Chuyện tinh hệ cấp cao tuy bị ồn ào nửa ngày, nhưng trong quân đội luôn có kỷ luật nghiêm minh, ở dưới sự khống chế của Cố Chiêu nên không bị truyền ra. Chẳng qua mấy cán bộ cấp cao đều vô cùng lo lắng, dù sao đổi tấm da chính là đổi một người, như vậy cũng quá khó lòng phòng bị, dù sao không phải mỗi người đều giống Diệp Bạch, có thể phân biệt thật giả.
Bởi vậy lúc này nghe được ‘người’ kia biến thành trứng ngỗng, cũng không nghĩ đến việc xử phạt Diệp Bạch.
Chỉ cảm thấy…
“Quả thực không đứng đắn giống đồn đãi.” Nguyên soái đại nhân cười nói.
Lời đồn đãi về một học sinh biếи ŧɦái của trường quân đội đứng đầu thủ đô vẫn luôn được truyền trong quân đội, lần này Diệp Bạch vừa tới tiền tuyến lại lập một công lớn như vậy, càng thêm lộ mặt ở trước đám quan quân. Hơn nữa Cố Chiêu thường chạy đến trường quân đội thủ đô, còn không thèm che giấu, bởi vậy chuyện này cơ bản không ai không rõ.
Đám quân nhân phần lớn hào sảng, quan quân lại càng tích tài, bởi vậy đối với Diệp Bạch khá là khoan dung.
Chỉ có một người âm thầm tức giận.
Anh ta tên Lý Vũ, cùng một năm với Cố Chiêu, năm đó đã bị họ Cố ép tới không ngẩng đầu lên được, hiện giờ xuất hiện Diệp Bạch, bởi vậy đối việc này có chút khinh thường. Đối với anh ta mà nói chắc gì là thiên tài, phỏng chừng là Cố Chiêu ngầm giúp không ít, có thế đã đắc ý khắp nơi, sớm hay muộn cũng bị người thu thập.
Đúng vào lúc này, việc Diệp Bạch lột ‘người’ thành trứng ngỗng bị báo cáo.
Lý Vũ: “…”
Sau một lúc lâu anh ta phản ứng lại vỗ bàn một cái, cả giận nói, “Thật sự là không biết trời cao đất rộng, coi quân đội là ở nhà mình hay gì, không cho chút giáo huấn có khi coi trời bằng vung.”
Lúc nói lời này, anh ta còn có chút trào phúng nhìn về hướng Cố Chiêu.
Cố thượng tướng căn bản không để ý đến anh ta, chỉ đau đầu đỡ trán, đáy lòng lại không có quá nhiều lo lắng. Một là Diệp Bạch làm việc tuy có chút tùy ý, nhưng rốt cuộc vẫn có chừng mực, thứ hai chính là rất nhiều quan quân ở đây bao gồm cả Nguyên soái đều có ấn tượng không tệ đối với Diệp Bạch, không có khả năng bởi vì một việc này mà làm gì em ấy.
Trái lại, Lý Vũ này…
Người này nói xong liền xoay người đi ra ngoài, hiển nhiên là đi ‘dạy dỗ’ người nào đó, một đám quan quân hai mặt nhìn nhau, một người trong đó nhịn không được nhìn Cố Chiêu, lại nhìn về phía Nguyên soái đại nhân, “Việc này… thật sự không cần quản lý?” Anh ta nghi ngờ hỏi, cảm thấy mặc kệ Lý Vũ bắt nạt tân binh như vậy là không đúng.
Nguyên soái lại lắc đầu ý bảo không cần ngăn cản.
“Lý Vũ gần đây có chút khinh cuồng, nên có người cho cậu ta chút giáo huấn.” Dừng một chút, ông lại bổ sung, “Cậu Diệp Bạch ấy tuy rằng ngông cuồng đến đáng yêu, nhưng rốt cuộc nơi này là quân đội không thể để cho cậu ấy làm bậy. Dù sao chuyện này không cần phải xen vào, mặc hai bọn họ giải quyết đi, tóm lại đều chịu chút giáo huấn là tốt nhất.”
Cố Chiêu thầm nói chịu giáo huấn… mèo con nhà anh sẽ không bị củi mục Lý Vũ giáo huấn đâu.
Bởi vậy anh ngồi vững như núi Thái, ngẫu nhiên còn nâng chung trà lên nhấp một ngụm trà, vừa đưa ra rất nhiều cách nhìn của mình, phần lớn là có liên quan đến chiến tranh gần đây.
Một đám quan quân đều âm thầm chậc lưỡi.
Thầm nghĩ, anh không lo lắng bạn trai nhỏ của mình?
Cuối cùng hội nghị vẫn tiếp tục tiến hành, bên kia Lý Vũ cũng đã tìm được Diệp Bạch đang cầm ‘trứng ngỗng’, vẻ mặt cao ngạo nhìn từ trên xuống dưới mấy lần, có chút khinh thường hỏi, “Cậu chính là Diệp Bạch?”
Diệp đại meo híp mắt, “Anh là ai?”
Lý Vũ: “…”
Tuy anh ta không nổi danh bằng Cố Chiêu, nhưng lại là một trong số những người xuất sắc nhất, hiện tại dầu gì cũng là cấp bậc thiếu tướng, người này lại không biết anh ta?
Diệp Bạch giễu cợt, chẳng lẽ chỉ có anh có thể biết rõ còn cố hỏi?
Bàn tới đả kích người, Diệp đại meo hắn nhận thứ hai người nào dám đứng thứ nhất, bởi vậy sau khi nói xong lời này lại giống như đột nhiên hiểu rõ gật đầu, “Nhớ ra rồi, anh là cái người Lý Vũ năm đó tự nhận thiên phú xuất chúng năng lực hơn người, kết quả vừa vào quân đội đã bị đánh cho thất bại thảm hại, vẫn là Cố Chiêu đến mới cứu được một cái mạng nhỏ?”
Lý Vũ giận dữ, “Thằng nhãi không biết trời cao đất rộng.”
Trong quân đội có đẳng cấp nghiêm ngặt, anh ta xem như Thượng Quan, một tân binh như tên Diệp Bạch này dựa vào cái gì cười nhạo anh ta.
Năm đó Cố Chiêu đã không nhìn anh ta vào trong mắt như vậy, bây giờ đối phương là thượng tướng anh ta không dám làm gì, hiện giờ lại không đối phó được một tân binh mà đối phương mang đến à? Bởi vậy không nói hai lời đã đi vào trong phòng huấn luyện giả thuyết, xoay người kêu Diệp Bạch, “Đuổi kịp.” Hôm nay anh ta nhất định phải đánh cho thằng nhãi này thành trái tim thủy tinh, tinh thần hỏng mất.
Diệp Bạch: “…Ha ha!”
‘Trứng ngỗng’ trong tay bị hắn chơi như viên hạt, muốn trào phúng hắn lại bị hắn tiện tay đút chút da vào, khiến nó chỉ có thể ô ô kêu to lại không nói ra ngôn ngữ mà người nào có thể nghe hiểu.
Vào phòng huấn luyện giả thuyết, Lý Vũ quay lại nhìn thì tức cười.
“Cậu còn cầm thứ đó làm gì, trông chờ vào nó sẽ đánh nhau giúp cậu à, nhanh chóng giao cho người bên ngoài, đi vào đánh mấy chiêu với tôi.”
Đồn đãi người này có thể đánh với Cố Chiêu, anh ta không tin.
Diệp Bạch liếc anh ta một cái, cũng không nghe lời giao ‘trứng ngỗng’ ra, ngược lại mang theo vào quầng sáng giả thuyết, trước khi đi vào còn lưu lại một câu, “Đánh anh không cần tay, ngay cả cơ giáp cũng không cần, có bản lĩnh thì tiến vào.” Dừng một chút, còn nói, “Tôi là người luôn tuân theo một câu, có thể động thủ giải quyết tuyệt không ồn ào, hi vọng anh cũng học được một ít.”
Lý Vũ: “…”
Anh ta có lòng trào phúng hai câu, cuối cùng lại bị tức đến độ không nói ra lời, chỉ có thể an ủi mình lát nữa ngược người này là tốt rồi.
Diệp Bạch không buông đồ trong tay, còn tuyên bố không lái cơ giáp, Lý Vũ chỉ coi như đối phương muốn buộc anh ta cũng không dùng, bởi vậy không ‘mắc mưu’. Tự cho là đúng cười cười, mở cơ giáp cấp S của mình ra, không nói hai lời đập về phía thiếu niên đối diện, khiến mấy quân nhân đứng xem thay đổi sắc mặt.
Một cái đập này vào người là sẽ thành thịt nát, dù không thật sự có chuyện, nhưng đánh vào tâm lý nhất định không nhỏ.
Nhìn lại…
Trong sân Diệp Bạch chỉ híp mắt, trong miệng uy hϊếp ‘trứng ngỗng’: “Đừng lộn xộn, cẩn thận tao vứt mày vào trong giã thành thịt nát.”, sau đó Lý Vũ đã biến thành thịt nát.
“Đã, đã, đã xảy ra việc gì.”
Một quân nhân không thể tin nói, đồng bạn bên cạnh cấu anh ta một cái, mới xác định, “Vừa rồi cơ giáp ném Lý thiếu tướng đi ra ngoài, sau đó đánh một cái.”
Đây là thần biến chuyển gì, cho dù không đành lòng ra tay nặng cũng không phải như vậy kết quả chứ!
Đầu kia Diệp Bạch lại cười đến vui vẻ.
Hắn nhảy hai bước đến trước người Lý Vũ, dạy bảo, “Tôi đã cho anh cơ hội rồi á, là anh cứ muốn dùng cơ giáp chiếm tiện nghi của tôi, rơi vào hậu quả không trách tôi được.” Giống Tương Vĩnh người ta, lần đầu tiên hai người bọn họ đánh nhau, hắn không dùng cơ giáp, đối phương cũng kiên trì không dùng, làm cho hắn không thể anh tuấn ném bay cậu ta.
Cho nên nói, người mà, có đôi khi đừng quá muốn chiếm hời, thường sẽ thiệt thòi lớn.
Bên kia đám quan quân đã họp xong.
Nguyên soái đại nhân nhớ tới Lý Vũ đi làm gì, liền cho người mở máy theo dõi nhìn xem tình huống bên kia, chuẩn bị bóp thời gian kêu hai người đó dừng lại sau đó mỗi người đánh tám mươi đại bản. Kết quả… Diệp đại meo đang vẻ mặt thanh thản lột ‘trứng ngỗng’, còn Lý Vũ thì vẻ mặt hoảng hốt ngồi ở một bên, hiển nhiên còn chưa hoãn lại.
Hai quân nhân bên cạnh đang dùng vẻ mặt nhìn thượng đế để nhìn thiếu niên lột ‘trứng ngỗng’.
“Xem lại thời gian trước đó.” Lập tức có người hạ lệnh.
Vị quân nhân tay cầm điều khiển cơ bản không đợi có người nói đã bắt đầu chỉnh đến thời gian trước đó, ngay sau đó đã thấy được một màn thần kỳ, cuối cùng đều nhìn chằm chằm Cố Chiêu không bỏ.
“Đây là, có thể khống chế cơ giáp đối phương?”
Người này nói xong còn có chút không tin, dù sao việc này từ trước đến giờ đều chưa từng phát sinh, nhưng cảnh tượng vừa rồi phải giải thích thế nào, Lý Vũ đột nhiên bay ra ngoài tự đánh mình một cái cho vui?
Đám quan quân nhìn chằm chằm Cố Chiêu, rất sợ bỏ qua một biểu tình rất nhỏ.
Lại không ngờ Cố thượng tướng hoàn toàn không muốn giấu diếm, dứt khoát thừa nhận, “Cơ giáp có cấp bậc càng cao, càng dễ khống chế, cấp F kém nhất không có hiệu quả mạnh như vậy.” Mọi người nghe xong thầm nói cấp F cần gì khống chế, trực tiếp lên cơ giáp một tay đánh bay là được rồi, thậm chí trên chiến trường còn không thấy được loại cấp bậc này.
Cơ giáp thấp hơn cấp E cơ bản đều dùng để dạy ở trong trường học được không!
Ánh mắt nguyên soái đều đang tỏa sáng.
Không chỉ ông, có rất nhiều quan quân đều không ngừng hâm mộ nhìn Cố Chiêu, cũng có người nhịn không được hỏi, “Người này… tìm thế nào, nói cho tôi biết tôi cũng đi tìm một người.”
Bên kia Lý Vũ cũng không chịu thừa nhận thất bại của mình.
“Cơ giáp xảy ra vấn đề, cậu đắc ý cái gì?” Anh ta cười lạnh một tiếng, “Lát nữa đổi cơ giáp tiếp tục, cậu tốt nhất cũng lái cơ giáp, bằng không bị đập thành thịt nát thì không tốt lắm đâu.”
Diệp Bạch bật cười.
“Tôi đương nhiên biết cảm giác không tốt, nhìn dáng vẻ hiện tại của anh là biết rồi.”
Sau đó hắn không nói hai lời lấy cơ giáp của mình ra, lại không phải là cơ giáp cấp B mà quân đội đưa cho hắn, mà là cơ giáp lúc trước Cố Chiêu cho hắn. Trải qua thời gian dài như vậy, hiện tại cơ giáp này đã sớm không phải cấp A, mà là 2S, hoàn toàn áp Lý Vũ một bậc, như vậy còn cần đánh nữa không?
Diệp Bạch nhướng mày hỏi, “Thật sự muốn tôi dùng nó?”
Hắn sờ sờ cơ giáp hình ‘mèo lớn’ bên cạnh, hỏi Lý Vũ đang kinh ngạc không khép được miệng.
Bên kia, đám quan quân trong phòng hội nghị cũng sợ ngây người, “Đây mẹ nó thật sự là cấp 2S à, cậu ta mới bao lớn, đây là thiên tài mà.” Ngay cả Nguyên soái đại nhân cũng nói, “Thiên tài, ngạo khí chút cũng không sao, chỉ cần chịu dốc sức vì đế quốc, có chút đặc quyền hoàn toàn không thành vấn đề, ‘trứng ngỗng’ kia, cậu ấy muốn lột thì cứ lột đi.”
Dừng một chút lại bổ sung, “Đừng lột chết là được.”
Dù sao, bọn họ còn cần thẩm tra thứ này.