Chiêu, không cần phải ở trong mộng cũng không bỏ xuống được Bạch Ngọc Đường, bên cạnh ngươi ít nhất còn có ta.”
Tay Diệp tô bất tri bất giác đã nắm lấy cổ Triển Chiêu, nghĩ thầm: Chỉ cần dùng một chút lực, Triển Chiêu sẽ vĩnh viễn ngủ, và mình liền có thể cho rằng trong giấc mộng của Triển Chiêu chỉ có mình hắn tồn tại mà thôi.
“Ngọc đường.”
Triển Chiêu nói mê gọi tên Bạch Ngọc Đường căn bản không biết sinh tử của mình chỉ tại nhất niệm của Diệp tô.
Tay, tay của Diệp tô, là tay của một người nam, là tay của một nam nhân biết võ công, huống chi lại là một bàn tay tràn ngập sát ý.
Diệp tô, thực hiểu được, chỉ cần tăng lực, trên đời liền không còn nam hiệp, đồng thời chính mình cũng sẽ không có Triển Chiêu.
Tay Diệp tô, buông ra.
Bởi vì hắn là Triển Chiêu, cho nên dù Diệp tô có năng lực gϊếŧ hắn, nhưng lại không có năng lực gϊếŧ tâm của hắn.
Rượu, là nữ nhi hồng.
Bạch Ngọc Đường uống rất chậm, là tinh tế thưởng thức.
Trong hồ cô gia đình, đối nguyệt độc ẩm.
Bạch Ngọc Đường, yêu rượu, lại càng yêu nữ nhi hồng.
Nguyệt kiếm nô, đây đã là lần thứ mười ba đi vào cô gia đình, nhưng cuối cùng vẫn giống như mười hai lần trước, chỉ có thể quay đi, trong tay vẫn là tràn đầy nữ nhi hồng.
Vì cái gì thích nữ nhi hồng? Bạch Ngọc Đường không biết, chỉ biết là lúc nhìn đến Triển Chiêu một thân hồng y, liền nghĩ tới nữ nhi hồng.
“Mèo con.”
Thì thào gọi tên ai đó, rượu vẫn đầy, lệ, lạc.
Hạ xuống nữ nhi hồng.
Lúc Nguyệt kiếm nô đi vào chuẩn bị đổi rượu lần thứ mười bốn, thì thấy Bạch Ngọc Đường đã đứng ở trên lan can cô gia đình, tay áo phiêu phiêu, giống như thuận gió mà đi.
Lúc rượu trên tay Nguyệt kiếm nô rơi vỡ, Bạch Ngọc Đường cũng đã biến mất.
Nước, Bạch Ngọc Đường thật sự thực chán ghét nước.
Nhớ rõ ở hãm không đảo, tình nguyện bắc cái cầu treo cũng không nguyện đi theo tứ ca học bơi ; nhớ rõ lúc đứng trước huyền nhai, thả người nhảy xuống sinh tử cùng tùy. Kia nhảy, tương giao hiểu nhau cùng tùy, nhưng có phải hay không cũng là nhảy,sẽ chặt đứt ràng buộc giữa hai người, dù sao thì khổn long tác cũng đã đứt.
Thân mình chậm rãi trầm xuống, bạch phát ở trong lòng hồ sâu thẳm tựa như bạch liên nở rộ.
“Ngũ đệ, lão ngũ, Thiếu chủ nhân”
Bạch Ngọc Đường mở to mắt, mê ly nhìn một đám ngườivây quanh ở bên giường .
“Ngũ đệ, ngươi đừng dọa ca ca, chị dâu a.”
“Ca, ta như thế nào lại dọa các ngươi, ta chỉ là muốn cảm giác rơi xuống nước là như thế nào thôi.”
“Ngươi không phải là vì Triển Chiêu mà luẩn quẩn trong lòng đi?”
Bạch Ngọc Đường ý bảo Nguyệt kiếm nô đỡ y ngồi dậy: “Đại ca, các ngươi đừng suy nghĩ nhiều, Bạch Ngọc Đường đã trải qua bao nhiêu chuyện, sẽ không vì Triển Chiêu tìm cái chết.”
“Vậy ngươi vừa rồi…”
“Ta chỉ là chặt đứt ràng buộc, hiểu rõ trong lòng khóa. Đại ca, các ngươi yên tâm ta sẽ không làm những chuyện khiến cho các ngươi lo lắng nữa, các ngươi đều đi nghỉ ngơi đi.”
Nhìn ra được Bạch Ngọc Đường thật sự rất mệt, kỳ thật vừa rồi mọi người bị gây sức ép một trận cũng đều có chút mệt mỏi, cho nên cũng liền theo ỳ của Bạch Ngọc Đường, chỉ để lại Nguyệt kiếm nô.
“Kiếm nô, điểm cái nến đỏ.”
Nguyệt kiếm nô đốt nến đỏ, cẩn thận đặt ở bên giường Bạch Ngọc Đường , lúc ngẩng đầu, liền thấy Thiếu chủ nhân, ngơ ngác nhìn.
“Thiếu chủ nhân, nến đỏ thì có cái gì đẹp?”
“Lộ xa tương tư nan, điểm điểm ly nhân sầu, nến đỏ vì ai cháy, hỉ tự lưỡng vô duyên..”
Nguyệt kiếm nô cái hiểu cái không nhìn Bạch Ngọc Đường, nhìn nến đỏ tàn Bạch Ngọc Đường…
Nguyệt kiếm nô biết Khai phong người tối có học vấn nhất định là Công Tôn tiên sinh, cho nên sáng sớm, thừa dịp Thiếu chủ nhân còn chưa thức dậy, Nguyệt kiếm nô liền chạy tới Khai phong.
Vừa vào tới Khai phong, liền thấy Triệu hổ đỉnh một đôi mắt gấu mèo, lảo đảo đi ra.
“Làm cái gì nhận không ra người chuyện?”
Trong mắt Triệu hổ đột nhiên xuất hiện một cái đại củ sen, không chút suy nghĩ liền ôm lấy khẳng.
“A, cứu mạng a.”
Âm thanh chấn kinh thiên địa quỷ thần khϊếp sợ như thế, trên đời trừ bỏ Nguyệt kiếm nô ngươi tìm không thấy người thứ hai, Triệu hổ ngơ ngác nhìn Nguyệt kiếm nô đang túm tóc hắn loạn kêu, nghĩ thầm: Phải kêu thì cũng phải là ta mới đúng chứ.
Khai phong phủ vốn dĩ không thấy một bóng người, thoáng chốc người đã đứng ngập sân, líu ríu náo nhiệt, mỗi người một câu.
“Kiếm nô, chỉ có một mình ngươi tới sao?”
“ Đúng vậy a, Nguyệt nô, bạch Ngũ gia đâu.”
“Đại nhân, các ngươi mau cứu ta trước a.”
Tiếng kêu thảm thiết của Triệu hổ mới làm mọi người tỉnh lại , mọi người thất chủy bát thiệt???, khuyên can mãi mới cứu được Triệu hổ ra từ tay Nguyệt kiếm nô.
” Sao ngươi tự dưng lại túm tóc ta?” Triệu hổ tức giận bất bình hướng về phía Nguyệt kiếm nô quát.
“Ngươi còn dám hỏi ta, ngươi vừa rồi có phải hay không cảm thấy được bổn cô nương lớn lên xinh đẹp liền khởi oai niệm.”
“Ta đối với ngươi khởi oai niệm, trời đất chứng giám, Triệu hổ ta nhìn thấy ngươi đẹp, trong mắt nhất định là bị cát lấp.”
“Ngươi còn dám không thừa nhận, vừa rồi là ai ôm lấy bổn cô nương, chưa nói câu nào đã ăn?”
“Đó là bạch ngẫu
( củ sen), ta vừa rồi rõ ràng là ôm bạch ngẫu khẳng.”
“Cái gì, ngươi nói bổn cô nương bộ dạng giống bạch ngẫu, ta muốn bóp chết ngươi.”
Nếu không phải mọi người số chết ngăn cản, chỉ sợ Triệu hổ lúc này cũng bất chấp hình tượng tranh võ mồm với cô nương người ta đâu.
“Nguyệt nô, ngươi đến Khai phong không phải chỉ vì tìm Triệu hổ cùng ngươi đấu khí đi?”
“Thiếu chút nữa quên mất chính sự, trụ tử, sau này tính sổ với ngươi sau.” Nói rồi liền thu hồi bộ dáng hung hăng vừa rồi , đổi thành bộ dáng nhu mì, hỏi: “Công Tôn tiên sinh, ngươi học vấn tốt nhất, ngươi có thể nói cho ta biết cái gì là lộ xa tương tư nan, nhiều điểm vì cái gì sầu, nến đỏ vì cái gì đốt, đúng rồi, hỉ tự vì cái gì muốn hai người lại cái gì vô duyên?”
Không thể không bội phục công phu thuật lại của Nguyệt kiếm nô tiểu thư , hảo hảo vài câu từ nói như thế nào biến thành ảo diệu khó hiểu như vậy, mặc dù Công Tôn tiên sinh trên thông thiên văn dưới tường địa lý như thế nào, cũng đoán không ra ý của Nguyệt kiếm nô.
Nguyệt kiếm nô thật sự là thất vọng, ngẫm lại chính mình sáng sớm vội vội vàng vàng, lén lút chạy đến Khai phong nghĩ muốn hiểu rõ những gì thiếu chủ nhân nói, ai ngờ, không ai có thể nghe hiểu, bất quá này có phải hay không chứng minh tài văn chương của Thiếu chủ nhân cũng có thể xưng thứ nhất thiên hạ.
“Kiếm nô.”
Nguyệt kiếm nô nghe thấy tiếng, trong lòng thầm kêu không tốt, vội vàng xoay người muốn chạy, bất đắc dĩ cánh tay đã bị Triển Chiêu bắt được.
“Nguyệt nô, Ngọc đường y được không?”
Nguyệt kiếm nô nhớ tới bộ dáng của Thiếu chủ nhân trong lòng liền khổ sở, nghĩ thầm nếu không phải là Triển Chiêu Thiếu chủ nhân cũng sẽ không như vậy, ngẩng đầu nghĩ muốn mắng Triển Chiêu, nhưng nhìn lên thì thấy bộ dáng của Triển Chiêu , tâm Nguyệt kiếm nô liền đau.
“Triển đại nhân, ngươi không tốt, Thiếu chủ nhân làm sao có thể hảo?”
Nghe được Bạch Ngọc Đường không tốt, tay Triển Chiêu đang nắm bất giác bỏ thêm vài phần lực, khiến Nguyệt kiếm nô đau đến nước mắt bắt đầu chảy ra. “Ôi” một tiếng, Triển Chiêu mới phát hiện mình chính đang nắm cánh tay Nguyệt kiếm nô, cuống quít buông tay ra, trong mắt tràn đầy xin lỗi.
“Kiếm nô, thực xin lỗi.”
“Ta biết, Triển đại nhân, ngươi là tình thế cấp bách mới rối loạn tâm, kiếm nô biết Triển đại nhân nhất định sẽ nhớ Thiếu chủ nhân.”
“Y thế nào?”
“Không tốt.”
Nguyệt kiếm nô sinh động như thật nói lại chuyện tối ngày hôm qua, căn bản không chú ý sắc mặt Triển Chiêu đã sớm biến hóa vài loại nhan sắc, lúc nghe tới Ngọc đường rơi xuống nước, Triển Chiêu hận không thể là bản thân rơi xuống nước.
Diệp tô, vẫn nhìn Triển Chiêu, Tâm Như hàn băng.