Gió thu vi vu, thổi qua tay áo phát lạnh, cỏ úa đọng sương, tiếng ve cuối mùa nghe bi thương.
Bạch y nhẹ nhàng, nhanh nhẹn như tiên, một mình vượt đường xá xa xôi mà đến. Con ngươi vẫn vẹn nguyên tinh khiết như trăng, lại khó nén được vẻ thanh tịch cô đơn giữa hai hàng lông mày, phóng tầm mắt, trời đất tiêu điều, cũng như cõi lòng lúc này.
Sát khí dần nồng đậm, một người, hai người, ba người… Hơn mười hào khách giang hồ lưa thưa đám xuống chiếm cứ bốn phía, vừa vặn bao vây y.
“Bạch Ngọc Đường, ngươi tàn nhẫn độc ác, gϊếŧ uổng Triển Chiêu, phàm là nhân sĩ võ lâm chính nghĩa, đều sẽ trừng trị ngươi!”
Mỉm cười, đôi môi ưu mĩ cong lên trào phúng, “Triển Chiêu gia nhập quan trường, các ngươi muốn gϊếŧ; Bạch Ngọc Đường ta gϊếŧ Triển Chiêu, các ngươi càng muốn gϊếŧ! Gϊếŧ cao thủ thì sẽ thành danh, hà tất phải kiếm cớ?”
Thẹn quá hóa giận, “Ngươi gϊếŧ hại Triển Chiêu, sự thực không thể chối cãi, không cần ngụy biện! Gϊếŧ!”
Kẻ giả danh công bằng để mưu lợi cho bản thân, loại người này so với kẻ hung ác càng làm cho người ta khinh bỉ!
Người đời đa số đều bị mê hoặc bởi những ngôn từ quang minh chính đại, chân tướng lại có mấy ai biết được?
Bấm Ngọc Tiêu, thanh âm ngân dài, hàn quang chợt nổi lên, Ngư Trường Kiếm ra!
Dù không thể gϊếŧ sạch bọn ngụy quân tử, cũng muốn vung kiếm đánh một trận, máu tanh nhuộm bước, mới biết nhân gian có chính đạo!
Giằng co, một với mười lăm, yếu điểm toàn thân đều bị đối phương nắm giữ, động một bước đều sẽ phát sinh kịch biến!
Không ai dám tiên phong xuất thủ trước, Bạch Ngọc Đường như thu liễm, như không phòng bị, mọi nơi đều để hở, trái lại vậy mà lại không có sơ hở…
Bầu không khí hơi đọng lại.
Một luồng gió vô hình lướt qua đầu, phiến lá như lửa, nhẹ nhàng tung bay, xẹt qua mắt mọi người.
Tức khắc, người người phá vỡ thế giằng co, không trung như bị cắt qua. Lá cỏ bụi mù che khuất bầu trời, tiếng binh khí kinh tâm động phách, xuyên thủng cuối thu.
Khói bụi dần tản ra, mọi thứ đều như trước, tựa hồ như chưa có gì xảy ra.
Chỉ là, trên mặt đất lại nhiều thêm hai cỗ thi thể, trên bạch y vương tung tóe màu đỏ tươi.
Dòng máu trườn từ cổ tay xuống Ngư Trường Kiếm, dọc theo mũi kiếm lặng lẽ nhỏ giọt.
Đôi con ngươi trong sáng tinh khiết lộ ra sát khí cực mạnh, nụ cười trên khóe môi cực kì lạnh lẽo. Nếu người đời đã cho rằng Bạch Ngọc Đường tàn nhẫn ác độc, cần gì phải uổng chịu hư danh?
Trong tiếng thét hung bạo, mười ba món binh khí đồng thời tiến đến!
Phiến quang cát vũ, lướt như lưu tinh, bạch ảnh mau lẹ tựa ảo mộng, tiếng kêu thê lương thảm thiết kinh tâm động phách.
Lại có thêm năm người ngã xuống!
Không kịp dừng lại thở, Bạch Ngọc Đường lại tiếp, kiếm tỏa hàn mang, ào ào bung ra.
Trong đầu thoáng hiện một hình ảnh tương tự đã từng nhìn thấy, đó là… Một kiếm cuối cùng của Triển Chiêu!
Mũi kiếm lợi hại vô luân xuyên thủng ngực đối phương, trong ánh mắt hoảng sợ, kiếm khéo léo vẽ một vòng, cắt đứt yết hầu kẻ sau lưng.
Cơn đau đớn kịch liệt từ sau lưng lan khắp toàn thân, trong miệng mùi tanh nóng trào lên, máu phun tung tóe che mờ đi tầm mắt…
“Thắng bại đã phân!” Thanh âm khàn khàn không che giấu được sự đắc ý vì sắp thành danh.
Cố gồng thẳng thân thể, ánh mắt đảo qua chín cỗ thi thể ngã nằm đầy đất, cười dài một tiếng, “Bạch Ngọc Đường cho dù có chết, cũng sẽ không chết trong tay ngụy quân tử!”
Nhắm mắt, kiếm trở về, sống có thể yêu, chết cũng không tiếc, đủ ba kiếp, có biết duyên kiếp sau?
Một âm thanh phá không mà đến, khe khẽ không nghe thấy, cổ tay bị chấn động, kiếm đã rơi xuống đất.
Một mảnh lá trúc xanh biếc trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Trong giây lát, lá trúc tới tấp bắn đến, bén ngót như phi đao, từng bước bức lui tất cả.
Như tia điện vυ"t lên trời, bóng người lóe lên, nháy mắt đã đáp xuống bên cạnh Bạch Ngọc Đường, cánh tay mạnh mẽ hữu lực đỡ lấy thân thể đang nghiêng ngả.
Đấu lạp che đi dung mạo, lại không che được nỗi phẫn nộ mãnh liệt, sát khí bức người.
Mũi chân hất Ngư Trường Kiếm vấy máu lên, đưa tay bắt lấy, ánh mắt âm trầm như tên nhọn.
“Gϊếŧ Triển Chiêu, có thể tha cho; gϊếŧ Bạch Ngọc Đường, tuyệt đối không tha!”
Thân ảnh lướt đến, nhanh như sao xẹt điện lóe, nháy mắt đã trở lại, tiếp lấy Bạch Ngọc Đường đã té ngửa, trong tiếng huýt gió, nhảy lên khoái mã đang phi tới, nhanh chóng biến mất về phương xa.
Để lại năm người giương mắt đờ đẫn, chỉ chốc lát, mất đà ngã quỵ.
Mười lăm cỗ thi thể ngổn ngang đầy đất, mộng đẹp thành danh bị gió thu thổi tan, mất tăm mất tích.
XXXXXXXXX
Ánh trăng thu vằng vặc, soi rọi bệ cửa sổ. Tiếng tiêu sụt sùi, thê lương ảm đạm.
Thôn quê chẳng biết là nơi nào, trăng sáng mênh mang khiến lòng người khắc khoải…
Bạch Ngọc Đường gượng dậy thân thể hư nhược, đẩy cửa bước ra ngoài. Đập vào mắt là một nhành trúc phe phẩy trong mây, sắc đen phủ trời, gió đêm lướt qua, thanh âm trong như ngọc, hòa cùng tiếng tiêu yếu ớt, xót xa lòng người.
Để ý âm luật, đúng là khúc Lưu Tân quen thuộc.
Dưới màn đêm, bến đò nhỏ, lần đầu gặp nhau, một khúc đã động tâm.
Muốn gặp tình lại càng sợ hãi, người cùng trăng khó mà trọn vẹn…
Buồn bã trở lui, vừa quay người, lại chạm vào một bờ ngực ấm áp.
Mạnh ngẩng đầu, phong thái thanh phong tuấn tụ, một thân ảnh anh hoa thanh bạt, hồn khiên mộng nhiễu, thời khắc không quên…
Triển Chiêu, ngươi cuối cùng cũng tới…
Nhẹ nhàng như bước lên mây, hết thảy đều như đang xoay tròn…
Cánh tay mạnh mẽ khoác lên thắt lưng, chân khí từ huyệt Thiên Trung tiến nhập, làm dịu đi cơn đau nhức trong ngực.
Trong hoảng hốt, thanh âm trầm thấp dễ nghe nhẹ nhàng vọng đến bên tai, “Ngươi trốn không thoát đâu, Bạch Ngọc Đường…”
Cõi lòng u sầu đã lâu không thoải mái, tựa như đứa trẻ lạc đường tìm lại được gia đình đã lâu không gặp.
Từ biệt hai năm, đơn độc hơn bảy trăm ngày đêm, chân trời góc bể, trăn trở lang thang, ta một mực chờ ngươi, Triển Chiêu…