Chương 36

Trong nháy mắt đám người Thẩm Hạo đều bị thi thể ở ngoài phòng điều khiển chính chấn động, sau đó ngẫm lại biểu hiện lúc trước của Diệp Bạch ở phòng đối chiến ảo, lại cảm thấy kỳ thật hoàn toàn không cần kinh ngạc như vậy. Nhưng… “Quản chế đâu, đến xem xem.” Có người hưng phấn nói, “Làm sao bây giờ, một đánh năm đó, hơn nữa thoạt nhìn cậu ấy cũng không bị thương.”

Một người đàn ông mặc quân trang đứng ở phía sau mọi người cũng nói: “Nhìn xem cũng tốt.”

Vì thế một đám quân nhân chiến đấu xong không nghỉ ngơi chỉnh đốn, không tổng kết, trực tiếp chạy toàn bộ đến phòng giám sát nhìn xem chỗ hành lang kia đã xảy ra chuyện gì, nhanh chóng tua đến cuối.

Sau đó…

“Này… này… Nhanh đến vậy?” Có người cả kinh nói.

Lúc trước bọn họ còn đang tưởng tượng Diệp Bạch rốt cuộc phải xử lý lâu thế nào mới tiêu diệt hết, lại không ngờ thoạt nhìn còn đơn giản hơn gϊếŧ gà, tới tới lui lui chỉ mất thời gian một phút đồng hồ, đã xong toàn bộ. Vì thế mọi người cảm thấy chưa đã ghiền phát lại băng, xem lại từ đầu một lần, tiếp lần thứ hai.

Đột nhiên có người nhắc tới: “Cái bánh ngọt kia… cậu nói có phải do cậu ta đặc biệt để ở nơi đó không.”

Mọi người nghĩ đến cái bánh ngọt lớn phát huy tác dụng vào thời khắc mấu chốt, sau đó tua lại, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt trịnh trọng khi để bánh xuống của Diệp Bạch, dường như còn nhíu mày xác nhận phương vị. Mọi người tất nhiên sẽ không nghĩ tới đối phương là đang lo lắng qua lát nữa thì không thể ăn, chỉ cho rằng đây là kế sách tiên cơ liệu địch, quả thực đều cảm thấy thần.

Đặc biệt đến sau cùng, Diệp Bạch còn liếc mắt nhìn bánh ngọt một cái như có thâm ý khác, tự nhiên cũng bị mọi người coi thành bằng chứng.

Thẩm Hạo đứng ở phía trước nhất như có điều suy nghĩ, đời trước cũng xảy ra trận đánh này, thiếu niên đương nhiên là ở dưới sự giám thị của anh ta. Kết quả phòng điều khiển chính bị xâm lấn làm cho bọn họ vô cùng bị động, cuối cùng vẫn là Cố Chiêu bên kia phái người đến trợ giúp mới chuyển nguy thành an, thì ra… Sự tình có thể dễ dàng giải quyết như vậy.

Lúc ấy anh ta rốt cuộc đã bỏ lỡ bao nhiêu…

Khác biệt với mọi người chính là Andy núp ở phía sau, trước đó cậu ta được Thẩm Hạo mang lên cơ giáp nên không gặp phải nguy hiểm gì, nhưng… dựa vào cái gì người này có thể chói mắt, được người tán thưởng như vậy.

Chứng kiến hình ảnh cuối cùng có một người chạy trốn, cậu ta giả bộ lơ đãng mở miệng nói: “Có thể đuổi theo mà!”

Đúng vậy.

Rõ ràng có thể đuổi theo lại không đuổi, đây là một điểm đáng ngờ rất lớn, vì sao người này không đuổi, chẳng lẽ không đành lòng hạ sát thủ đối với người của mình? Andy một lòng muốn bôi đen Diệp Bạch, lại chưa từng nghĩ kỹ mấu chốt trong đó, sau đó cậu ta phát hiện mình lại một lần nữa nhận lấy lễ rửa tội từ những ánh mắt không đồng ý, ngay cả mấy người trước đó vừa mới khôi phục hảo cảm với cậu ta cũng trầm mặc.

Thẩm Hạo lại càng thở dài một hơi.

Anh ta không thể không thừa nhận, Andy hiện tại kém nhiều năm sau quá nhiều, không có bình tĩnh cơ trí của khi đó, đối với rất nhiều thứ quả thực phải gọi là ngu ngốc.

Diệp Bạch đương nhiên có thể đuổi theo, nhưng cậu không đuổi là chính xác nhất.

An nguy của phòng điều khiển chính hiển nhiên quan trọng hơn tính mạng của người Liên bang kia, khi đó lựa chọn lưu lại hiển nhiên không hề sai. Tương phản nếu quả thật mưu cầu vui sướиɠ nhất thời đuổi theo, thì rất có thể trúng kế điệu hổ ly sơn của quân địch, khiến người khác có cơ hội tới gần phòng điều khiển chính, ngược lại xâm nhập vào sẽ dẫn đến hậu quả khó có thể tưởng tượng.

Những điều đó các quân sĩ bên cạnh anh ta đều hiểu được, Andy lại không hề hiểu chút nào.

Đứng bên cạnh anh ta là một vị thanh niên cấp bậc trung tá, đối phương như có điều suy nghĩ liếc nhìn Andy một cái, không nhẹ không nặng nói: “Tướng quân lần này có điểm không hợp quy củ.”

Thẩm Hạo: “…”



Trong lòng anh ta rõ ràng đối phương đang suy nghĩ gì.

Andy là từ bên trong cơ giáp của anh ta đi ra, giờ phút này đứng ở chỗ đó lại có bộ dáng như vậy, hiển nhiên bị cho là anh ta thiên vị lưu lại. Dù sao người phía dưới của anh ta tuy không nói một đấu mười, nhưng cũng chưa từng xuất hiện nhược trí bực này. Anh ta có lòng phản bác, cuối cùng lại không nói gì, chỉ nhìn đối phương thở dài một hơi.

Tưởng Kỳ bên cạnh anh ta cũng cười cười, “Đây là em trai của binh lính đã bỏ mình trước đó, tướng quân vốn dự định mang theo, nhưng hiện tại xem ra thật sự không hợp với nơi này.”

Người đó gật đầu, trái lại không nói thêm gì nữa.

Tưởng Kỳ hiểu rõ trong lòng, người nọ là tâm phúc luôn rất được tín nhiệm bên cạnh Cố Chiêu, bởi vậy tuy chỉ là trung tá lại không e ngại tướng quân bọn họ, bởi vì tuy danh xưng như vậy nhưng trước mắt Thẩm Hạo cũng chỉ là thiếu tướng mà thôi. Hơn nữa lần này đối phương còn vừa khéo mang đến không ít người hỗ trợ, bọn họ cũng không tiện lên mặt quá mức.

Cho nên anh ta chỉ nói cười cho qua chuyện.

Tóm lại Andy này tuyệt đối không có khả năng tiếp tục ở lại đội thân vệ của bọn họ, trước mắt đương nhiên là cần đuổi về trường học trước, sau đó được an bài công tác ở chủ tinh hay là gì khác thì không rõ ràng.

Chuyện này vẫn phải do Thẩm Hạo làm chủ.

Tiếp sau là tổng kết cùng với sắp xếp sau cuộc chiến, trung tá tên Lâm Huy kia cũng không dẫn người rời đi, theo anh ta nói là muốn một đường hộ tống về chủ tinh, dường như là Cố Chiêu giao cho.

Thẩm Hạo rõ ràng.

Đời trước người này vẫn luôn cùng trở về chủ tinh với bọn họ, đời này anh ta xem ra cũng phải như thế. Nhất thời trên quân hạm nhiều thêm rất nhiều người, lúc ăn cơm Diệp Bạch không thể tìm bàn trống. Vì thế hắn chỉ có thể nhìn các bàn ngồi đầy chỗ, sau đó chạy đến cái bàn chỉ có một người, ngồi xuống trước mặt đối phương.

Lâm Huy: “…”

Lúc trước anh ta muốn gặp lại phát hiện đối phương luôn ở bên trong phòng, không nghĩ rằng ăn một bữa cơm có thể trùng hợp gặp được.

“Chào cậu.” Anh ta lễ phép lên tiếng chào hỏi với Diệp Bạch, “Tôi tên Lâm Huy, lệ thuộc dưới Cố Tướng quân, ngày hôm qua đối chiến với Liên bang đã đến hỗ trợ, sẽ cùng quay về chủ tinh với các cậu.”

Diệp Bạch trừng mắt nhìn.

Nghe thấy hai chữ Cố Chiêu, ánh mắt của hắn rõ ràng hòa hoãn không ít, hơn nữa thái độ đối phương rất tốt, hắn tự nhiên sẽ không gây khó dễ: “Chào anh, tôi là Diệp Bạch, ừm… trước mắt vẫn là bình dân.”

Lâm Huy cười cười, “Cậu rất lợi hại.”

“Đâu có.” Diệp Bạch khách khí nói: “Anh cũng không tồi.”

Bên này hai người trò chuyện với nhau hết sức vui vẻ, một người có lòng kết bạn, một người có ý khách sáo, lấy đề tài về Cố Chiêu triển khai thảo luận. Đương nhiên Diệp Bạch vừa nghe đã biết, khi nói chuyện Lâm Huy có điều giữ lại, nhắc tới đều là những việc nhỏ không nhẹ không nặng. Chẳng qua điều này cũng không quan trọng, dù sao chỉ cần về người nuôi mèo nhà hắn thì hắn đều thích nghe.

Đối với tình huống này, đám quân nhân chung quanh tập thể sợ ngây người.

Những người Lâm Huy mang đến thì không sao, bọn họ căn bản không biết Diệp Bạch, nhưng thuộc hạ của Thẩm Hạo lại khác. Những người này nhớ tới thái độ của Diệp Bạch đối với bọn họ… lãnh đạm, cao ngạo, không ai bì nổi. Móa, ai tới nói cho họ biết ánh mắt của bọn họ không xuất hiện ảo giác đi, hoặc là hiện tại họ đang nằm mơ chứ kỳ thật không phải là thực.

Trong đó có người nghĩ đến nguyên nhân, sợ là bởi vì lúc đầu thái độ của bọn họ không tốt.

Nếu Diệp Bạch mềm yếu một chút, căn bản sẽ không đạt được nhiều tôn trọng như vậy, trái lại có thể sẽ bị lời nói dối của Andy làm cho không trở mình được, cho nên đối phương chỉ có thể như thế. Mà trong đó cảm quan của Thẩm Hạo là mạnh nhất, bởi vì đời trước cái việc có thể đó đã thực sự phát sinh, cho nên anh ta cũng chỉ có thể cười khổ.



Sự thật quả thực cũng không khác biệt lắm.

Diệp Bạch đúng là có chút kiêu ngạo, nhưng hắn chưa từng xem thường người khác, hơn nữa cuộc sống hai đời khiến hắn không còn là con mèo tiên không biết đối nhân xử thế. Chỉ cần hắn nguyện ý, gần như có thể trò chuyện vô cùng vui vẻ với bất luận kẻ nào, đương nhiên những kẻ vốn mang ác niệm trong lòng giống như Andy thì vẫn quên đi, trừ phi Diệp đại miêu thực sự thay đổi đầu óc cho cậu ta.

Sở dĩ đối xử với thuộc hạ của Thẩm Hạo như vậy, cũng là bởi vì tình thế bắt buộc.

Không ở địa bàn của mình, không ai che chở, đối với chung quanh còn không hiểu rõ lắm, hắn cũng chỉ có thể dựng lên tường cao ở chung quanh mình, phòng bị trước những thứ loạn thất bát tao. Mà bây giờ đối xử với Lâm Huy đương nhiên khác biệt, Diệp Bạch dễ dàng nhìn ra đối phương vô cùng thưởng thức hắn, hơn nữa lại là thuộc hạ của Cố Chiêu, hắn tự nhiên sẽ không tiếp tục như thế.

Thái độ của hắn thay đổi rất rõ ràng, thế cho nên Lâm Huy nghe qua một ít lời đồn cũng phát giác.

“Cậu hình như đối với tôi đặc biệt thân thiện.” Anh ta cười suy đoán nói: “Là bởi vì tôi là thuộc hạ của Cố Tướng quân à, như vậy xem ra cậu dường như rất sùng bái anh ấy.”

Diệp Bạch: “…”

“Ai sùng bái anh ta.” Nào có con mèo nào sẽ sùng bái người nuôi mèo nhà mình, tuyệt đối không có khả năng.

Ngữ khí của hắn đột nhiên đẩy lên cao một chút, nghe rất giống giọng điệu của một vài cô gái nhỏ khi phản bác ‘Ai thích anh ta’, khiến Lâm Huy nhịn không được cười lên.

Sau đó anh ta dụ hỏi: “Vậy tại sao đối với tôi thân thiện như vậy.”

“…” Diệp Bạch dùng vẻ mặt nhìn đồ ngốc để nhìn anh ta: “Đây là phương thức giao tiếp bình thường, không phải anh đặc biệt thân thiện với tôi à, cười giống như hoa.”

Lâm Huy: “…”

Chung quanh có mấy quân nhân nhất thời không tốt, quả nhiên là bởi vì vấn đề thái độ lúc trước của bọn họ, đã nói trong nháy mắt làm sao người ta có thể biến hóa lớn như vậy.

Diệp Bạch và Lâm Huy nói chuyện tương đối vui vẻ.

Mấy ngày sau hai người cũng thường xuyên tụ họp lại tán gẫu, trong lúc đó Diệp Bạch nói chuyện vô cùng thỏa mãn, Lâm Huy lại tản mát ra một loại cảm giác bất đắc dĩ trong lòng. Anh ta thử hồi lâu, lại thủy chung không hỏi thăm ra lai lịch của thiếu niên này, phòng đến mức giọt nước không lọt, hoàn toàn không giống với biểu hiện lúc nói câu ‘Ai sùng bái anh ta’.

Nhớ tới thân thủ xuất sắc đầu óc tỉnh táo của thiếu niên trong quản chế, anh ta càng cảm thấy quả nhiên vẫn là sùng bái tướng quân nhà mình.

Sùng bái là tốt rồi.

Anh ta không hỏi ra được thì cùng lắm ném về, dù sao Cố Tướng quân luôn tài giỏi, thu phục thiếu niên như vậy chắc chắn không thành vấn đề. Vì thế lúc quân hạm đến nơi, sắp mỗi người một nẻo thì anh ta đột nhiên nói: “Có muốn gặp tướng quân của bọn tôi không.”

Diệp Bạch: “…”

Chữ muốn vừa mới chuẩn bị thốt ra thì hắn cảm thấy không đúng, bộ dáng hiện tại của Lâm Huy rõ ràng đã đoan chắc dáng vẻ của hắn, chắc chắc hắn nhất định là thiếu niên sùng bái Cố Chiêu, nhất định sẽ đáp ứng. Vì thế hắn dừng một chút, trừng mắt quyết định kiên quyết không thể nói, nhìn Lâm Huy mang vẻ mặt đắc ý nhíu mày hỏi:

“Anh ấy rất muốn gặp tôi?”

Nếu nói như vậy, hắn sẽ ‘gắng gượng’ đi gặp mặt một lần, thuận tiện nghĩ biện pháp cọ không đi.