Toàn bộ hành trình bị Cố Chiêu nắm chặt, Diệp Bạch không thể không buông tha cho bánh ngọt ngon miệng. Thuận tiện bọn họ còn đi gặp cha mẹ người thân lúc trước của Cố tiểu thư, đối phương chỉ là gia đình bình thường bậc trung, sợ không thích ứng được với không khí thương nhân bên kia nên sắp xếp tại một sân khác, bên cạnh là một vài bạn tốt lúc đi học.
Không chỉ Cố Chiêu, Diệp Bạch cũng khá có hảo cảm với vị Cố tiểu thư này.
Trong đó không chỉ là đối phương thường xuyên bảo vệ hắn, còn cả tính cách thẳng thắn linh hoạt, càng nhiều là bắt nguồn từ lần gặp mặt nhau ở trong rừng cây nhỏ của trường học năm đó.
Đúng vậy.
Hai người kết hôn hiện giờ, chính là một đôi từng gặp lúc Dương Siêu thổ lộ với Diệp Bạch mấy năm trước. Nữ thần tóc đen năm đó dắt theo người theo đuổi mình nói muốn đi gặp gia trưởng, hiện giờ lại dắt theo tên mọt sách mà ngay cả thổ lộ cũng không lưu loát tới hôn lễ, dựa vào ý kiến của cô, tương lai còn muốn dắt thẳng vào trong phần mộ.
Đây là vị ngự tỷ.
Không giống với Lục Tinh ỷ vào gia thế mà hung hăng càn quấy, Cố tiểu thư lưu lạc bên ngoài đã rất giỏi rồi.
Trở về nhà họ Cố có một nhà bác cả Cố yêu thương không nói, là con gái duy nhất của thế hệ này, ngay cả người anh họ là Cố Chiêu đối với cô cũng có phần chiếu cố. Cố tiểu thư cũng không phụ mọi người, không bị cưng chiều đến không biết trời cao đất rộng, chỉ trừ cuộc sống tốt hơn một chút, thì tính cách lại vẫn như cũ.
Ở trường học thì học bá*, ra xã hội làm cốt cán tinh anh.
(*: học vượt trội)
Dựa vào năng lực của mình cùng với sự tín nhiệm của Cố Chiêu, hiện giờ còn là một phụ nữ mạnh mẽ tinh anh trong kinh doanh. Mà chàng rể của cô cũng là một học bá, lại không khôn khéo mạnh vì gạo, bạo vì tiền giống cô, là một con mọt sách điển hình, là loại học bá hận không thể cả ngày ngâm mình ở trong phòng thí nghiệm.
Năm đó rất nhiều người đều cho là bọn họ không có khả năng.
Vấn đề gia thế không đề cập tới, còn có không biết bao nhiêu thanh niên tài tuấn đang theo đuổi người ta đấy, nhưng cố tình bọn họ lại thành hôn.
Cha mẹ lúc trước của Cố tiểu thư tự nhiên đối với con rể học bá rất hài lòng, cảm thấy là người thành thật, sẽ không khi dễ khuê nữ của bọn họ. Còn bác cả Cố bên này vì khuyết thiếu những năm trước, cũng không muốn quấy nhiễu đời sống tình cảm của con gái, huống chi con rể cũng không phải loại người nói năng ngọt xớt, tương lai chắc chắn sẽ không xằng bậy.
Về phần tiền, nhà họ Cố bọn họ có rất nhiều tiền, không cần phải dùng con gái để đi đổi.
Cố tiểu thư đối với người mà mình chọn đương nhiên vừa lòng, một đám thanh niên tài tuấn bóp cổ tay không thôi, sâu sắc không hiểu vì sao mình không sánh bằng một con mọt sách. Thẳng đến một ngày có khuê mật để lộ ra, Cố tiểu thư cảm thấy được thư ngốc rất thành thật: “Hiện tại đến mấy ngày kỷ niệm muốn anh ấy nói vài lời dễ nghe còn đỏ mặt, có thể thấy được sẽ không có khả năng đi theo phụ nữ khác.”
Đối với việc này một đám khuê mật vô cùng đồng ý.
Phụ nữ mà, có đôi khi không phải chỉ cần một người trong lòng chỉ chứa mình thôi à.
Mấy người các cô đây, có đôi lúc sẽ bởi vì sự thật mà không thể không thỏa hiệp, năng lực bản thân Cố tiểu thư rất nổi trội, cha mẹ văn minh, quả thật đáng để hâm mộ. Hơn nữa vị nữ hào môn mới nhận về này hoàn toàn không có một chút yếu ớt, mà tự nhiên hào phóng vô cùng dễ thương, những người cùng thế hệ kết giao với cô lại càng cảm thấy rất nhiều quan niệm tương đồng.
Dần dà…
Những người này lại cảm thấy, thật ra hai người Cố Chiêu và Diệp Bạch ở chung với nhau, cũng rất đẹp mắt.
Về nguyên nhân Cố Chiêu hài lòng với cô em họ chính là ở chỗ này, thông minh lanh lợi tài giỏi còn tương đối thức thời, không để lại dấu vết làm tiêu thất những lời đồn không tốt về Diệp Bạch ở bên ngoài. Trong đó tất nhiên có nguyên nhân Diệp đại miêu quả thật ưu tú, nhưng khuynh hướng lúc nói chuyện tán gẫu của đám con gái kia cũng đã chiếm một phần tỉ lệ rất lớn.
Còn việc Cố tiểu thư thích Diệp Bạch, cũng có chút quan hệ với chuyện năm đó.
Khi đó Diệp Bạch và Dương Siêu đều có thể chú ý đến tình huống bên kia, Cố tiểu thư lại không khẩn trương giống bạn trai cô, đương nhiên cũng nghe được lời nói bên này. Cô thật ra không cảm thấy hai tên con trai thì có cái gì, chỉ cảm thấy so với cái tên rõ ràng không đáng tin bên cạnh kia, thì người trước mặt mình đây quả thực đáng quý.
Đàn ông tốt không nhiều, nên cô trực tiếp xuống tay.
Mà về phần người thiếu niên bên cạnh đó, cô ngược lại rất đồng tình, nhưng chuyện tình cảm… quả thực không dễ nhúng tay, lại không ngờ rằng hai người còn có duyên phận sau này.
“Lúc ấy đã cảm thấy tên Dương Siêu kia không đáng tin, tôi còn nhắc nhở cậu nữa.”
Diệp Bạch nhớ lại lời nói ‘Không phải kẻ gian tức là trộm cắp’ lúc trước, không khỏi giật giật khóe miệng, hắn còn tưởng tính cách đối phương thật như vậy, thì ra là vì đánh thức người ‘thuần lương vô tri’ là hắn.
Bởi vì một loạt nguyên nhân này, nên hiện tại mấy người ở chung tương đối tốt.
Cho nên đối với hai người nuôi lớn Cố tiểu thư, tuy đều không phải là cha mẹ ruột thịt nhưng Diệp Bạch vẫn hết sức vui vẻ nói chuyện, vì thế hắn cam tâm tình nguyện bỏ qua cho điểm tâm ngọt. Hơn nữa đối phương gia giáo không tệ, lúc còn trẻ từng đi du lịch ở bên ngoài, nói chuyện cũng cực kỳ hấp dẫn người khác.
Cố Chiêu cách đó không xa nhìn thấy một màn này, không tự giác buông tầm mắt.
Anh rất may mắn.
May mắn hiện tại là anh trông coi thiếu niên này, may mắn đối phương không bị Dương Siêu lừa.
Bệnh viện nơi Dương Siêu chết có cổ phần của công ty nhà họ Cố, đối phương khi đó đã sớm thần trí mơ hồ, không cần người bên ngoài làm gì, đã tự giày vò chính mình đến không còn hình người. Nhưng điều mà Cố Chiêu không hiểu rõ chính là, bề ngoài Dương Siêu thê thảm, trong đầu đang điên cuồng tràn ngập vài loại cảm xúc và suy nghĩ khác nhau.
Một chốc thì cảm giác mình rất thông minh, đời trước đùa giỡn khiến Tưởng Tuyên xoay quanh, lại trải qua cuộc sống của người ở trên cao.
Một hồi cảm thấy Tưởng Tuyên quả nhiên không phải người, hơn nữa đối phương không hề suy nghĩ, lại không nói cho anh ta lời nói thật.
Chốc lát cảm thấy đều do Lục Tinh, nếu không phải cô ta đi kí©h thí©ɧ Tưởng Tuyên, sự tình cũng sẽ không biến thành như vậy.
Lát sau lại cảm thấy Tưởng Tuyên sẽ quay ngược thời gian, có thể thay đổi diện mạo, hiện tại anh ta thảm như vậy nhất định là đối phương làm hại, Tưởng Tuyên thật sự rất xấu xa.
Anh ta năm đó từng giúp hắn, khi ra tay lại không lưu tình chút nào.
Lúc ấy trí nhớ của anh ta cũng xuất hiện hỗn loạn, trạng thái tinh thần cực độ không xong, nhưng bất luận thế nào cũng chưa từng cảm thấy mình sai, tất cả sai đều là do người khác. Một hồi là Tưởng Tuyên, một hồi là Lục Tinh tự chủ trương, thậm chí còn trách ông trời không công, cảm thấy tài năng như vậy vì sao không phải là anh ta.
Nếu anh ta biết biến đá thành vàng, thời gian quay trở lại, thay đổi tướng mạo…
Trong phẫn nộ cùng với không cam lòng, anh ta chết ở trên giường bệnh của bệnh viện, trước khi chết còn nghĩ đến việc nếu như có một đời tiếp theo, lại không cảm thấy anh ta căn bản không có khả năng có một đời nữa.
Thu hồi ánh mắt, Cố Chiêu ngừng hồi tưởng.
Trong nhà họ Cố khắp nơi tràn ngập không khí vui mừng, cha nuôi của Cố tiểu thư kể chuyện xưa phấn khích lại thích thú, Diệp Bạch nghe híp mắt cười cực kỳ thích ý. Cố Chiêu đi qua kéo người đi, “Hôn lễ sắp bắt đầu rồi.” Đám người bọn họ cũng nên đến phía trước đi, bao gồm hai vị cha mẹ nuôi cũng muốn cùng đi.
Hôn lễ kết hợp Trung Quốc và Phương Tây, người phụ trách đảm nhiệm chủ trì lại là Thẩm Mạc.
Bên trong rất nhiều phân đoạn đều căn cứ tình hình mà đưa ra.
Ví dụ cha mẹ cùng hỗ trợ, hai đôi cha mẹ lại thêm cha mẹ chú rể cùng với đôi tân nhân tổng cộng là tám người, đứng ở trên đài rộng rãi bị người chủ trì gây sức ép.
Nghe nói đây là ý kiến trung hoà của trưởng bối mấy nhà.
Cố tiểu thư quen tôn trọng trưởng bối, bất kể là cha mẹ ruột, cha mẹ nuôi của cô, hay là cha mẹ của một nửa khác, mỗi một ý kiến cô đều nghe vào. Nhưng khác biệt địa phương, cùng với chênh lệch giữa người với người, khiến ý kiến của ba đôi vợ chồng cũng không thể thống nhất, vì thế cuối cùng biến thành như vậy.
Cô muốn thỏa mãn nguyện vọng của mỗi người.
Con gái kết hôn, vui vẻ nhất không ai ngoài cha mẹ, cho nên cho dù trở nên rất phức tạp, trở nên không giống hôn lễ của xã hội thượng lưu, cô vẫn muốn để sáu trưởng bối đều vui vui vẻ vẻ.
Người dự lễ bên dưới đều là vẻ mặt chân thành chúc phúc.
Bất kể là vui thật hay vui giả, đang ở trường hợp này thì vẫn phải tạo dáng vẻ. Bên cạnh Cố Chiêu đột nhiên có một người đàn ông dừng lại, đối phương nâng chén với anh, giống như tùy ý đáp lời, “Hôn lễ xử lý thành thế này, kỳ thật cũng không tồi.”
“Hôn lễ mà, vốn là một chuyện hạnh phúc.”
Cố Chiêu nghiêng đầu, nhìn thấy một ông chủ, hơn nữa dường như gần đây đi lại thân thiết với nhà họ Lục, thản nhiên nói, “Bất luận tổ chức thành cái dạng gì, thì cũng đều tốt.”
Ông chủ kia cười cười, nói: “Cũng phải.”
Nháy mắt trầm mặc đi qua, đối phương đột nhiên nói, “Chuyện nhà họ Lục, giám đốc Cố chắc hẳn cũng rõ ràng!”
Cố Chiêu gật đầu.
“Đều nói cứu nguy không cứu nghèo*.” Ông chủ kia nói rất tùy ý, nhưng một bên không để lại dấu vết nhìn thái độ Cố Chiêu, “Nhà họ Lục dù sao cũng vẫn có chút nội tình, gia tộc lớn như vậy nhất thời lật không được.”
(*: Chỉ có thể giải trừ nguy cấp của người khác trong nhất thời, không thể cứu giúp nghèo khó trong thời gian dài)
Ngụ ý chính là, lúc này giúp một phen không gì xấu.
Diệp Bạch ở một bên nghe xong từ chối cho ý kiến, Cố Chiêu lại không kiên nhẫn tiếp tục nghe ông ta thăm dò, nói thẳng: “Phải, cứu nguy không cứu nghèo, nhưng nhà họ Lục ở trong mắt tôi chính là nghèo.”
“…” Ông chủ kia giật mình, cuối cùng cười nói: “Lời này của giám đốc Cố…”
“Lời này nói rất đúng.”
Diệp Bạch ở một bên tiếp lời, “Nhà họ Lục hiện tại chính là nghèo, tài chính tạm thời thiếu hụt. Ông nói họ lớn xác thực là đúng, nhưng chính là bởi vì lớn sâu mọt mới càng nhiều, cho nên mới không cứu.”
Ông chủ kia: “…”
Chung quanh có người nghe nói như thế không khỏi thầm khen thật tinh mắt, nhưng cũng có một số nghĩ đến chỗ khác. Tỷ như Cố Chiêu không cứu có thể là bởi vì thổi gió bên gối? Mà Diệp Bạch vì sao lại thổi? Vậy còn phải nói, nhà họ Lục muốn thông gia, Lục Tinh muốn đoạt đàn ông với người ta, không chỉnh chết cô ta sao được?
Không gian không phải thương nhân, người có thể làm ăn buôn bán khiến một vài ông chủ lớn đều nhìn trúng, thì sao có thể thiện lương.
Đến lúc này, cũng làm cho không ít người có tâm tư với Cố Chiêu yên lặng lại, hiện giờ xem ra, trước khi đối phương chưa chết tâm mà chia tay, tùy tiện chen vào thì đừng nói lợi ích, đến lúc đó có chết cũng không biết chết như thế nào.
Cố Chiêu híp mắt cười mà không nói.
Nhà họ Lục biến thành như vậy kỳ thật cũng xem như có chút quan hệ với anh, bởi vì anh từng nghe trong miệng Dương Siêu nói một câu: ‘Dương Siêu tôi tốt xấu cũng là người giỏi nhất trong thế hệ trẻ tuổi của nhà họ Lục.’, đúng lúc khi đó bên trên có người bởi vì bàn tay nhà họ Lục vươn quá dài mà muốn động bọn họ, nên anh thuận nước đẩy thuyền một chút.
Cũng chỉ có thể trách đối phương thật sự không nên thân, cho nên mới bị bại nhanh như vậy!
Trên đài đã tiến hành đến khâu cuối cùng, hai vợ chồng nhỏ phải ở trước mặt mọi người ôm hôn hai phút không xa rời nhau. Chú rể có chút thẹn thùng, Cố tiểu thư trực tiếp dùng một tay kéo người qua hôn lên, cuối cùng hai người hôn đến khó chia lìa, khiến cho sáu vị trưởng bối trên đài cười đến vui tươi hớn hở.
Diệp Bạch cũng nhìn qua.
Cố Chiêu nhạy cảm phát hiện điểm chú ý của hắn, cảm thấy rung động, nhịn không được hỏi, “Muốn… thử không?”
Lần trước trong tai nghe Dương Siêu nói lời này, lúc đó Diệp đại miêu khó chịu muốn đùa người, nhưng hiện tại… Hắn lại thần kỳ cảm thấy đề nghị này không tồi.
Một cái ngây người của hắn, ông chủ Cố đã cúi đầu hôn qua.
Thôi! ! !
Cho dù con mèo này không hiểu chuyện tình yêu thì thế nào, thời gian lâu như vậy, anh vẫn sẽ nuôi khiến em ấy không rời khỏi được, từ đó biến thành người quan trọng nhất trong sinh mệnh của đối phương.