🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.[7]
Khi tin Triển Chiêu mất được truyền tới, Bạch Vân Thụy đang ở trên núi Nga Mi xử lý sự vụ Thượng Tam môn.
Từ quan bốn, năm năm, đầu tiên Bạch Vân Thụy giúp đỡ sắp xếp công việc ở Bạch gia Kim Hoa và Hãm Không đảo, sau khi sư phụ Hạ Hầu Nhân qua đời lại kế tục vị trí trưởng môn nhân Thượng Tam môn, ở Giang Nam được đồng đạo võ lâm kính trọng.
Ngày ấy, hắn đang ở tiền đường xem văn thư, chợt có đệ tử vào báo, có người tên Từ Lương cầu kiến. Bạch Vân Thụy gác lại công chuyện vội ra ngoài nghênh đón, lại thấy hai mắt Từ Lương sưng đỏ, đọng nước.
“Lương Tử ca, huynh thế này là…?”
“Vân Thụy, Triển thúc… đã qua đời rồi!”
Bạch Vân Thụy đột nhiên cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Hắn nhớ lại khi còn bé, lúc biết tin cha qua đời, hắn cũng ở chính nơi này. Khi đó tam bá đã suốt đêm đưa hắn xuống núi…
Nhiều năm trôi qua, đã cách cả một đời.
“Vân Thụy… Vân Thụy! Mau theo ta về Khai Phong.”
Bạch Vân Thụy giống như không nghe thấy. Hắn chậm rãi ngồi xuống thềm đá lạnh lẽo của núi Nga Mi, ngửa đầu nhìn bầu trời xa xăm.
Trời xanh như gột, mây trắng bồng bềnh. Màu trắng thuần khiết cùng xanh lam thanh thản đan cài vào nhau, trời sinh đã vậy, tự nhiên là thế.
Bên tai, Từ Lương vẫn nghẹn ngào: “Nghe Địch tướng quân nói lại, trước lúc đi, Triển thúc có nói: ‘Vân Thụy… Hoa đào… Đao kiếm’…”
Trước sân, một con chim yến đột nhiên sà xuống, rồi lại đột ngột vυ"t lên, tiếng hót líu lo vang dội.
Bạch Vân Thụy nhìn đến ngây người, bỗng nhiên nở nụ cười.
“Sư phụ…” Đệ tử bên cạnh lo lắng muốn đỡ hắn dậy, nhưng hắn lại khẽ lắc đầu.
“Lam sam bạch y hội tụ… Yến tử phi gặp lại Bạch Ngọc Đường.”
Chiêu thúc, hiện giờ, phải chăng thúc đã gặp được người mình muốn gặp?
Cha, lúc này, phải chăng cuối cùng cha đã đợi được lam sam đó?
Bạch Vân Thụy nhắm mắt, rồi mở ra, chậm rãi đứng lên, gật đầu với Từ Lương. “Đi thôi!”
Đầu thu năm Hoàng Hữu, đại quân Tây Hạ xâm chiếm Nhạn Môn quan. Đại Tống lệnh cho Tướng quân Địch Thanh làm chủ soái, Tam Nha Thống Lĩnh Triển Chiêu làm tiên phong, dẫn hai mươi vạn quân chinh tây định biên. Hai quân giao chiến ác liệt năm mươi dặm quanh Nhạn Môn quan, ròng rã suốt mấy tháng trời. Lương thực Tống quân không đủ, Triển Chiêu dẫn năm trăm người thân cận trở về tiếp ứng, bất hạnh trúng mai phục của Tây Hạ, hy sinh một nửa; Triển Chiêu bị trúng mấy mũi tên, trên đường áp tải lương thảo, bị thương nặng không qua được mà hy sinh. Trận chiến này Tống quân đại thắng, sau khi khải hoàn hồi kinh, quan gia luận công ban thưởng, phong Địch Thanh làm Xu mật Phó sử, truy phong Triển Chiêu làm Nhất phẩm Tướng quân, ban tước Định Viễn hầu, được thuộc hạ hộ tống linh cữu hồi hương.
Tháng mười cùng năm đó, Bạch Vân Thụy tự ý dời phần mộ của vong phụ Bạch Ngọc Đường từ phần mộ gia tiên ở Bạch gia Kim Hoa lên núi Nga Mi.
Non xanh nước biếc, trúc thẳm như biển.
Mây mù lượn quanh núi, trong rừng trúc lưng chừng, một tấm bia đá lẳng lặng ở đó, không tên không tuổi, chỉ khắc một cành bích đào cùng một cành tuyết mai.
Nam tử áo trắng cầm một vò rượu, chậm rãi tưới xuống phần đất trước tấm bia đá, mùi rượu thơm nồng thuần khiết, chính là nữ nhi hồng tuyệt hảo được ủ hai mươi năm.
“Chiêu thúc, cha, nơi này núi cao rừng sâu, ít người lui tới, hai người sẽ không phải lo lắng có người tới quấy rầy thanh tịnh…”
Nam tử vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn đào mai khắc trên bia đá cẩm thạch, cảm giác lành lạnh, mượt mà.
“Cha… Con biết cha sẽ không chịu đựng được ôm Cự Khuyết cô độc trong phần mộ Bạch gia, vì thế con đã đưa cha đến đây, giờ cha có thể yên lòng rồi chứ?”
“Chiêu thúc, con đã theo di nguyện của thúc, mang Đại Hạ Long Tước và Cự Khuyết về một chỗ, cùng Hoàng Tuyền nơi thúc cùng cha con yên nghỉ, coi như chút hiếu thảo con còn có thể bày tỏ với người…”
Bạch Vân Thụy lấy từ trong ngực ra một mảnh lụa mỏng. Màu trắng nguyên bản đã hoàn toàn bị vết máu nhuộm kín, trở thành một màu đỏ sậm chói mắt thê lương, tựa như nữ nhi hồng trong vò.
Hắn nhẹ thả mảnh lụa vào chậu than hồng. Ngọn lửa lập tức cuốn lấy, biến chiếc khăn nhiễm máu kia thành một làn khói nhẹ.
Bạch Vân Thụy nhìn chiếc khăn dần biến thành làn khói, theo gió núi bay lên, không biết sẽ bay tới nơi nào.
Hắn đứng lên, nhìn bia đá cẩm thạch trước mặt một lần nữa, rồi dứt khoát xoay người rời đi, không hề quay đầu nhìn lại.
Núi xanh thấp thoáng, nước biếc trong xanh. Trên sườn núi văng vẳng một khúc trường ca, vun vυ"t tiếng kiếm múa làm bạn.
“Ta vốn giang hồ cẩm y lang, ngạo cười phong lưu chỉ một mình. Bên cầu Chu Tước, vang bóng kiếm, trước điện Huyền Vũ, múa văn chương.
Ca một khúc, rượu vài ly, từng coi trọng hầu tước. Đơn độc cưỡi ngựa, tiêu dao hồng trần, lại trót say đào hoa túy Biện Lương.”
Một con chim yến từ rừng trúc bay vυ"t lên trời cao, chốc lát sau đã hòa cùng làn mây đang bay về phía bầu trời trong xanh ngàn dặm, không thấy bóng dáng.
Bonus:
Chim chá cô
o0o Hoàn o0o