Chương 43

Trước đó trên mạng Tinh còn là một mảnh náo nhiệt, điểm khen, hò hét không hề có ý nghĩa, phỏng đoán làm như thế nào, còn cả đánh cược xem Liên bang còn có thể chống được bao lâu, việc mới rồi vừa xảy ra đột nhiên tất cả trầm mặc lại.

Giống như chết lặng.

Một khắc trước cao hứng bao nhiêu lúc này chỉ còn bi thương bấy nhiêu.

Bọn họ không muốn tin tưởng anh hùng vừa mới sùng bái cứ chết đi như vậy, không muốn tin tưởng chuyện này, nhưng tận mắt nhìn thấy ai có thể nói đây là giả.

Thậm chí…

Cũng không ai dám hỏi một câu, ‘Có ai có thể tới nói cho tôi biết vừa nãy tôi bị hoa mắt không.’

Cùng chú ý tất cả chuyện này còn có Andy, lúc trước cậu ta phẫn nộ, không cam lòng, hiện tại lại cười đến khi nước mắt đều chảy ra, ngay cả Thẩm Hạo đang ở cách vách cũng nghe được tiếng động của cậu ta.

Thẩm đại tướng quân không rõ.

Mình sống lại một lần rốt cuộc để làm gì, chứng minh người mà mình cho rằng người yêu là một người như thế, hay là vì để nhìn thấy thiếu niên này chết đi một lần nữa. Một màn vừa mới rồi cứ mãi hiện lên trong đầu anh ta, khiến cái đầu anh ta đau đớn. Người thiếu niên kia, có phải cũng từng ôm ý nghĩ vừa rồi, chắn ở trước mặt anh ta.

Trên tiền tuyến cuộc chiến vẫn đang tiếp tục.

Nhưng người chú ý đến bọn họ lại ít rất nhiều, trong đầu mọi người vẫn đang dừng lại ở một màn trước đó thật lâu không tiêu tan, thẳng đến khi có người phát ra: “Đám người Liên bang này sẽ chết rất thảm hại.”

Tất cả mọi người lại một lần nữa dời ánh mắt lên.

Đúng vậy, đám người Liên bang kia chắc chắn sẽ chết thảm hại, lúc trước nội gián ra tay với đồng bạn cũng sẽ bị chết rất thảm. Rất nhanh bọn họ đã phát hiện, cơ giáp 4S hình rồng phát huy ra chiến lực quả thực khiến người khác kinh hãi, nó hủy diệt hết thảy cơ giáp không phải đồng bạn chung quanh, sau đó dứt khoát nhằm về phía trước, tạo thành thương vong lớn hơn nữa.

Ngay sau đó mọi người phát hiện, đó không chỉ là rồng, trong lúc mơ hồ dường như còn có phượng hoàng giương cánh.

“Trước kia dường như có đồn đãi, 4S là cơ giáp hai người, chẳng qua người có tinh thần lực đạt tới cao như vậy chỉ có một mình Cố Chiêu, những người khác không phối hợp được ngài ấy.”

Vậy bây giờ…

Trong lòng mọi người nhịn không được nảy sinh chờ mong, lại sợ kỳ vọng quá lớn đến lúc đó lại phải thất vọng, khoảng cách quá gần cũng sinh lòng sợ hãi, không dám tua lại một màn Diệp Bạch ‘gặp nạn’ để xem. Mãi đến khi có người đầu tiên tua về, phát ra một đoạn cắt, sau đó mới sản sinh một loạt sóng tua lại, rất nhiều người xem lại một màn kia vô số lần.

Trước khi cơ giáp màu trắng nổ mạnh một giây, có một bóng người từ trên cơ giáp nhảy ra.

Đó là Diệp Bạch, hắn nhảy xuống đồng thời được cơ giáp hình rồng ở phía sau cách đó không xa đưa tay bảo vệ đón vào, một màn này bởi vì góc độ không dễ thấy, cho nên lúc trước dưới bầu không khí khẩn trương lại không ai phát hiện. Mà bây giờ một khi phát hiện nháy mắt đã bị chuyển đến điên, vô số người lại hưng phấn lên.

Hoan hô vì sự phối hợp ăn ý giữa Cố Chiêu và Diệp Bạch, vì anh hùng của bọn họ còn sống.

Bên trong cơ giáp, Diệp Bạch và Cố Chiêu phối hợp ăn ý tạo thành sát thương diện tích lớn. Hai đời quen biết khiến Diệp đại miêu rất hiểu người nuôi mèo, trước đó lại từng đánh một trận với đối phương, cho nên giờ phút này gần như không cần do dự, đã biết nên phát ra mệnh lệnh gì ở tình huống nào, tương đối mà nói Cố Chiêu hoàn toàn không cần thiết băn khoăn người bên cạnh, chỉ cần dựa theo thói quen bình thường là tốt rồi.



Nhưng hành động của anh nhìn như bình tĩnh, trong lòng lại ngăn không được kích động cùng may mắn.

Anh may mắn mình làm ra quyết định ở một khắc đó, khiến cho mình thành công cứu Diệp Bạch, mà không đến mức làm cho đối phương ngã xuống tinh hải sau khi chiến đấu.

Đây là một cuộc chiến không thể trì hoãn.

Chủ soái chết khiến sĩ khí Liên bang hạ xuống thấp nhất, sau đó mặc dù có phái ra ám kỳ che giấu nhiều năm ở Đế quốc, nhưng vẫn không thể thành công đánh chết Cố Chiêu vãn hồi hết thảy. Ở một khắc này, hai người Diệp Bạch và Cố Chiêu không hề chuẩn bị, cũng không có trao đổi, tất cả đều bằng vào tự phát lại sinh ra ăn ý cứng rắn biến tử cục thành sống.

Về sau thì hết thảy đều đã định.

Liên bang đại bại.

Sau khi tan tác dự tính một trăm năm đều không thể tiếp tục phát động một cuộc chiến tranh, huống chi có Diệp Bạch một trận chiến phong thần trấn thủ ở Đế quốc, cơ giáp 4S hai người duy nhất đã thể hiện ra thực lực chân chính của mình, khiến Liên bang chỉ có thể tạm thời nghỉ ngơi điều dưỡng. Mà trong khoảng thời gian này, bọn họ còn phải đề phòng Cố Chiêu đột nhiên đánh chủ ý đến bọn họ, để Đế quốc thống nhất vũ trụ.

Trở lại chủ tinh thì bên này hết thảy đều đã giải quyết.

Lão hoàng đế tự mình nghênh đón bọn họ, cùng lúc làm Lễ chúc mừng long trọng, trong lúc đó còn uống đến đỏ bừng cả khuôn mặt, hoàn toàn không có dáng vẻ mệt mỏi trên giường bệnh giống như một giây sau sẽ chết trước đó.

Mọi người ở Đế quốc chỉ có thể cảm thán vở kịch này.

Vì bức ra gian tế bên trong, Cố Chiêu không thể không tạo ra một bàn cờ. Trước tiên cần thời gian rất dài mới có thể có hiệu lực, đời trước quả thật cũng như thế. Không đề cập tới trong chủ tinh, trong quân đội, kể cả tổ chức khủng bố nguy hại quá lớn cũng phải vài năm sau mới hoàn toàn thanh trừ, nhưng hiện tại hết thảy đều không giống với lúc trước.

Diệp Bạch xuất hiện mạnh mẽ xoay chuyển tất cả.

Đầu tiên hắn làm cho tổ chức khủng bố ở Tinh Z hiện thân, sau đó khiến cho hành động vốn sẽ không tra mà chết của Cố Chiêu thành công hoàn toàn. Tiếp sau thần xui quỷ khiến dẫn phát Thẩm Hạo tự mình tìm đường chết, để cho Cố Chiêu thân chinh, cùng với một loạt chuyện phía sau. Gian tế trong Đế quốc ngồi không yên nên hành động, bị lão hoàng đế hoàn toàn không bị bệnh sắp chết tự mình trấn áp.

Cuối cùng lại dùng một đao chém chủ soái của quân địch, dẫn đến một thắng lợi xinh đẹp.

Đối phương được ăn cả ngã về không, vọng tưởng thừa dịp bất ngờ kết liễu Cố Chiêu, nhưng không ngờ lại bị Diệp Bạch dễ dàng phá hủy, trái lại bạo lộ thân phận che giấu nhiều năm của mình.

Cho đến giờ phút này Thẩm Hạo mới nhìn rõ hết thảy.

Năm đó tất cả chuyện này thực hiện vô cùng thong thả, mãi cho đến hai mươi năm sau mới hoàn toàn hoàn thành, mà lúc đó anh ta còn chưa trở thành Thẩm Nguyên soái, cũng không phải tâm phúc của Cố Chiêu đương nhiên không rõ ràng. Bây giờ có thể suy nghĩ rõ ràng cũng là bởi vì nhớ tới lúc mấy gian tế kia xảy ra sự cố, một người chết cuối cùng chính là hai mươi năm sau.

Đời trước anh ta hại chết Diệp Bạch, vốn tưởng rằng chỉ là tổn thất một nhân tài có tài năng, nhưng không ngờ ảnh hưởng lớn như vậy.

Chẳng thể trách một khoảng thời gian sau đó anh ta trôi qua có chút không như ý.

Chỉ sợ là Cố Chiêu cảm thấy bất mãn cho nên âm thầm tiến hành can thiệp, nhưng cuối cùng người đã chết rồi, sau một khoảng thời gian mới để cho anh ta hồi phục, cuối cùng mới có thể trở thành Nguyên soái. Nhưng đời này lại rõ ràng đã không có khả năng, Diệp Bạch không chết, hơn nữa lại lập công lao lớn như vậy, hiển nhiên là thanh đao mà Cố Chiêu cần, cũng không tới phiên anh ta nữa.

Mà về Andy, chỉ sợ anh ta cũng không thể bảo vệ.



Trước đó trên mạng Tinh cũng đã có người đề nghị lấy tội mưu sát người khác bắt Andy, lúc ấy còn có thể bị anh ta áp xuống, nhưng hiện tại… người mà em ấy từng cố mưu sát là một anh hùng, làm sao mọi người có thể tha thứ em ấy được.

Hơn nữa Thẩm Hạo rõ ràng trong lòng.

Ở đây là mưu sát, mà một lần trước em ấy xác thật đã thành công, còn mình chính là đồng lõa.

Sự thật giống như Thẩm Hạo đoán, trên mạng Tinh người yêu cầu bắt Andy càng ngày càng nhiều, anh ta căn bản vô lực ngăn cản. Anh trai Andy là liệt sĩ, nhưng mọi người cảm thấy em ấy đã bôi đen liệt sĩ. Vô số người nhà của liệt sĩ mãnh liệt yêu cầu bắt người lại, bọn họ nói người nhà của liệt sĩ không nên có quyền hạn lớn như vậy.

Bọn họ bày tỏ, có thể hưởng thụ chính phủ chiếu cố, lại sẽ không dùng phần quyền hạn này đi làm xằng làm bậy.

Huống chi, Andy mưu hại còn không phải một người bình thường, là anh hùng của Đế quốc. Rất khó tưởng tượng nếu ngày đó cậu ta thành công, sau này trên chiến trường sẽ thiếu đi một quân nhân phối hợp ăn ý với Cố Tướng quân, Cố Tướng quân lúc ấy phải tránh né quả pháo ấy thế nào? Rất khó tưởng tượng lúc ấy nếu hắn chết ở Tinh Z, sau này còn có ai đi hoàn thành nhiệm vụ một mình đột nhập địch doanh chém chết chủ soái đối phương?

Thẩm Hạo chỉ có thể trơ mắt nhìn người bị mang đi.

Ngày đó Andy rời đi, giống như kẻ điên ôm anh ta kêu gào, không tin sự tình sẽ biến thành như vậy. Trên phi cơ Diệp Bạch nhìn thấy một màn này, mở miệng nói, “Đây xem như có tình có nghĩa? Nhưng anh ta có biết là bản thân do dự không dứt mới khiến cho sự tình biến thành cục diện không thể vãn hồi như ngày hôm nay không.”

“Lại nói.” Diệp đại miêu vô cùng khó hiểu, “Nhân tài nhiều như vậy, sao anh coi trọng anh ta.”

Cố Chiêu trở về ba chữ, “Cha anh ta.”

Lúc này Diệp Bạch mới nhớ tới nhân tài một đời này của Đế quốc, trong đó quả thật chỉ có một mình Thẩm Hạo có cha đã mất, mà bản thân có một chút năng lực, còn có một số binh lính mà người cha lưu lại trung thành với anh ta. Nói như thế so với những người khác quả thật thích hợp, huống chi chỉ là cần một thanh đao, thật sự không cần quá nhiều kĩ năng.

“Đặt anh ta ở trên vị trí đó, tuy sẽ không quá xuất sắc, nhưng tóm lại cũng sẽ không xảy ra sai lầm.” Cố Chiêu nói.

Diệp Bạch từ chối cho ý kiến.

Nói thật hắn thực sự không xem hiểu Thẩm Hạo, thấy đối phương yếu đuối đến mức quả thực không giống người có thể làm tướng quân. Một mặt anh ta vô cùng khác biệt đối với Andy, một mặt lại chú ý hắn, mới khiến cho Andy nổi lên lòng ghen tị, gợi ra một loạt sự tình sau đó. Nếu lúc đó anh ta quyết đoán một chút, thì cho tới hôm nay sẽ không phát triển thành loại tình trạng này.

Chẳng qua Andy là tự gây nghiệt, có lòng hại người, cũng không cần trách sẽ rơi vào kết quả đó.

Mấy năm sau Diệp Bạch vẫn luôn không chuyển ra khỏi nơi ở của Cố Chiêu, quang minh chính đại ở phủ hoàng tử cọ ăn cọ uống. Sau đó đến một ngày đột nhiên công khai quan hệ, cũng bày tỏ không lâu nữa sẽ kết hôn, hi vọng được mọi người chúc phúc.

Trên mạng Tinh nhất thời bùng nổ, ngay sau đó mọi người có một loại cảm giác vốn nên như thế.

Nhiều năm trước người thiếu niên này mới xuất hiện ở trước mắt mọi người thì không xứng là ý nghĩ duy nhất trong lòng bọn họ, nhưng sau rất nhiều sự thật, không ai có thể nói ra hai chữ này nữa. Tinh thần lực của bọn họ tương đồng, giá trị vũ lực ngang nhau, chỉ số thông minh tương đương, thậm chí phối hợp ăn ý có thể liên thủ điều khiển cơ giáp hai người 4S, quả thực không thể xứng hơn.

Thậm chí có vài người cảm thấy, nếu hai người bọn họ không ở cùng một chỗ mới kỳ quái.

Có nữ sinh biểu thị: “Nếu bọn họ không tới với nhau, đến lúc đó có cô gái nào gả cho bọn họ nhất định sẽ ghen tị nha, bản thân mình lại không ăn ý với bạn lữ của mình bằng một người đàn ông.”

Cho nên bọn họ vẫn đến với nhau đi!