- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Miểu Miểu Không Hẹn
- Chương 44
Miểu Miểu Không Hẹn
Chương 44
Anh ấy đối với tôi không như mọi người sao?
Nhưng tại sao, ánh mắt của anh cứ luôn ý vị không rõ ràng.
Tôi cảm thấy dường như anh gánh vác rất nhiều tâm sự.
——Trích nhật ký của Vu Miểu Miểu.
Tháng 8, một trong những tháng nóng nhất mùa hè ở Liên Châu.
Trên bầu trời trong xanh, mặt trời chiếu thẳng xuống dưới, nướng cả mặt đường nhựa bong tróc cả lên.
Vu Miểu Miểu mặc một chiếc quần đùi áo phông giản dị, tóc dài buộc hờ thành hình quả cầu, đang bị mắc kẹt trong đám đông vô tận, cúi đầu bước nhanh qua vạch qua đường.
Qua mấy ngày nữa là bắt đầu vào học rồi, cô định đến hiệu sách mua trước một số sách hướng dẫn, tranh thủ thời gian còn lại của kỳ nghỉ để tự học một chút, cũng xem như là đặt nền móng cho những giáo trình khó khăn hơn của năm lớp 11, 12.
Mùa hè nóng bức không chịu nổi, không khí cũng trở nên nặng nề, một cơn gió cũng không có. Vu Miểu Miểu cảm thấy mình như bị nhốt trong phòng tắm hơi đông đúc, mỗi một lỗ chân lông trên người đều đang đổ mồ hôi.
Trước cửa hiệu sách Tân Hoa, đưa tay ra lau mồ hôi trên trán, trước khi đi vào trong, khóe mắt vô tình liếc nhìn dòng người qua lại vô tận trên đường, đột nhiên bị khóa chặt vào một bóng hình quen thuộc.
Chàng thiếu niên cao gầy, lúc này đang đứng cạnh một cái máy làm kem bên kia đường, quay lưng lại với cô, khẽ gật đầu nhìn xuống mặt đất, không biết đang nghĩ gì.
Đột nhiên có người đi qua, che mất nửa người anh.
Tầm mắt Vu Miểu Miểu dời đi, phát hiện người đến tìm anh là Hứa Mộ Trì.
Hứa Mộ Trì cầm trong tay cây kem ốc quế, một cây vị matcha, một cây vị vani.
Anh ta vẫn là bộ dáng cà lơ phất phơ như vậy, nghiêng người qua nói gì đó với Nhan Quyện một cách lười biếng, sau đó, đem cây kem vị matcha đưa đến tay anh.
Bước chân Vu Miểu Miểu dừng trước cửa tiệm, lề mề không nhúc nhích.
Nhan Quyện lúc này tâm trạng có vẻ rất tốt, anh tránh né một hồi, vẫn không lay chuyển được Hứa Mộ Trì, nhận lấy cây kem ốc quế màu xanh có vị matcha.
Hai người đứng dưới bóng cây ngô đồng trò chuyện, trong đôi mắt đen lánh của anh có sự mềm mại, bộ dáng như cười như không.
Ánh nắng lốm đốm xuyên qua tán cây ngô đồng rơi xuống trên người anh, làm cho bóng của thiếu niên nửa sáng rõ, nửa u tối.
Cô cứ nhìn rồi lại nhìn, thất thần.
"Ý, tiểu học muội, thật trùng hợp."
Trong giọng nói kiều mị vang lên hình như mang theo vài phần kinh ngạc, xuất hiện một cách đột ngột.
Trong khoảnh khắc, Vu Miểu Miểu có chút kinh hoảng quay đầu lại.
Nữ sinh mảnh mai đứng trước mặt dường như vừa bước ra từ trong hiệu sách Tân Hoa, cô mặc một chiếc váy dệt kim rộng rãi màu xám, dây áo trên vai thắt nút bướm xinh xắn, khí chất quyến rũ lại nhàn nhã.
Không biết Nhan Hi có nhìn thấy tình cảnh vừa rồi cô như kẻ mê trai trộm nhìn Nhan Quyện, nụ cười của Vu Miểu Miểu hơi cứng lại, chào cô ấy một cách chột dạ: "Thật khéo... chị Nhan Hi cũng đến mua sách sao ạ?"
Nhan Hi cười, nói không chút giấu diếm: "Đúng vậy, vào học là lên 12 rồi, chị cũng không giống tên quái thai Nhan Quyện, còn không chịu nỗ lực thêm chút thì không kịp nữa rồi."
Vu Miểu Miểu còn đang nghĩ muốn nói vài câu khích lệ cỗ vũ với cô, đã nghe thấy cô lại lên tiếng: "Nói ra thì tụi em cũng phân khoa rồi nhỉ, nghe Nhan Quyện nói môn xã hội của em đặc biệt tốt, sau này phải cố lên."
"Ah? Nhan Quyện cậu ấy... có nhắc qua em với chị sao?" Cô ngạc nhiên mở to mắt.
Nhan Hi che miệng cười, không nói thêm gì nhiều, động tác thân thiết kéo vai cô, nhiệt tình mời: "Vừa hay tụi chị định đi xem phim, nếu như em không có việc gì thì đi chung đi."
"Như vậy... không hay lắm thì phải?"
Vu Miểu Miểu còn đang do dự, giây tiếp theo, Nhan Hi đã cười hì hì khéo cô đi qua bên kia đường.
Trong đám đông qua qua lại lại trên vạch qua đường, hầu hết mọi người đều vội vàng, cô bị Nhan Hi kéo đi về phía trước, trái tim không hiểu sao đập thình thịch.
Cô đã hơn hai tháng không gặp Nhan Quyện rồi.
Nếu như không phải có thể cùng anh nói chuyện trên mạng, thì chắc có lẽ cô đã không chịu nổi rồi.
Ánh mắt xuyên qua tầng tầng điệp điệp lớp người phía trước, cẩn thận dè dặt rơi trên người anh.
Vừa hay cũng ngay lúc này anh đem giấy vỏ kem ốc quế còn sót lại vứt vào trong thùng rác bên cạnh, sau đó thản nhiên xoay người lại
Ở trong biển người, khoảnh khắc khi ánh mắt hai người giao nhau, cô có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Cứ như vậy mà băng qua vạch qua đường đi đến bên cạnh Nhan Quyện và Hứa Mộ Trì, Nhan Hi lên tiếng, một đôi mắt đẹp cười lên như vầng trăng khuyết: "Nhan Quyện, em xem chị đem ai đến đây nè?"
Trong ngày hè nóng bức, ánh sáng phản chiếu nốt lệ chí đỏ sẫm nơi khóe mắt anh.
Nhan quyện một tay đút trong túi quần jean, lười biếng đứng dưới một mảnh bóng râm màu xanh thẫm.
Anh ngước mắt nhìn cô, thần sắc lãnh đạm thay đổi, mím mím môi, nở một nụ cười rất nhạt: "Đã lâu không gặp."
Vu Miểu Miểu choáng váng, không nhịn được cười theo anh: "Lâu rồi không gặp."
Mình rất nhớ cậu.
Hứa Mộ Trì cầm kem ốc quế đứng một bên không chú ý đến động tĩnh của bọn họ bên này, nhanh chóng bước đến bên cạnh Nhan Hi: "Kem ốc quế của em sắp tan ra rồi nè."
Nhan Hi đưa tay qua lấy, oán trách: "Đã nói với anh đợi một lát hãy mua."
"Tổ tông của tôi ơi, anh đây không phải là vì nghĩ em thích ăn sao."
Nói xong, biết cô sợ nắng nên theo bản năng kéo cô vào trong bóng râm.
Nhan Hi liếʍ kem trên ốc quế, ngữ khí so với trách mắng còn không bằng nói là đang làm nũng: "Biết rồi, lần sau đừng mua cho Nhan Quyện nữa, nó không thích ăn cái này."
——
Bốn người họ cứ như thế nói nói cười cười đi đến rạp chiếu phim gần đó, có lẽ vì đang trong kỳ nghỉ hè, người đến xem phim rất đông, phần lớn đều là những chàng trai cô gái diện mạo tươi trẻ.
Bọn họ tay trong tay đi trong đám đông, thần sắc vô cùng thẳng thắn vô tư.
Vu Miểu Miểu rất ngưỡng mộ loại dũng khí như vậy.
Trong hàng ngũ đợi mua vé hết sức hoành tráng, Nhan Quyện và Hứa Mộ Trì đứng ở phía trước, Vu Miểu Miểu và Nhan Hi đứng đằng sau.
Nhan Hi ngẩng đầu, nhìn vào màn hình LCD đang lướt nhanh một hồi, xoay người qua hỏi ý kiến của bọn họ: "Mọi người thích xem thể loại phim gì? Phim tình cảm, hài hước, hay là phim kinh dị?"
Trong hoàn cảnh ồn ào, Nhan Quyện không nói chuyện, quay đầu lại nhìn cô, thấp giọng hỏi: "Cậu muốn xem phim gì?"
"Tớ xem gì cũng được." Vu Miểu Miểu nhanh chóng lên tiếng, nghĩ một hồi, vẫn nhỏ tiếng bù thêm một câu: "Chỉ cần không phải phim kinh dị là được..."
Cô nhát gan, lúc học cấp hai bị Kiều Sênh xúi giục đi xem "Tiếng chuông nửa đêm*", bị dọa sợ đến mức suốt một tháng trời buổi tối không dám ngủ một mình.
*"Tiếng chuông nửa đêm" = "The ring" đó mọi người
Cuối cùng với sự nhất trí của cả bốn người, bọn họ đã mua vé xem phim "Kỵ sỹ bóng đêm".
Bộ phim điện ảnh này cải biên dựa trên truyện tranh siêu anh hùng kinh điển "Batman" của công ty DC Comics, nó được xem là một câu chuyện hắc ám cực kỳ hiện thực.
Vu Miểu Miểu lúc trước không có xem qua những bộ phim Hollywood của Mỹ, ngay cả biệt đội siêu anh hùng gồm những ai cũng không biết.
Nhưng cô mơ hồ cảm nhận được Nhan Quyện đang đứng bên cạnh, lúc mua vé xem phim rất tích cực.
Cô nghĩ, có lẽ lại tìm được thêm một chủ đề nói chuyện với anh.
Đương nhiên, trước lúc đó, cô cần phải bổ sung loạt phim ảnh này.
Còn mười lăm phút nữa là bắt đầu chiếu phim, Hứa Mộ Trì và Nhan Quyện xếp hàng trong đám người mua bắp rang bơ và nước ngọt, Vu Miểu Miểu vốn định ở lại đến lúc thanh toán để trả tiền, nhưng lại bị Nhan Hi cưỡng bức kéo đi.
Nụ cười của cô rất tươi sáng, nói: "Em đừng lo mấy việc này nữa, cứ để cho Nhan Quyện có một cơ hội để thể hiện đi."
Vu Miểu Miểu có chút do dự: "Nhưng mà chúng ta không phải người thân, em không muốn tiêu tiền của cậu ấy...."
Hơn nữa, trải qua thời gian một năm thân thiết với nhau, cô không cảm thấy Nhan Quyện là một người thích tiêu tiền bừa bãi.
Đi thẳng đến sảnh số 3 theo chỉ dẫn trên vé, hai người đi vào trong, phía trước tầm mắt lập tức tối đen như mực.
Lúc này, khán giả trong phòng gần như đã ngồi chật kín hết, trên màn hình lớn vẫn đang phát quảng cáo, Nhan Hi cẩn thận kéo tay cô đi, theo ánh sáng phát ra đèn từ dưới chân đi về phía trước.
Họ cứ bước đi như vậy, dường như nghĩ đến chuyện gì đó, đột nhiên hỏi cô: "Miểu Miểu, em cảm thấy, con người Nhan Quyện như thế nào?"
Vu Miểu Miểu dừng lại một lúc, giả vờ bĩnh tình mà nhẹ giọng trả lời: "Cậu ấy... rất tốt ạ."
Anh ấy ở trong lòng cô, vẫn luôn là tốt nhất.
Hai người tìm thấy giữa hàng ghế thứ sáu có bốn chiếc ghế trống, Nhan Hi buông tay cô ra, ghé đầu sát lại, đột nhiên cười: "Em biết không? Đứa em trai không nhiễm khói lửa nhân gian này của chị, khoảng thời gian trước đột nhiên không hiểu sao chạy đến hỏi chị, không hiểu tại sao nó cứ không nhịn được muốn đối tốt với một nữ sinh."
Trong một mảnh tối tăm, xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh của quảng cáo phát trên màn hình lớn, Vu Miểu Miểu chớp chớp mắt, nhất thời chưa phản ứng lại ý nghĩa trong lời nói của cô.
Nhan Hi nhìn biểu tình của cô, dường như cảm thấy rất thú vị, ý cười bên khóe môi càng đậm, ý tứ thâm trường hỏi: "Em có muốn đoán xem, cô gái mà nó nói đến là ai không?"
Là....ai?
Suy nghĩ đứt đoạn tháng qua, Vu Miểu Miểu cảm thấy trong đầu quay cuồng, còn chưa kịp phản ứng lại, đã nghe thấy giọng nói mừng rỡ của Hứa Mộ Trì cách đó vài bước vang lên: "Còn may chưa bắt đầu."
Anh ta nói xong, từ phía trước đi đến, vô cùng tự nhiên ngồi xuống cạnh Nhan Hi.
Cho nên Nhan Quyện vào sau cùng, chỉ có thể ngồi bên cạnh cô.
Mùi xà phòng thoang thoảng trên người thiếu niên chưa từng thay đổi qua, thanh đạm, khô thoáng lại ấm áp.
Anh ngồi xuống, đưa qua một phần bắp rang bơ, do dự một lát mới lên tiếng: "Không biết cậu thích vị gì, nên mua vị bơ nguyên bản."
Có chút thụ sủng nhược kinh mà đón nhận, Vu Miểu Miểu vô cùng căng thẳng, lắp ba lắp bắp trả lời một câu: "Cảm ơn. Tớ, tớ thích vị bơ."
Cho dù anh có mang đến một quả táo độc đi chăng nữa, cô cũng sẽ không thể từ chối.
Bộ phim rất nhanh liền bắt đầu chiếu.
Rạp chiếu phim lớn như vậy, độ chiếu sáng của màn hình cũng càng giảm, xung quanh cũng yên tĩnh không có tiếng động.
Vu Miểu Miểu lúc này mới có cảm giác chân thực, cô cư nhiên, đang cùng với Nhan Quyện xem phim.
Trước khi phim chiếu, Vu Miểu Miểu còn đang lo liệu mình có ngủ quên giữa chừng không, nhưng sau khi bộ phim bắt đầu, cô hoàn toàn bị lôi cuốn vào cốt truyện.
Trong phim, nhân vật phản diện Joker đưa Rachel và Dante đến hai đầu thành phố, và đặt hai quả bom điều khiển từ xa, khoảng cách giữa hai người quá xa, người dơi không thể nào cứu cả hai người cùng một lúc.
Joker chế giễu hỏi anh, muốn cứu người nào hơn.
Người dơi lựa chọn cứu người phụ nữ anh yêu.
Nhưng cuối cùng vẫn rơi vào bẫy của tên hề, tận mắt chứng kiến Rachel chết. Rạp chiếu phim vốn đang yên tĩnh truyền đến tiếng xì xào bán tán của khán giả, Vu Miểu Miểu nhìn thấy Hứa Mộ Trì vuốt vuốt tóc Nhan Hi, nét mặt dịu dàng đang nói gì đó với cô ấy.
Cốt truyện ngày càng hấp dẫn, cô xem đến bị mê hoặc, không cẩn thận làm đổ một ít bỏng ngô.
Ngay lập tức hồi thần, sợ bị Nhan Quyện nhìn thấy, cô vội vàng cúi người xuống nhặt.
Trước mắt một mảnh tối đen như mực, tay Vu Miểu Miểu sờ soạng tới lụi trên mặt sàn lạnh lẽo, đột nhiên sờ trúng một mảnh ấm áp.
Dường như là ngay tức khắc phản ứng lại, cô rút tay lại như bị điện giật, vội vàng nói: "Xin lỗi..."
Động tác của Nhan Quyện đình trệ, không nói gì, tiếp tục giúp cô đem bỏng ngô rơi trên mặt đất nhặt lên, vứt vào trong túi đựng rác bên cạnh.
Mà Vu Miểu Miểu – vô tình đυ.ng phải mu bàn tay anh, lúc này đây trái tim như muốn nhảy ra khỏi cuống họng, phải mất một lúc lâu mới ổn định lại tâm tình.
Lúc cô ngẩng đầu lên, vừa lúc Nhan Quyện đứng dậy.
Trên màn ảnh rộng đang diễn ra một trận chiến khốc liệt trên không, cường độ ánh sáng chiếu ra cực kỳ lớn.
Vu Miểu Miểu nheo mắt, đột nhiên nhìn thấy một màu đỏ quen thuộc trong túi áo phông bên tay trái của Nhan Quyện.
Có góc có cạnh, đường nét tinh tế khéo léo.
Đầu óc cô có chút ngớ ra, nhịn không được cẩn thận nhìn thêm vài lần, cuối cùng xác định, đó là bùa bình an mà cô tặng anh.
Anh không có lừa cô, anh ấy thực sự luôn mang theo bên mình.
Không tự chủ mà đóng băng tại chỗ, Vu Miểu Miểu hoảng hốt một lúc, nghe thấy giọng nói của ngươi dơi trên màn hình——
"Thế giới ngoài kia không có gì đáng để tôi lưu luyến."
Lão quản gia già nua nghe vậy, cười bất lực: "Đây mới là chỗ có vấn đề. Khi cậu tháo xuống áo choàng và lớp mặt nạ, nhưng cuộc sống của cậu không tiếp diễn, cậu không sống một cách nghiêm túc, tìm kiếm một người bạn đời."
Batman cố chấp nói: "Alfred, tôi đã tìm được bạn đời rồi."
"Tôi biết, nhưng cậu đã đánh mất cô ấy."
Thần sắc của ông rất hiền từ, để lộ nét thương cảm: "Đời người khó tránh khỏi sẽ như vậy. Nhưng cậu không tiếp tục cuộc đời của mình, cậu chỉ đang chờ đợi, kỳ vọng cô ấy sẽ quay lại."
Vu Miểu Miểu cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.
Không phải cô ấy chỉ đang ôm đợi chờ viễn vông không hiện thực đó sao.
Ánh sáng trên màn hình lớn dần dần mờ đi, cô ấy rất nhẹ nhàng quay đầu sang bên cạnh, muốn nhìn trộm anh một lần.
Cô thực sự đã làm như vậy, nhưng trong rạp chiếu phim một mảng tối đen, khi cô như tên trộm chột dạ quay đầu sang, cẩn thận dè dặt tìm thấy tầm mắt của anh.
Lại phát hiện, hóa ra không biết bắt đầu từ lúc nào, anh cũng đang nhìn cô.
Bầu không khí lúc này vô cùng xấu hổ, Vu Miểu Miểu ngây người nhìn anh, ngay cả việc kìm nén một chút biểu tình trên mặt đi cũng quên mất.
Nhan Quyện lại cười, sau đó, như không có chuyện gì mà thu hồi tầm mắt của mình.
Ngón tay Vu Miểu Miểu nắm chặt lấy ly bỏng ngô, tỏ ra vô cùng biết điều mà quay đầu lại ngồi đàng hoàng, lại bắt đầu nhìn lên màn hình lớn.
Nhưng tình tiết tiếp theo của bộ phim, lại không cách nào xem vào được chút nào nữa.
Khắp tâm trí đều là nụ cười ngắn ngủi vừa rồi của anh, và cả ánh mắt không rõ ý tứ ấy.
Anh ấy đối với tôi không như mọi người sao?
Nhưng tại sao, ánh mắt của anh cứ luôn ý vị không rõ ràng.
Tôi cảm thấy dường như anh gánh vác rất nhiều tâm sự.
——Trích nhật ký của Vu Miểu Miểu.
Tháng 8, một trong những tháng nóng nhất mùa hè ở Liên Châu.
Trên bầu trời trong xanh, mặt trời chiếu thẳng xuống dưới, nướng cả mặt đường nhựa bong tróc cả lên.
Vu Miểu Miểu mặc một chiếc quần đùi áo phông giản dị, tóc dài buộc hờ thành hình quả cầu, đang bị mắc kẹt trong đám đông vô tận, cúi đầu bước nhanh qua vạch qua đường.
Qua mấy ngày nữa là bắt đầu vào học rồi, cô định đến hiệu sách mua trước một số sách hướng dẫn, tranh thủ thời gian còn lại của kỳ nghỉ để tự học một chút, cũng xem như là đặt nền móng cho những giáo trình khó khăn hơn của năm lớp 11, 12.
Mùa hè nóng bức không chịu nổi, không khí cũng trở nên nặng nề, một cơn gió cũng không có. Vu Miểu Miểu cảm thấy mình như bị nhốt trong phòng tắm hơi đông đúc, mỗi một lỗ chân lông trên người đều đang đổ mồ hôi.
Trước cửa hiệu sách Tân Hoa, đưa tay ra lau mồ hôi trên trán, trước khi đi vào trong, khóe mắt vô tình liếc nhìn dòng người qua lại vô tận trên đường, đột nhiên bị khóa chặt vào một bóng hình quen thuộc.
Chàng thiếu niên cao gầy, lúc này đang đứng cạnh một cái máy làm kem bên kia đường, quay lưng lại với cô, khẽ gật đầu nhìn xuống mặt đất, không biết đang nghĩ gì.
Đột nhiên có người đi qua, che mất nửa người anh.
Tầm mắt Vu Miểu Miểu dời đi, phát hiện người đến tìm anh là Hứa Mộ Trì.
Hứa Mộ Trì cầm trong tay cây kem ốc quế, một cây vị matcha, một cây vị vani.
Anh ta vẫn là bộ dáng cà lơ phất phơ như vậy, nghiêng người qua nói gì đó với Nhan Quyện một cách lười biếng, sau đó, đem cây kem vị matcha đưa đến tay anh.
Bước chân Vu Miểu Miểu dừng trước cửa tiệm, lề mề không nhúc nhích.
Nhan Quyện lúc này tâm trạng có vẻ rất tốt, anh tránh né một hồi, vẫn không lay chuyển được Hứa Mộ Trì, nhận lấy cây kem ốc quế màu xanh có vị matcha.
Hai người đứng dưới bóng cây ngô đồng trò chuyện, trong đôi mắt đen lánh của anh có sự mềm mại, bộ dáng như cười như không.
Ánh nắng lốm đốm xuyên qua tán cây ngô đồng rơi xuống trên người anh, làm cho bóng của thiếu niên nửa sáng rõ, nửa u tối.
Cô cứ nhìn rồi lại nhìn, thất thần.
"Ý, tiểu học muội, thật trùng hợp."
Trong giọng nói kiều mị vang lên hình như mang theo vài phần kinh ngạc, xuất hiện một cách đột ngột.
Trong khoảnh khắc, Vu Miểu Miểu có chút kinh hoảng quay đầu lại.
Nữ sinh mảnh mai đứng trước mặt dường như vừa bước ra từ trong hiệu sách Tân Hoa, cô mặc một chiếc váy dệt kim rộng rãi màu xám, dây áo trên vai thắt nút bướm xinh xắn, khí chất quyến rũ lại nhàn nhã.
Không biết Nhan Hi có nhìn thấy tình cảnh vừa rồi cô như kẻ mê trai trộm nhìn Nhan Quyện, nụ cười của Vu Miểu Miểu hơi cứng lại, chào cô ấy một cách chột dạ: "Thật khéo... chị Nhan Hi cũng đến mua sách sao ạ?"
Nhan Hi cười, nói không chút giấu diếm: "Đúng vậy, vào học là lên 12 rồi, chị cũng không giống tên quái thai Nhan Quyện, còn không chịu nỗ lực thêm chút thì không kịp nữa rồi."
Vu Miểu Miểu còn đang nghĩ muốn nói vài câu khích lệ cỗ vũ với cô, đã nghe thấy cô lại lên tiếng: "Nói ra thì tụi em cũng phân khoa rồi nhỉ, nghe Nhan Quyện nói môn xã hội của em đặc biệt tốt, sau này phải cố lên."
"Ah? Nhan Quyện cậu ấy... có nhắc qua em với chị sao?" Cô ngạc nhiên mở to mắt.
Nhan Hi che miệng cười, không nói thêm gì nhiều, động tác thân thiết kéo vai cô, nhiệt tình mời: "Vừa hay tụi chị định đi xem phim, nếu như em không có việc gì thì đi chung đi."
"Như vậy... không hay lắm thì phải?"
Vu Miểu Miểu còn đang do dự, giây tiếp theo, Nhan Hi đã cười hì hì khéo cô đi qua bên kia đường.
Trong đám đông qua qua lại lại trên vạch qua đường, hầu hết mọi người đều vội vàng, cô bị Nhan Hi kéo đi về phía trước, trái tim không hiểu sao đập thình thịch.
Cô đã hơn hai tháng không gặp Nhan Quyện rồi.
Nếu như không phải có thể cùng anh nói chuyện trên mạng, thì chắc có lẽ cô đã không chịu nổi rồi.
Ánh mắt xuyên qua tầng tầng điệp điệp lớp người phía trước, cẩn thận dè dặt rơi trên người anh.
Vừa hay cũng ngay lúc này anh đem giấy vỏ kem ốc quế còn sót lại vứt vào trong thùng rác bên cạnh, sau đó thản nhiên xoay người lại
Ở trong biển người, khoảnh khắc khi ánh mắt hai người giao nhau, cô có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Cứ như vậy mà băng qua vạch qua đường đi đến bên cạnh Nhan Quyện và Hứa Mộ Trì, Nhan Hi lên tiếng, một đôi mắt đẹp cười lên như vầng trăng khuyết: "Nhan Quyện, em xem chị đem ai đến đây nè?"
Trong ngày hè nóng bức, ánh sáng phản chiếu nốt lệ chí đỏ sẫm nơi khóe mắt anh.
Nhan quyện một tay đút trong túi quần jean, lười biếng đứng dưới một mảnh bóng râm màu xanh thẫm.
Anh ngước mắt nhìn cô, thần sắc lãnh đạm thay đổi, mím mím môi, nở một nụ cười rất nhạt: "Đã lâu không gặp."
Vu Miểu Miểu choáng váng, không nhịn được cười theo anh: "Lâu rồi không gặp."
Mình rất nhớ cậu.
Hứa Mộ Trì cầm kem ốc quế đứng một bên không chú ý đến động tĩnh của bọn họ bên này, nhanh chóng bước đến bên cạnh Nhan Hi: "Kem ốc quế của em sắp tan ra rồi nè."
Nhan Hi đưa tay qua lấy, oán trách: "Đã nói với anh đợi một lát hãy mua."
"Tổ tông của tôi ơi, anh đây không phải là vì nghĩ em thích ăn sao."
Nói xong, biết cô sợ nắng nên theo bản năng kéo cô vào trong bóng râm.
Nhan Hi liếʍ kem trên ốc quế, ngữ khí so với trách mắng còn không bằng nói là đang làm nũng: "Biết rồi, lần sau đừng mua cho Nhan Quyện nữa, nó không thích ăn cái này."
——
Bốn người họ cứ như thế nói nói cười cười đi đến rạp chiếu phim gần đó, có lẽ vì đang trong kỳ nghỉ hè, người đến xem phim rất đông, phần lớn đều là những chàng trai cô gái diện mạo tươi trẻ.
Bọn họ tay trong tay đi trong đám đông, thần sắc vô cùng thẳng thắn vô tư.
Vu Miểu Miểu rất ngưỡng mộ loại dũng khí như vậy.
Trong hàng ngũ đợi mua vé hết sức hoành tráng, Nhan Quyện và Hứa Mộ Trì đứng ở phía trước, Vu Miểu Miểu và Nhan Hi đứng đằng sau.
Nhan Hi ngẩng đầu, nhìn vào màn hình LCD đang lướt nhanh một hồi, xoay người qua hỏi ý kiến của bọn họ: "Mọi người thích xem thể loại phim gì? Phim tình cảm, hài hước, hay là phim kinh dị?"
Trong hoàn cảnh ồn ào, Nhan Quyện không nói chuyện, quay đầu lại nhìn cô, thấp giọng hỏi: "Cậu muốn xem phim gì?"
"Tớ xem gì cũng được." Vu Miểu Miểu nhanh chóng lên tiếng, nghĩ một hồi, vẫn nhỏ tiếng bù thêm một câu: "Chỉ cần không phải phim kinh dị là được..."
Cô nhát gan, lúc học cấp hai bị Kiều Sênh xúi giục đi xem "Tiếng chuông nửa đêm*", bị dọa sợ đến mức suốt một tháng trời buổi tối không dám ngủ một mình.
*"Tiếng chuông nửa đêm" = "The ring" đó mọi người
Cuối cùng với sự nhất trí của cả bốn người, bọn họ đã mua vé xem phim "Kỵ sỹ bóng đêm".
Bộ phim điện ảnh này cải biên dựa trên truyện tranh siêu anh hùng kinh điển "Batman" của công ty DC Comics, nó được xem là một câu chuyện hắc ám cực kỳ hiện thực.
Vu Miểu Miểu lúc trước không có xem qua những bộ phim Hollywood của Mỹ, ngay cả biệt đội siêu anh hùng gồm những ai cũng không biết.
Nhưng cô mơ hồ cảm nhận được Nhan Quyện đang đứng bên cạnh, lúc mua vé xem phim rất tích cực.
Cô nghĩ, có lẽ lại tìm được thêm một chủ đề nói chuyện với anh.
Đương nhiên, trước lúc đó, cô cần phải bổ sung loạt phim ảnh này.
Còn mười lăm phút nữa là bắt đầu chiếu phim, Hứa Mộ Trì và Nhan Quyện xếp hàng trong đám người mua bắp rang bơ và nước ngọt, Vu Miểu Miểu vốn định ở lại đến lúc thanh toán để trả tiền, nhưng lại bị Nhan Hi cưỡng bức kéo đi.
Nụ cười của cô rất tươi sáng, nói: "Em đừng lo mấy việc này nữa, cứ để cho Nhan Quyện có một cơ hội để thể hiện đi."
Vu Miểu Miểu có chút do dự: "Nhưng mà chúng ta không phải người thân, em không muốn tiêu tiền của cậu ấy...."
Hơn nữa, trải qua thời gian một năm thân thiết với nhau, cô không cảm thấy Nhan Quyện là một người thích tiêu tiền bừa bãi.
Đi thẳng đến sảnh số 3 theo chỉ dẫn trên vé, hai người đi vào trong, phía trước tầm mắt lập tức tối đen như mực.
Lúc này, khán giả trong phòng gần như đã ngồi chật kín hết, trên màn hình lớn vẫn đang phát quảng cáo, Nhan Hi cẩn thận kéo tay cô đi, theo ánh sáng phát ra đèn từ dưới chân đi về phía trước.
Họ cứ bước đi như vậy, dường như nghĩ đến chuyện gì đó, đột nhiên hỏi cô: "Miểu Miểu, em cảm thấy, con người Nhan Quyện như thế nào?"
Vu Miểu Miểu dừng lại một lúc, giả vờ bĩnh tình mà nhẹ giọng trả lời: "Cậu ấy... rất tốt ạ."
Anh ấy ở trong lòng cô, vẫn luôn là tốt nhất.
Hai người tìm thấy giữa hàng ghế thứ sáu có bốn chiếc ghế trống, Nhan Hi buông tay cô ra, ghé đầu sát lại, đột nhiên cười: "Em biết không? Đứa em trai không nhiễm khói lửa nhân gian này của chị, khoảng thời gian trước đột nhiên không hiểu sao chạy đến hỏi chị, không hiểu tại sao nó cứ không nhịn được muốn đối tốt với một nữ sinh."
Trong một mảnh tối tăm, xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh của quảng cáo phát trên màn hình lớn, Vu Miểu Miểu chớp chớp mắt, nhất thời chưa phản ứng lại ý nghĩa trong lời nói của cô.
Nhan Hi nhìn biểu tình của cô, dường như cảm thấy rất thú vị, ý cười bên khóe môi càng đậm, ý tứ thâm trường hỏi: "Em có muốn đoán xem, cô gái mà nó nói đến là ai không?"
Là....ai?
Suy nghĩ đứt đoạn tháng qua, Vu Miểu Miểu cảm thấy trong đầu quay cuồng, còn chưa kịp phản ứng lại, đã nghe thấy giọng nói mừng rỡ của Hứa Mộ Trì cách đó vài bước vang lên: "Còn may chưa bắt đầu."
Anh ta nói xong, từ phía trước đi đến, vô cùng tự nhiên ngồi xuống cạnh Nhan Hi.
Cho nên Nhan Quyện vào sau cùng, chỉ có thể ngồi bên cạnh cô.
Mùi xà phòng thoang thoảng trên người thiếu niên chưa từng thay đổi qua, thanh đạm, khô thoáng lại ấm áp.
Anh ngồi xuống, đưa qua một phần bắp rang bơ, do dự một lát mới lên tiếng: "Không biết cậu thích vị gì, nên mua vị bơ nguyên bản."
Có chút thụ sủng nhược kinh mà đón nhận, Vu Miểu Miểu vô cùng căng thẳng, lắp ba lắp bắp trả lời một câu: "Cảm ơn. Tớ, tớ thích vị bơ."
Cho dù anh có mang đến một quả táo độc đi chăng nữa, cô cũng sẽ không thể từ chối.
Bộ phim rất nhanh liền bắt đầu chiếu.
Rạp chiếu phim lớn như vậy, độ chiếu sáng của màn hình cũng càng giảm, xung quanh cũng yên tĩnh không có tiếng động.
Vu Miểu Miểu lúc này mới có cảm giác chân thực, cô cư nhiên, đang cùng với Nhan Quyện xem phim.
Trước khi phim chiếu, Vu Miểu Miểu còn đang lo liệu mình có ngủ quên giữa chừng không, nhưng sau khi bộ phim bắt đầu, cô hoàn toàn bị lôi cuốn vào cốt truyện.
Trong phim, nhân vật phản diện Joker đưa Rachel và Dante đến hai đầu thành phố, và đặt hai quả bom điều khiển từ xa, khoảng cách giữa hai người quá xa, người dơi không thể nào cứu cả hai người cùng một lúc.
Joker chế giễu hỏi anh, muốn cứu người nào hơn.
Người dơi lựa chọn cứu người phụ nữ anh yêu.
Nhưng cuối cùng vẫn rơi vào bẫy của tên hề, tận mắt chứng kiến Rachel chết. Rạp chiếu phim vốn đang yên tĩnh truyền đến tiếng xì xào bán tán của khán giả, Vu Miểu Miểu nhìn thấy Hứa Mộ Trì vuốt vuốt tóc Nhan Hi, nét mặt dịu dàng đang nói gì đó với cô ấy.
Cốt truyện ngày càng hấp dẫn, cô xem đến bị mê hoặc, không cẩn thận làm đổ một ít bỏng ngô.
Ngay lập tức hồi thần, sợ bị Nhan Quyện nhìn thấy, cô vội vàng cúi người xuống nhặt.
Trước mắt một mảnh tối đen như mực, tay Vu Miểu Miểu sờ soạng tới lụi trên mặt sàn lạnh lẽo, đột nhiên sờ trúng một mảnh ấm áp.
Dường như là ngay tức khắc phản ứng lại, cô rút tay lại như bị điện giật, vội vàng nói: "Xin lỗi..."
Động tác của Nhan Quyện đình trệ, không nói gì, tiếp tục giúp cô đem bỏng ngô rơi trên mặt đất nhặt lên, vứt vào trong túi đựng rác bên cạnh.
Mà Vu Miểu Miểu – vô tình đυ.ng phải mu bàn tay anh, lúc này đây trái tim như muốn nhảy ra khỏi cuống họng, phải mất một lúc lâu mới ổn định lại tâm tình.
Lúc cô ngẩng đầu lên, vừa lúc Nhan Quyện đứng dậy.
Trên màn ảnh rộng đang diễn ra một trận chiến khốc liệt trên không, cường độ ánh sáng chiếu ra cực kỳ lớn.
Vu Miểu Miểu nheo mắt, đột nhiên nhìn thấy một màu đỏ quen thuộc trong túi áo phông bên tay trái của Nhan Quyện.
Có góc có cạnh, đường nét tinh tế khéo léo.
Đầu óc cô có chút ngớ ra, nhịn không được cẩn thận nhìn thêm vài lần, cuối cùng xác định, đó là bùa bình an mà cô tặng anh.
Anh không có lừa cô, anh ấy thực sự luôn mang theo bên mình.
Không tự chủ mà đóng băng tại chỗ, Vu Miểu Miểu hoảng hốt một lúc, nghe thấy giọng nói của ngươi dơi trên màn hình——
"Thế giới ngoài kia không có gì đáng để tôi lưu luyến."
Lão quản gia già nua nghe vậy, cười bất lực: "Đây mới là chỗ có vấn đề. Khi cậu tháo xuống áo choàng và lớp mặt nạ, nhưng cuộc sống của cậu không tiếp diễn, cậu không sống một cách nghiêm túc, tìm kiếm một người bạn đời."
Batman cố chấp nói: "Alfred, tôi đã tìm được bạn đời rồi."
"Tôi biết, nhưng cậu đã đánh mất cô ấy."
Thần sắc của ông rất hiền từ, để lộ nét thương cảm: "Đời người khó tránh khỏi sẽ như vậy. Nhưng cậu không tiếp tục cuộc đời của mình, cậu chỉ đang chờ đợi, kỳ vọng cô ấy sẽ quay lại."
Vu Miểu Miểu cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.
Không phải cô ấy chỉ đang ôm đợi chờ viễn vông không hiện thực đó sao.
Ánh sáng trên màn hình lớn dần dần mờ đi, cô ấy rất nhẹ nhàng quay đầu sang bên cạnh, muốn nhìn trộm anh một lần.
Cô thực sự đã làm như vậy, nhưng trong rạp chiếu phim một mảng tối đen, khi cô như tên trộm chột dạ quay đầu sang, cẩn thận dè dặt tìm thấy tầm mắt của anh.
Lại phát hiện, hóa ra không biết bắt đầu từ lúc nào, anh cũng đang nhìn cô.
Bầu không khí lúc này vô cùng xấu hổ, Vu Miểu Miểu ngây người nhìn anh, ngay cả việc kìm nén một chút biểu tình trên mặt đi cũng quên mất.
Nhan Quyện lại cười, sau đó, như không có chuyện gì mà thu hồi tầm mắt của mình.
Ngón tay Vu Miểu Miểu nắm chặt lấy ly bỏng ngô, tỏ ra vô cùng biết điều mà quay đầu lại ngồi đàng hoàng, lại bắt đầu nhìn lên màn hình lớn.
Nhưng tình tiết tiếp theo của bộ phim, lại không cách nào xem vào được chút nào nữa.
Khắp tâm trí đều là nụ cười ngắn ngủi vừa rồi của anh, và cả ánh mắt không rõ ý tứ ấy.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Miểu Miểu Không Hẹn
- Chương 44