Vết tích mà một nhóm ba người Diệp Bạch để lại rất quỷ dị, nhưng chuyện làm ra lại uy phong bá đạo, khiến cho hai phe đội ngũ còn lại đau đầu không thôi. Liên bang đã làm hi vọng xấu nhất, hao tổn nhóm nhân thủ thứ nhất cũng không gϊếŧ được Thẩm Hạo. Còn thế lực thần bí bên kia, cũng đã ra quyết định rút lui, cũng không dẫn theo thứ trong phòng thí nghiệm, trực tiếp cho nổ hủy đi toàn bộ.
“Thật xui xẻo!”
Trong đó một thành viên cấp cao hung tợn nói, nhưng lại không có biện pháp gì tốt hơn.
Bọn họ vốn đang ẩn giấu rất kỹ, lại bởi vì ba người kia chạy trốn đến trên đỉnh đầu ném một quả bom xong nổ ra thứ không thích hợp. Sau bọn họ quyết định diệt sạch người trước, tiếp đó đổi vị trí mấy thứ đồ này, đến lúc đó cho dù có người đến tra xét, bọn họ cũng đã trốn thoát không biết tung tích. Nhưng ai cũng tưởng rằng không phải chuyện khó, áp dụng lại khó như vậy.
Cho nên cuối cùng chỉ có thể rút lui.
Tuy Andy không thấy rõ đại cục bằng Diệp Bạch, nhưng cũng mơ hồ biết kẻ địch đang giảm bớt. Trong lòng cậu ta hiểu được, lần này Diệp Bạch rất ra sức, mà cứ tiếp tục như vậy, đối phương tất sẽ được tín nhiệm ở chỗ Thẩm Hạo. Tới hiện tại Thẩm tướng quân đã rất chú ý đối phương không chừng sẽ quên mất cậu ta.
Đã nhiều ngày, tuy Thẩm Hạo vẫn rất chiếu cố cậu ta, nhưng phần lớn lại cũng đang nhìn Diệp Bạch.
Tiếp tục như vậy thì không được…
Nhưng mà còn chưa chờ Andy nghĩ ra biện pháp gì, bọn họ lại gặp một đám Phong Lang. Phẩm cấp chỉ có hai, cũng không mạnh, đối với Diệp Bạch là cái loại thuộc về một đao một con. Thẩm Hạo ứng đối lên cũng tương đối thoải mái, nhưng anh ta cần bận tâm Andy không giỏi vũ lực ở bên cạnh, bởi vậy trái lại nhìn từ xa không tiêu sái anh tuấn bằng Diệp Bạch.
Diệp đại miêu cảm thấy vô cùng thoải mái.
Liên tiếp hai đời đều là đất nước thái bình, đả thương người đều phạm pháp, hắn đâu có điều kiện chém gϊếŧ thống khoái như vậy. Lần này tuy không thể ngay lần đầu đã tìm được Cố Chiêu nên có vẻ không đủ, nhưng thiết định trong đó lại khiến hắn vô cùng thích. Cho dù đến lúc đó không ai cho hắn xé, không phải còn có nhiều yêu thú như này để luyện tập à.
Tùy tay gϊếŧ chết một con Phong Lang, Thẩm Hạo nhịn không được lại nhìn về hướng Diệp Bạch.
Thiếu niên với dáng người nhẹ nhàng, loan đao trên tay lại cực kỳ mạnh mẽ, mỗi một đao đều có thể tinh chuẩn chém vào trên đầu sói. Động tác tao nhã mà anh tuấn, nụ cười trên mặt vui vẻ mà thoải mái… Anh ta nhất thời nhìn đến say mê, nhưng không chú ý tới phía sau trong mắt Andy đều là không cam. Nhìn bầy Phong Lang trước mắt, ánh mắt Andy dừng lại ở trong tay mình.
Ánh mắt hơi chớp động, cậu ta âm thầm hạ quyết tâm.
Diệp Bạch thoải mái chém rụng đầu sói, bên tai lại nghe thấy tiếng súng la-de vang lên. Hắn khẽ nhíu mày, súng này là Thẩm Hạo ném cho Andy phòng thân, đối phương vẫn luôn được bảo vệ rất tốt đương nhiên không cơ hội dùng đến, mà bây giờ… một súng của đối phương rõ ràng cho thấy hướng về phía hắn bắn ra, vị trí không sai lệch ở giữa trái tim.
Thật là, muốn nói cậu ta trong hoảng loạn không cẩn thận cướp cò đều khó có khả năng.
Diệp Bạch phì cười một tiếng, phân tích tình thế bốn phía một chút, rất nhanh đã hiểu được biện pháp tốt nhất để né tránh một súng trước mắt là thuận theo tư thế hiện giờ hướng sang bên phải. Nhưng cố tình nơi đó đang có một con Phong Lang chắn đường, nếu thật sự nghiêng qua tuy không đến mức mất mạng nhưng bị thương là khẳng định, việc này đối với hành động về sau là rất bất lợi.
Andy thấy rõ ràng, ẩn ở dưới con ngươi bối rối giả tưởng mơ hồ hiện lên một tia hưng phấn.
Nhưng mà một giây sau cậu ta nhìn thấy Diệp Bạch động, đối phương trực tiếp dùng một cái Lưu quang tù ảnh nhảy tới sau lưng con yêu thú kia, nháy mắt xoay người lấy đao đỡ viên đạn. Sau đó nhìn như tùy tiện, lại làm cho nó bay trở về đường cũ, chắc chắc chắn chắn bắn vào trên cánh tay Andy. Lúc sau lại càng hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, dứt khoát đưa cả con Phong Lang trước thân qua.
Cả người Andy đều choáng váng.
Bản thân cậu ta mới ra trường không lâu, mặc dù là trường quân đội lại bởi vì là lính kỹ thuật nên thể năng vẫn luôn chẳng ra gì, bởi vậy lúc này hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào. So ra, Diệp Bạch có thể nhẹ nhàng như thường xung phong liều chết ở trong bầy Phong Lang, đừng nói hiện tại cậu ta bị trúng một súng, cho dù không trúng cũng không thể giải quyết được con sói yếu tàn binh bị đạp qua này.
Chờ cậu ta kịp phản ứng là lúc đùi đã bị Phong Lang dùng một móng cào qua, cũng chỉ có thể phát ra tiếng kêu vừa sợ vừa hãi.
Thẩm Hạo nhíu mày, quay đầu lại dùng một cước đá văng con Phong Lang kia, lại không nói gì thêm. Vừa rồi hết thảy anh ta nhìn thấy rõ ràng, trong lòng muốn biện giải thay bầu bạn nhiều năm vài câu, lại không biết nên nói từ nơi nào. Trong lòng cũng chỉ có thể may mắn thiếu niên không bị thương, còn Andy… có lẽ bọn họ cần nói chuyện rõ ràng.
Số Phong Lang còn lại rất nhanh đã bị giải quyết, Diệp Bạch tùy ý xách một con bước đi.
Thẩm Hạo tự nhiên đuổi kịp, Andy nhíu mày ngã ngồi dưới đất một bộ dậy không nổi. Dừng một chút, Thẩm đại tướng quân cuối cùng vẫn không đành lòng, nâng người dậy ôm lên đuổi theo. Bên kia Diệp Bạch đã lại tìm xong điểm dừng chân, ở cạnh nguồn nước rửa sạch Phong Lang cũng đã nhóm lửa chuẩn bị nướng thịt, nhìn thấy hai người Thẩm Hạo cũng không nói gì.
Mãi đến khi đối phương dàn xếp xong, mới phát hiện Diệp Bạch hôm nay chỉ chuẩn bị hai phần.
“Này…” Thẩm tướng quân do dự nói.
Diệp Bạch xì cười một tiếng, “Tôi nghĩ lúc trước tôi nói không rõ ràng, nhiệm vụ của tôi chỉ phụ trách an toàn của anh, anh ta mặc kệ.” Dừng một chút, hắn cảnh cáo lần thứ hai, “Để cho anh ta cách tôi xa một chút, bằng không tôi không để ý xoá bỏ hợp đồng, gϊếŧ các anh trước rồi tiếp tục tự mình nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này.” Cái gì mà Chiến thần đế quốc, cái gì mà nhất định phải ra trận ổn định lòng quân.
Chẳng qua hắn không ở cùng Cố Chiêu, tự mình đi vác cái chức nghiệp này, đánh cho đám người Liên bang kia thất bại thảm hại.
Diệp đại tiên luôn không phải người chịu thiệt, nếu không phải người này có vẻ hữu dụng đối với Cố Chiêu, thì còn lâu hắn mới chịu đựng. Đó cũng không phải là vấn đề bị thương, lúc này Andy không chừng đầu người cách thân, tứ chi đều bị phân ra. Dù sao phương thức đánh nhau mà Diệp Bạch giỏi nhất chính là xé, tiên còn xé huống chi là cái tên như một con gà yếu đây?
Thẩm Hạo bất đắc dĩ, đành phải chia một phần của mình ra, lại bị Diệp Bạch trực tiếp một đao chém tới trên mặt đất.
“Anh không ăn có thể cho kiến, kiến không ăn thì cho giun cũng được.” Diệp đại miêu cắn một miếng da thịt được nướng đến thơm giòn, sau đó chậm rãi nói, “Hơn nữa anh ta cũng sẽ không đói chết, lúc trước còn không phải ghét bỏ đồ ăn duy nhất tôi chuẩn bị à, nhìn đi, một trăm mét phía trước chính là nơi có trái cây có thể hái đấy.”
Ánh mắt Andy sáng ngời.
Bên kia Diệp Bạch chậm rãi nói tiếp: “Trái cây đó không chỉ lớn, hơn nữa còn ngọt mà nhiều nước, là loại mà khỉ cũng rất thích, chỉ là mỗi lần bọn chúng ăn hết đều bị hộc máu.”
Andy: “…”
Cậu ta nhìn lại bên kia, mơ hồ nhìn thấy dưới cây ăn quả dường như có một số thi thể của yêu thú, bởi vậy lập tức bất động.
Thẩm Hạo thở dài một hơi, để thịt đã nướng xong qua một bên, nói: “Việc hôm nay là Andy không cẩn thận, nhưng em ấy đã biết sai rồi, sao phải…”
Andy đặc biệt phối hợp đỏ viền mắt.
“Lúc ấy tôi thấy có một con Phong Lang muốn cắn đến cậu, vừa sốt ruột đã bắn súng, tôi thật sự không nghĩ tới…” Đây là lý do mà lúc trước cậu ta đã nghĩ xong, đợi sau khi Diệp Bạch bị thương thì dùng nó để giải thích. Bây giờ đối phương mặc dù may mắn không có việc gì, bị thương biến thành cậu ta, nhưng hiển nhiên lý do này vẫn rất dễ dùng.
“Xin lỗi, sau này tôi không bao giờ nổ súng bậy nữa, súng sẽ giao cho cậu bảo quản!”
Chỉ liếc mắt một cái, Diệp Bạch đã nhìn ra Andy rõ ràng không có lòng tốt. Tuy không đoán ra đối phương muốn làm gì, lại rõ ràng không có khả năng bị mắc mưu, bởi vậy tự nhiên không nhận.
Hắn khinh thường nói: “Chỉ có phế vật như anh mới cần dùng.”
Andy: “…”
Cúi đầu, cậu ta hung tợn cắn răng, lại dám mắng cậu ta là phế vật, cậu ta sao có thể là phế vật. Có điều đối phương không nhận súng cũng thật đáng tiếc, bằng không cậu ta có thể đợi người khác tiếp ứng rồi phơi bày vết thương do bị súng bắn trúng trên cánh tay mình một chút. Đến lúc đó với tính cách của người này khẳng định không có khả năng nghĩ ra được cách giải quyết, người khác khẳng định cho rằng Diệp Bạch làm.
Ấn tượng của những chiến hữu kia của anh cậu ta đối với cậu ta rất tốt, đến lúc đó ngày lành của Diệp Bạch sẽ chấm dứt.
Chẳng qua…
Mặc dù hiện tại đối phương không nhận, cậu ta vẫn có cơ hội. Thật sự không được thì giả bộ trong lúc lơ đãng để lộ ra một ít tin tức, khiến người khác hiểu lầm cũng được.
Diệp Bạch tất nhiên không biết ý nghĩ trong lòng cậu ta.
Hắn càng nhiều là đem lực chú ý lên trên người kẻ địch trên tinh cầu, thế lực thần bí kia đã rút lui, còn lại số lượng tinh anh của Liên bang cũng không nhiều, đường sống của bọn họ tăng cường. Bởi vì đối phương cần truy tìm cho nên phải tách ra, mà hắn và Thẩm Hạo là hai người, bởi vậy chỉ cần gặp nhau thì đối phương hẳn phải chết.
Trong lúc đó hắn đương nhiên cũng đề phòng Andy.
Cũng may thực lực đối phương thật sự quá yếu, mà hắn lại có bản đồ nhỏ có thể xem, bởi vậy cũng không cần phí quá nhiều tâm tư. Thẩm Hạo thật ra không quá thiên vị đối phương, chỉ là tìm người nói chuyện một hồi. Không biết nói những gì, lúc trở lại đôi mắt Andy hồng hồng, nhìn qua ánh mắt lại càng bất thiện.
Chẳng qua bị che giấu không ít, chắc là sợ Thẩm Hạo phát hiện.
Diệp Bạch nghĩ rất rõ ràng, hiện tại gϊếŧ người là xong hết mọi chuyện, tức giận thì phải giải quyết, nhưng vấn đề trái ngược cũng sẽ tới. Thẩm Hạo hiển nhiên đối với Andy kia cũng không tầm thường, cho dù hắn dựa vào thực lực mạnh áp xuống, làm cho đối phương không đến mức hiện tại trở mặt với hắn, nhưng đến lúc lên phi thuyền của người ta, thì sẽ không dễ chịu.
Bởi vậy đành phải tạm thời nhịn.
Nhưng hắn vẫn không kiềm chế tính tình của mình, lại càng biểu đạt rõ ràng vẻ không thích, tùy ý mà hung hăng càn quấy. Bởi vì từ lúc bắt đầu hắn đã nhìn ra tính tình của vị Thẩm tướng quân này, đối phương cực kỳ coi trọng năng lực, đối với cấp dưới cũng không quá nghiêm khắc, tự nhiên sẽ không bởi vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà dùng việc công trả thù riêng, huống chi…
Đuối lý vẫn là bọn họ.
Vì thế ở chỗ này không thể xé người trút giận, Diệp Bạch đành phải bắt buộc chính mình đem mục tiêu lên trên một đống tinh anh Liên bang, cứ giày vò như thế đợi cấp dưới của Thẩm Hạo tìm được bọn họ thì trên tinh cầu này chỉ còn lại không đến mười mấy tinh anh Liên bang, hoàn toàn không nhiều khoảng năm mươi người như lúc vừa mới đáp xuống. Biết cần phải ngừng chuyển sang ngồi phi thuyền loại nhỏ để chuyển quân hạm thì Diệp Bạch cảm thấy có chút chưa đã ghiền, nhưng cũng không tiếc nuối.
Bởi vì hắn biết, chỉ cần quân hạm tới hắn cũng sắp về đến chủ tinh rồi, nói cách khác sắp được nhìn thấy người nuôi mèo nhà hắn.
Lần này người tới tiếp ứng Thẩm Hạo lại chưa từng gặp Andy, bởi vậy vừa xuống phi thuyền…
“Tướng quân cứu một người.”
Anh ta báo cáo những người trên phi thuyền loại nhỏ, ngay sau đó đi vài bước đến trước mặt Thẩm Hạo “Mời tướng quân lên tàu.” Lúc sau lại xoay người cọ đến chỗ Diệp Bạch, tự giới thiệu nói: “Andy chào em, anh là Tưởng Kỳ, một trong các chiến hữu của anh em, lúc trước từng nghe cậu ta nhắc đến em, hôm nay vừa gặp quả nhiên bất phàm, hi vọng ngày sau chúng ta ở chung vui vẻ!”
Diệp Bạch: “…”
Vỗ vỗ bả vai của đối phương, hắn nhịn không được nói, “Chàng trai, có ánh mắt không tồi, đáng tiếc tên tôi không phải là Andy.”