Hai người Cố Chiêu và Diệp Bạch cứ như vậy tiến đến với nhau, ông chủ Cố mới đầu cảm giác mình cũng chỉ nhìn đối phương nhiều một chút, dù sao đó cũng là một người mang hoa đi mộ viên thăm mẹ. Sau đó… một ngày nào đó anh xảy ra tai nạn xe cộ, thiếu niên này giúp anh ổn định tình thế, tiếp đó ở gần nhà anh như lẽ đương nhiên.
Thái độ của đối phương quá mức tự nhiên, làm cho anh hoàn toàn không có ý tưởng mình nên phản đối.
Không đúng! ! !
Cố Chiêu lắc lắc đầu, đổi lại người khác cho dù làm được những điều này, anh cũng sẽ không thỏa hiệp. Trước kia cũng không phải không có người chụp ảnh anh, thầm mến anh, thổ lộ với anh, nhưng hoàn toàn không có cái loại cảm giác mừng thầm này. Cuối cùng anh suýt nữa cho rằng mình quá mức nông cạn, bởi vì giá trị nhan sắc của thiếu niên quá cao mới đặc biệt nhìn với con mắt khác.
Nhưng… người đều biến thành mèo rồi, anh vẫn không có ý nghĩ đuổi đi.
Thôi, cứ như vậy đi!
Sự nghiệp của Diệp Bạch đã cất bước, thỉnh thoảng đi ra ngoài uống trà với Lâm Dịch, phần lớn thời gian vẫn làm ổ ở nơi của Cố Chiêu. Vẫn duy trì thói quen mỗi tháng đi thăm Mục Uyển một lần của nguyên chủ, khác biệt chính là hắn sẽ mang theo Cố Chiêu. Người phụ nữ đó vẫn dịu dàng tươi đẹp như vậy, có thể thông qua Diệp Bạch nói chuyện với con trai khiến toàn thân bà đều không ngăn được toát ra cảm giác hạnh phúc.
Chuyện lúc trước Cố Chiêu bị tai nạn xe cộ, đương nhiên không được đề cập tới.
Đây cũng là nguyên nhân Diệp đại miêu lúc trước tình nguyện tìm quỷ bị đυ.ng chết hoá trang hỗ trợ, cũng không muốn đi mời Mục Uyển. Hiệu quả tất nhiên sẽ rất tốt, nhưng việc này chắc chắn sẽ làm bà càng thêm lo lắng cho con của mình, cũng sẽ rời khỏi nơi thanh tịnh này. Cho nên Diệp Bạch tình nguyện phiền toái một chút, cũng không muốn quấy rầy cuộc sống an ổn yên tĩnh của đối phương.
Dù sao, quỷ rời khỏi nơi mình sinh ra ý thức quá xa sẽ không có lợi.
Thành phố C ở thế giới này có chút tương tự với thế giới kia, thậm chí ba gian cửa hàng mặt tiền mà một đời trước Diệp Bạch vừa ý cũng vẫn nguyên tại chỗ, hắn đi tìm ông chủ thương lượng mua lại, toàn bộ dùng để mở cửa hàng bán hoa.
Bảo vật trấn giữ cửa hàng là một bó hoa hồng màu lam, nở ra vô cùng diễm lệ.
Còn nhớ một đời trước ba gian cửa hàng này cuối cùng cũng vào trong tay hắn, cũng không phải bởi vì ông chủ sau nó đột nhiên nói muốn bán, mà là hắn phát hiện chủ cửa hàng chính là Cố Chiêu. Đối phương nói đó là nơi mà mẹ anh năm đó nhìn trúng, sau này cho anh làm quà tặng, mãi đến cuối cùng toàn bộ sản nghiệp của anh đều quyên góp ra ngoài, lại chỉ để ba gian cửa hàng mặt tiền kia cho con trai của Cố Ngữ.
Cho nên đời này Diệp Bạch vẫn mua lại.
Mục Uyển thích hoa hồng màu lam, cũng thích hoa, nên hắn mở ra ba gian cửa hàng bán hoa.
Những ngày sau này nhàn nhã mà vui mừng, trên mạng fans Diệp Bạch vẫn rất nhiều, nếu không phải bởi vì lúc trước xoay chuyển quy tắc ngầm, thì là bởi vì một việc mà sau này hắn làm. Diệp Bạch vẫn giống như đời trước giúp đỡ cô nhi viện, phát triển sự nghiệp từ thiện của hắn, khác biệt chính là lần này còn thêm Cố Chiêu.
Bọn họ không thu lưu cô nhi, hoặc là đi đẻ thay lấy một đứa, mà là lựa chọn giúp đỡ càng nhiều cô nhi hơn.
Về phần vấn đề lúc tuổi già, cho dù Cố Chiêu thực sự có một ngày sẽ biến thành lão hồ đồ, Diệp đại tiên cũng hoàn toàn có thể ‘gắng gượng’ chăm sóc anh, dù sao hắn là hồn tiên, dù thân thể trở nên già nua, cũng sẽ không thật sự hồ đồ. Cho nên thay vì nhận nuôi một đứa trẻ truyền của cải xuống, không bằng dùng những thứ này đi giúp đỡ càng nhiều trẻ em hơn.
Sự tích này khiến rất nhiều người càng thêm thích hắn.
Đối với anh em Thẩm Kỳ lúc trước muốn quy tắc ngầm hắn cũng càng thêm chán ghét, bình thường đều phải nói ra mấy câu lên án, chẳng qua được cường điệu nhắc đến vẫn là Thẩm Kỳ tâm cơ thâm trầm.
Hiện tại Thẩm Kỳ sống tương đối thê thảm.
Lại nói anh ta được xem là người có năng lực, đầy đủ lực nhẫn nại, nếu dưới tình huống bình thường dù mất nhà họ Thẩm trợ lực, muốn leo ra khỏi hố sâu cũng không tính là quá khó khăn. Nhưng hỏng nỗi là có việc quy tắc ngầm trước đó phá hủy, dân chúng cảm thấy anh ta tâm cơ thâm trầm, nên có rất nhiều thương gia vừa ý năng lực của anh ta cũng không dám dùng.
Hơn nữa đối phương dù sao cũng lo lắng, vạn nhất thu giúp xong lại bị cắn lại một cái thì phải làm sao.
Bởi vậy càng sống càng vô lực.
Lúc đầu còn có thể tìm được công tác thỏa đáng, sau đó thì chỉ có thể đi công trường chuyển gạch, nhưng thân thể của anh ta luôn được chiều chuộng, làm việc này đương nhiên kém hơn những dân công đào đất kiếm thức ăn. Dần dần thân thể càng ngày càng kém, người cũng không còn xuân phong đắc ý như trước kia, chỉ có thể hao mòn chính mình trong năm tháng, trở nên càng ngày càng thảm.
Anh ta vẫn cảm thấy là có người nhằm vào anh ta, xác thực cũng không phải là nghĩ nhiều.
Diệp Bạch và Lâm Dịch đương nhiên không có thời gian rỗi, bọn họ biết người ta đã không còn có năng lực hại bọn họ là đủ rồi, người nhằm vào anh ta là tổng giám đốc lúc trước của Tinh Huy. Lúc đó bởi vì tư tâm của Thẩm Kỳ, làm hại đứa con út càng ngày càng không nên thân không nói, còn để cho ông trong sự kiện lần đó bị một cổ đông kéo xuống ngựa.
Nói cha Thẩm không oán là không thể, tự nhiên không có khả năng nhìn thấy Thẩm kỳ càng sống càng tốt.
Mà cậu em trai Thẩm Huy, đã không có gia thế kiêu ngạo hơn người, trong nhà lại vẫn có chút tài sản nhỏ. Hơn nữa trải qua chuyện lần đó, ngược lại hiểu ra rất nhiều lí lẽ, tuy rằng không có khả năng thay đổi thành tinh anh, nhưng cũng không hồ đồ như lúc trước. Dưới sự dạy dỗ cẩn thận của cha Thẩm, coi như là ông chủ nhỏ, mặc dù không đủ giàu có, nhưng vẫn mạnh hơn Thẩm Kỳ nhiều.
Chúng tiên trên trời nhìn thấy kết cục này, cùng lắc đầu cảm khái thật sự không giống.
Ngoảnh lại nhìn cảnh tượng bạn tiên nào đó lúc trước hạ phàm, bởi vì không có ảnh chụp mà bị Mục Uyển vội vã muốn nhìn Cố Chiêu giữ lại, cho nên tự nhiên không bị Cố Chiêu và Khâu Tử Húc phát hiện. Tuy sau đó Lâm Dịch phát weibo được Khâu đại thiếu gia chú ý tới, nhưng đúng lúc Cố Chiêu xảy ra tai nạn xe cộ, nên không có tâm tư quản một nghệ sĩ coi như là thuận mắt này.
Mà bạn tiên và Lâm Dịch thiếu trợ lực, hai người cũng không phải người có thể gánh vác mọi chuyện, sự tình bị xử lý vô cùng rối loạn.
Đương nhiên lúc đầu cũng không tệ lắm.
Bạn tiên và Lâm Dịch hẹn Thẩm Huy ra biểu lộ không muốn nhận quy tắc ngầm, cũng không có ý muốn vào giới giải trí, xin đối phương rộng lòng giúp đỡ. Nhị thế tổ Thẩm Huy là nhị thế tổ, nhưng rốt cuộc vẫn chú ý đến việc anh tình tôi nguyện, thấy bọn họ nói như vậy cũng không khó xử, trở lại nói với anh cả nhà mình.
Sau đó thì lại nhìn trúng một cô gái khác, tâm tư vòng vo, hoàn toàn quên mất bạn tiên.
Sự tình vốn nên chấm dứt ở đây, nhưng cố tình không đúng ý Thẩm Kỳ, anh ta một lòng muốn đưa em trai mình đi lên một con đường như vậy, sao có thể dễ dàng từ bỏ ý đồ. Vì thế anh ta hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, nên đã cho người ta thiết kế bạn tiên đi quán bar, lại tìm người đến diễn. Mưu cầu muốn cho em trai nhà mình phát hiện, cậu trai này rõ ràng là đang dục cự hoàn nghênh với mình, giả bộ vẻ mặt đơn thuần, sau lưng lại vô cùng phóng đãng.
Lại không nghĩ rằng ngày ấy Thẩm Huy bởi vì có việc không tới, người phát hiện bạn tiên biến thành Cố Linh.
Cô nàng vừa gặp đã yêu.
Sau đó là một loạt dây dưa không rõ, bán tiên tất nhiên là không muốn, nhưng hắn hoàn toàn không ngăn cản được Cố Linh. Trong lúc Cố Chiêu tỉnh lại, sau đó sinh ý càng làm càng lớn, một nhà Cố Như Hưng lại nổi lên ý xấu.
Lần này bọn họ bị bắt được nhược điểm.
Mấy người nhà họ Cố tự nhiên không biết, đó vốn là hố Cố Chiêu đào, ngược lại là hoài nghi có người mật báo. Bán tiên thường xuyên tiếp xúc với Cố Linh, lại thường đi thăm Mục Uyển tự nhiên thành đối tượng hoài nghi hàng đầu. Về sau tình huống càng lúc càng không tốt đã nhốt người lại, đối với việc này Cố Linh mặc dù biết người ta oan uổng, lại tư tâm không ngăn cản.
Cô ta muốn cho bán tiên một giáo huấn, để cho đối phương thuận theo cô ta, lại không ngờ không đợi cô ta làm gì, cả nhà họ Cố đều bị bắt vào ngục giam. Đáng thương bán tiên tự nhiên bị người quên mất, đợi đến khi Lâm Dịch phát hiện không phải người ta đi ra ngoài chơi mới đi tìm, giày vò một hồi người đã sớm chết.
Đói chết.
Mỗ đại tiên nhìn bạn tiên làm ổ ở bên cạnh mình, nhịn không được đau lòng đứa nhỏ này. Cảm giác đói chết tất nhiên khó chịu hơn một đao mất mạng rất nhiều, mặc dù tốt hơn Tưởng Tuyên bị cắt miếng trong viện nghiên cứu không chỉ một chút, nhưng vẫn phải nhịn vài ngày như vậy. Cho tới bây giờ, tiểu tử này trước kia cũng không coi nặng việc ăn uống còn thường xuyên cầm đồ lấp đầy miệng.
Có điều nhìn kết cục của đám người Thẩm Kỳ dưới hạ giới, hắn có cảm giác như được trút giận.
Mới đầu Cố Như Hưng cùng với vợ bị bắt xong còn mạnh miệng, sau đó thì khai ra toàn bộ, còn thừa dịp hắt hết nước bẩn lên người đối phương, muốn tội danh trên người mình giảm nhẹ một chút. Làm vậy chẳng những không có lợi, ngược lại còn khiến cảnh sát tra ra mấy vụ án khác, bởi vậy cả hai đều bị phán quyết vô hạn, kiếp sau chỉ có thể ở trong ngục.
Sống trong ngục giam cũng không dễ chịu.
Chỗ Cố phu nhân còn đỡ, Cố Như Hưng ở cùng một phòng với một tên hung ác.
Cuộc đời này đối phương hận nhất là đàn ông nɠɵạı ŧìиɧ, lúc ấy vào tù cũng là bởi vì phế bỏ con rể đi tìm tiểu tam, hiện nhìn thấy Cố Như Hưng không chỉ nɠɵạı ŧìиɧ còn hại chết vợ trước, sao có thể bỏ qua. Mặc dù nói có nhân viên cảnh sát đang nhìn, nhưng ở nơi nhân viên cảnh sát nhìn không tới, góc chết của máy giám thị, phương pháp hành hạ người của đám lọc lõi ở ngục giam này rất nhiều.
Về hai người Cố Viễn và Cố Linh.
Khi Mục Uyển xảy ra sự cố một người tám tuổi, một người còn ở trong bụng chưa sinh ra, hiển nhiên không có quan hệ gì. Mặc dù nói sau đó có tham dự vụ án của Cố Chiêu, nhưng dù sao người không chết, bởi vậy giam vài năm là được thả ra. Nhưng chỉ vài năm sau thế giới đã khác với mấy năm trước, hai anh em cũng phải thích ứng một lúc.
Cố Linh vào tù khi mới vừa thi lên đại học, lúc đi ra cũng đã tầm tuổi tốt nghiệp đại học.
Trường đại học năm đó đương nhiên không có khả năng thu cô ta.
Niên đại này sinh viên có mặt khắp nơi, cô ta mới có kiến thức trung học, lại không có tay nghề, căn bản không tìm được một công việc tốt. Mà Cố Viễn lại đã ngoài ba mươi, trước kia học quản lý công ty hoàn toàn không dùng được, thứ khác anh ta lại không hiểu, trong lúc nhất thời công việc cũng thành vấn đề lớn nhất.
Trước kia luôn có bạn bè mời ăn cơm, hiện tại muốn mời lại không ai đến.
Hai anh em từng nghĩ tới việc muốn trở về tìm Cố Chiêu, dù sao năm đó bọn họ đều có thể mặt dày mày dạn nuốt tài sản của người ta, hiện giờ sắp sống không nổi nữa nào cần giữ thể diện. Nhưng bọn họ căn bản không tìm thấy người, tiếp tân không truyền lời cho bọn họ, bảo vệ trị an sẽ đuổi bọn họ đi, dù chắn ở cửa công ty cũng không phân rõ đâu là xe của đối phương.
Cố Chiêu thói quen không lộ mặt, lại thường xuyên có ông chủ khác lại đây bàn luận, bọn họ căn bản không biết nên cản xe nào.
Dưới loại tình huống này, Cố Linh bị Cố Viễn bán.
Có khắc khẩu nguyền rủa kịch liệt nữa cũng không thay đổi được kết quả, hơn nữa việc này khiến cho bọn họ ăn được bữa cơm no đầu tiên từ lúc ra tù tới nay, sau đó Cố Linh liền trầm mặc. Đại tiểu thư nhà họ Cố ăn trên ngồi trước trước kia, đã cúi xuống cái đầu cao ngạo, đi vào nơi làng chơi mà lúc trước cô ta xem thường nhất. Có đôi khi cô ta cũng sẽ hối hận, nếu lúc ấy không đi tự thú…
Cha mẹ sẽ không ngồi tù, có phải cô ta cũng sẽ không thảm như vậy không!
Mà hoàn toàn khác với bọn họ, Cố Chiêu và Diệp Bạch sống tương đối thoải mái, hai người thỉnh thoảng sẽ lấy thân phận doanh nhân thành công, nhà từ thiện nhận phỏng vấn ở trên TV. Mà có đôi khi người chủ trì cũng sẽ bát quái hỏi một ít chuyện giữa đôi chồng chồng này, dù sao cũng có không ít fans vẫn rất thích xem điều này.
Cố Linh có đôi khi sẽ ở trong phòng của khách sạn nhìn thấy những điều đó trên TV.
Một ngày này, cô ta tắm rửa xong đi ra, thì thấy gã đàn ông mướn phòng đang chăm chú xem màn ảnh ti vi, được chiếu bên trên chính là tin tức phỏng vấn của Cố Chiêu và Diệp Bạch.
Người chủ trì đang hỏi: “Các anh năm đó là ai theo đuổi ai trước, hoặc là nhất kiến chung tình?”
Diệp Bạch cầm lấy microphone, thản nhiên tuyên bố, “Đương nhiên là anh ấy theo đuổi tôi trước.” Người này ở trong lễ đính hôn của Cố Ngữ hôn hắn, sau đó đối với hắn… cũng không biết là trước kia thừa dịp hắn không hiểu chiếm bao nhiêu tiện nghi, đương nhiên là đối phương theo đuổi hắn trước.
Cố Chiêu: “…”
Rõ ràng là sau khi anh bị tai nạn xe cộ tỉnh lại thì phát hiện trên giường mình có thêm một người, hơn nữa lúc trước người này còn lặng yên góp nhặt nhiều tài liệu của anh như thế, sao hiện tại sự thật lại biến thành như vậy?
Chẳng qua nhìn dáng vẻ người yêu ngẩng đầu vẻ mặt đắc ý…
Ông chủ Cố cầm lấy microphone thừa nhận: “Ừ, là tôi nhìn trúng em ấy trước.”