Lúc Diệp Bạch trở lại Tiên giới đã nhận được sự sùng bái rất lớn, một bạn tiên nhìn hắn quả thực như nhìn thấy thiên thần, đặc biệt là Tưởng Tuyên, lại càng đỏ hốc mắt khen hắn ‘Thực lợi hại’.
Bạn tiên khờ dại thuần lương, mặc dù bị hại rất thảm, cũng không có ý nghĩ trả đũa gì.
Hắn chỉ là sùng bái Diệp Bạch sống tùy ý tiêu sái đến vậy, chẳng những có Cố Chiêu lúc nào cũng sủng ái che chở, còn làm ra sản nghiệp lớn như vậy. So với những thê thảm của đám người bọn họ, người này sống quả thực không chỉ là rất tốt, thậm chí cuối cùng trái với lẽ thường kết hôn với một người đàn ông, cũng không có ai nói ra lời nào không tốt.
Hôn lễ của Cố đại tiểu thư đã đủ khác biệt, không nghĩ tới Cố Chiêu càng mới lạ hơn.
Người ta hai chú rể kết hôn, ngươi từng gặp qua chưa.
Nhưng lúc đó thân phận Cố Chiêu tất nhiên là không cần phải nói, sản nghiệp dưới tay Diệp Bạch cũng không ít, có rất nhiều người muốn đi tham gia hôn lễ. Bởi vậy tình cảnh đặc biệt náo nhiệt, hơn nữa bất luận thiệt tình hay là giả ý, ít nhất trên mặt một đám đều cười tươi như hoa.
Nhiều nhất có người ái mộ oán hận một câu.
Đầu năm nay, đàn ông tốt đều đi tìm đàn ông, còn những phụ nữ như chúng tôi thì phải làm sao.
Trong các cô gái có không ít người lúc trước bị trong nhà nhắc nhở tiếp cận Cố Chiêu nhiều hơn, thậm chí còn có người nhìn trúng Diệp Bạch tao nhã quý khí, nhưng về sau có chuyện của Lục Tinh, cũng không ai dám không thức thời như vậy nữa. Thậm chí có người cảm thấy, hai người này ở chung với nhau không tồi, tránh cho người nào trong các cô đắc thủ, thì các cô không phải ghen tị đến chết?
Đương nhiên…
Câu này khá là an ủi tâm hồn, kỳ thật lúc ban đầu là xuất thân từ miệng của Cố đại tiểu thư.
Về phần nhà họ Cố, cuối cùng giao cho con trai của Cố đại tiểu thư, kế thừa hoàn mỹ gen ưu tú của nhà họ Cố. Mà sự nghiệp của Diệp Bạch phần lớn đều làm công ích, trong đó cô nhi viện là quan trọng nhất. Không ít người cảm thấy hắn đi ra từ trong đó, cho nên mới tích cực như vậy.
Rất nhiều ông chủ trong thương giới đều rất bội phục hắn, dù sao bọn họ cũng làm công ích, nhưng không ai có thể làm được như Diệp Bạch.
Dù sao tiền của bọn họ cũng là kiếm từng chút một.
Bình thường mài đầu, muốn phá da để thu xếp hạng mục, cướp đoạt danh sách, ăn ở khổ hạnh, đi công tác… Thật vất vả mới thu được tiền vào tay, đương nhiên không có khả năng vung một số lớn ra bên ngoài.
Nhưng Diệp Bạch lại có thể.
Cho nên ở trong xã hội uy vọng của hắn cực cao, rất nhiều người đều vui vẻ đi siêu thị hắn mở để mua đồ, sau khi những cô nhi được hắn quyên giúp lớn lên. Có một số tự giác đi làm công ở siêu thị của hắn, còn lại thì đều chỉ đi siêu thị hắn mở, cơ bản trừ không mua được, chứ không đi nơi khác.
Về phần nhà họ Lục.
Chỉ qua thời gian mấy năm gia tộc đều tan, sau Lục Tinh tìm một ông chủ nhỏ, nhưng cô ta tiêu tiền như nước quen rồi, không bao lâu đối phương ly hôn với cô ta.
‘Nữ thần’ là tốt, cũng phải nuôi được không đã.
Ông chủ kia cũng là người tài giỏi, sau đó trải qua người giới thiệu cưới một người vợ hiền, buôn bán phát triển không ngừng, rất nhanh đã nổi lên một chút danh tiếng nhỏ. Lục Tinh lại sống rất kém, lúc này sao còn ngồi yên được, bởi vậy trang tìm tới cửa, tiếp tân của công ty tất nhiên không có khả năng tùy tiện cho cô ta đi vào.
“Tôi là vợ ông chủ.” Lục Tinh cao ngạo ngẩng đầu, “Mấy người cũng dám ngăn cản tôi.”
Cô tiếp tân: “…”
Bà chủ có khi sẽ đến công ti đưa cơm, các cô đều đã gặp qua. Đối phương tuy có bộ dạng không tính là xinh đẹp, nhưng cũng rất dễ nhìn, mấu chốt là tính tình tốt, đối với những tiếp tân các cô cũng đặc biệt khách khí. Bởi vậy mấy người đều coi Lục Tinh thành hồ ly tinh bên ngoài, tự nhiên không chịu để cho người vào.
Lục Tinh rất không cam lòng.
Mấy năm nay cô ta cũng đã hiểu được, nhà họ Lục không còn là nhà họ Lục trước kia, cao ngạo của cô ta sẽ làm cho cuộc sống của mình càng trở nên không tốt.
Bởi vậy cô ta thoáng chậm lại ngữ khí, nhưng mấy cô gái tiếp tân kiên trì không có hẹn trước thì không cho gặp. Nếu là những người khác bọn họ có lẽ sẽ gọi điện thoại hỏi một chút, nhưng người phụ nữ trước mắt đây vừa nhìn chính là hồ ly tinh. Nếu thật sự có hẹn trước cũng thôi, cố tình không có, các cô còn không thể ngăn cản à?
Cô ta chỉ có thể nói rõ thân phận của mình lần nữa.
Lại đúng lúc này bà chủ chân chính đến đây, cô nàng lễ tân đang định chế giễu, lại nghe bà chủ bọn họ gật đầu, “Đúng thật là vợ, chẳng qua là vợ trước.”
“…”
Thẳng đến khi người đã lên lầu, cô nàng tiếp tân mới thấp giọng thì thào: “Ông chủ trước kia ánh mắt kém như vậy?”
Chuyện này bị giới thượng lưu ở thành phố C chê cười rất lâu, ông chủ kia cũng chỉ có thể sờ mũi chịu thiệt. Năm đó biết người không rõ tính, hiện tại vợ ông không làm cho người ta hâm mộ như trước. Phụ nữ xinh đẹp là tốt, nhưng tính tình không tốt thì xinh đẹp nữa cũng vô dụng, cưới vợ vẫn nên cưới người hiền.
Diệp Bạch thật ra không có tâm tư chú ý những việc đó.
Nhưng có chuyện lúc trước của Tưởng Tuyên, một đám đại tiên ở Thiên giới đối với lần này tương đối chú ý, bởi vậy tình cảnh bi thảm của Dương Siêu và Lục Tinh đều bị nhìn thấy rõ ràng.
Thiện ác cuối cùng cũng có báo, không phải không báo, mà là thời điểm chưa tới!
Một vị lão tiên nhân rung đùi đắc ý cảm khái, những người khác đều có vẻ mặt đồng ý gật đầu. Loại nhân được nhân, loại quả được quả, hai người này tâm tư bất chính, vừa vặn ứng với kết cục này.
Diệp Bạch không có hứng thú nghe bọn họ mồm năm miệng mười, định trực tiếp về cung điện của mình.
Lúc này có vị Đại tiên nhớ tới…
“Lại nói việc này tuy đã vô cùng hoàn mỹ, nhưng trong đó vẫn còn hơi thiếu, chủ yếu là bởi vì người tên Cố Chiêu mà ngươi đυ.ng tới không phải người xấu.” Đại tiên nói, “Còn có Thẩm Mạc kia, đối phương chẳng qua là đối tốt với một con mèo, ngươi đã cảm thấy người này không tồi… Dương Siêu năm đó dù sao cũng đối tốt với bản thân Tưởng Tuyên mới có thể được tiếng là người tốt.”
“Ta cảm thấy hắn làm miêu nô cũng không tệ.”
Diệp Bạch phủ nhận, còn cường điệu, “Kỳ thật lời này cũng không sai, thông thường mà nói người đối tốt với vật cưng đều tương đối có tâm ái, cũng sẽ không hỏng thành bộ dáng phát điên mất trí như Dương Siêu.”
“Căn cứ lý luận mà nói…”
Diệp Bạch phát biểu xong, cho tổng kết cuối cùng, “Cho nên người như thế có thể không hoàn mỹ, nhưng vẫn thiện lương, có lẽ bọn họ không làm được vô tư không cầu lợi như Lôi Phong*, nhưng cũng sẽ không cả ngày nghĩ làm thế nào để hại người. Bọn họ rất bình thường, rất phổ thông, lại có một tình yêu mềm mại, cho nên là người tốt không sai.”
(*: là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.
Chúng tiên: “…”
Mãi đến khi Diệp Bạch rời đi, bọn họ khó khăn lắm mới phản ứng lại.
Một vị Đại tiên nhịn không được đau đầu nói, “Đây đều là những thứ gì vậy!”
“Cái này…” Bạn tiên nhỏ yếu ớt nói: “Trong khoảng thời gian trước khi quay về, hắn đang nghiên cứu tâm lý học, đây đoán chừng là ở trong quyển sách nào đó?”
Tưởng Tuyên hóa thân thành fan não tàn: “Bản thân ta cảm thấy đây là do chính Diệp đại tiên tự mình tổng kết ra.”
Chúng tiên không rảnh quản hắn, trái lại đột nhiên nhớ tới thuật biến đá thành vàng của Diệp Bạch. Năm đó Dương Siêu dùng thứ này làm giàu, nhà họ Lục dùng thứ này đổi lấy quyền lực, quốc gia lợi dụng thứ này làm giảm cứu lại môi trường sinh thái đã bị phá hỏng mà thay đổi hoàn toàn, tới Diệp Bạch, sau này lại muốn đi thay đổi đại não của một người.
Trực tiếp biến thành vàng nhất định sẽ mất mạng, cho nên hắn đi nghiên cứu tâm lý học, thuận tiện nghiên cứu cấu tạo dưới não.
Chúng tiên: “…”
Chẳng lẽ sau này Diệp đại tiên ở Thiên giới không xé tiên, đổi thành thôi miên tiên… Không, nếu như là bọn họ, đối phương không chừng sẽ thực sự thử biến đại não thành kim loại.
Dù sao cũng không chết được, cứ tùy tiện chơi! ! !
Bọn họ cảm thấy lo lắng, bên kia Diệp Bạch cũng đã tìm được ‘người nuôi mèo’ của mình, không phải Cố Chiêu, mà là hình nhân dùng linh lực ngưng tụ. Biến thành mèo uốn ở trong lòng đối phương, cơn gió khẽ khàng thổi qua, thế nhưng hắn lại không dùng linh lực khống chế đối phương vuốt lông cho hắn nữa, bởi vì không phải.
Không phải người kia.
Hắn rốt cục phát hiện chỗ không thích hợp.
Thì ra, hắn cũng không phải vì ‘người nuôi mèo’ mới có chút không tự giác thân cận với Cố Chiêu, mà ‘người nuôi mèo’ cũng có thể không phải trùng hợp có bộ dáng như vậy. Linh lực biến ảo rất ít xảy ra sai sót, nhưng năm đó hắn lại không biến ảo thành bộ dáng của bạn tiên mà chính mình đã nhìn thấy, việc này thuyết minh ở chỗ sâu trong tiềm thức của hắn cũng không nghĩ như vậy.
Vậy thì… việc này có quan hệ với Cố Chiêu không.
Có đi!
Một ngày hai ngày có thể không phát hiện được, nhưng kéo dài đến mấy thập niên, khiến cho hắn dễ dàng biết được một việc. Đó chính là huyễn thuật của hắn đối với Cố Chiêu căn bản không có tác dụng, cho nên cái lần ở trong nhà hắn, cánh cửa sổ bị hắn dùng huyễn thuật mở ra cửa sổ cũng không bị người đóng lại, bởi vì đối phương không bị huyễn thuật ảnh hưởng.
Nguyên nhân phát hiện chuyện này là do một việc rất nhỏ.
Đoạn thời gian đó hắn bởi vì một vài nguyên nhân bị kiểm soát đồ ngọt, bởi vậy chỉ có thể ăn vụng cho đỡ thèm, lại có một ngày Cố Chiêu trở về sớm, hắn tiện tay đem đồ ngọt trên bàn biến mất. Thậm chí bộ dáng mình đang ngậm đồ trong miệng, cũng bị biến thành bộ dáng bình thường nhàm chán làm ổ trên ghế sô pha.
Nhưng…
Cố Chiêu hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Anh thu đồ ngọt lại, cũng tiến hành giáo dục nghiêm túc, cuối cùng còn dùng miệng đoạt toàn bộ đồ trong miệng hắn đi.
Tiên thuật không có khả năng bị người phàm bình thường nhìn thấu, cho nên Cố Chiêu nhất định có chỗ đặc thù. Mà đến tột cùng là đặc thù chỗ nào, có những thứ quan hệ gì với hắn, Diệp Bạch lại không biết.
Hắn cùng với đám tiên bên ngoài không giống nhau.
Hắn không có bạn tiên, thậm chí nhắc tới việc này nơi trái tim lại hơi đau, vì thế hắn chỉ có thể thông qua hành vi xé người để khiến mình không còn tâm tư nghĩ đến.
Còn nữa…
Diệp Bạch vẫn luôn biết chỗ khác biệt nhất của hắn là ở nơi nào.
Hắn quên một chuyện, có lẽ không chỉ một chút, tóm lại hắn không có trí nhớ, không có bất kỳ trí nhớ tu luyện nào, cũng không có trí nhớ trước khi phi thăng. Những đại tiên bên ngoài đều biết thời gian làm người bản thân đã trải qua những gì, nhưng hắn lại không biết lúc mình là mèo đã có cuộc sống thế nào.
Giống như một ngày trước hắn còn chưa có tư tưởng, một ngày sau đã là một Miêu tiên.
“Cố Chiêu.”
Người này đối với hắn nhất định rất quan trọng, rất quan trọng, hắn nhất định phải hiểu rõ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, cho nên vẫn phải tiếp tục đi xuống một chuyến, mà nếu…
Giữa bọn họ thật sự có quan hệ nào đó không thể chặt đứt, thì nhất định sẽ gặp lại.