Đêm nay các học sinh lớp 10-1 Trung Học Ngân Hoa sẽ nói lời tạm biệt.
Còn tôi với Nhan Quyện, có phải cũng nên nói lời tạm biệt rồi.
——Trích từ Nhật Ký của Vu Miểu Miểu.
Khi Vu Miểu Miểu đón xe buýt đến KTV NEON ở trung tâm thành phố Liên Châu, đã khoảng 7 giờ 30 phút.
Bởi vì Nhan Quyện nói sẽ đến trễ một chút, nên cô cũng theo đó mà ra ngoài trễ.
Trước khi xuất phát cô xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định mặc một chiếc váy cotton trắng sạch sẽ mà đơn giản, tóc không cột mà để xõa ra sau đầu, dài mượt như mặt biển đen mềm mại.
Đi thang máy thẳng đến KTV ở lầu sáu, lần theo số phòng bao mà Triệu Xán gửi trong nhóm, tìm thấy phòng 610.
Còn chưa bước vào trong, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng cười đùa khúc khích.
Lúc đẩy cửa phòng bao ra, Vu Miểu Miểu phát hiện rất nhiều bạn học đã ngồi ở bên trong rồi, tính nhẩm cũng chừng hơn hai mươi người.
Triệu Xán dùng phần quỹ lớp còn lại đặt phòng VIP, quả nhiên vô cùng xa hoa, hỗn loạn.
Trên chiếc bàn trà dài rộng bày đầy đồ ăn vặt và nước uống, Kiều Sênh và Tiêu Lộ ngồi cùng với nhau, đang hi hi ha ha nói chuyện gì đó.
Triệu Dật Nhiên đang ngồi chéo phía đối diện trên bục chọn bài hát, Vu Miểu Miểu lại gần vài bước, mới nhìn thấy bài hát đang phát trên màn hình lớn là bài "Ngày nắng" của Châu Kiệt Luân.
Đèn trong phòng bao mờ ảo, trên mặt tường là những vòng tròn ánh đèn đầy màu sắc, mặt mối người đều bị chìm trong bóng tối mờ ảo.
Vu Miểu Miểu mò mẫm trong bóng tối đi đến bên phải ghế sofa, dọc đường chào hỏi với rất nhiều bạn học, sau đó đến bên cạnh Kiều Sênh và Tiêu Lộ ngồi xuống.
Kiều Sênh đang phấn kích nói chuyện gì đó quay đầu qua, nhìn thấy là cô, kinh ngạc nói: "Miểu Miểu, cậu rốt cuộc cũng đến, tụi mình đã chơi hơn nửa tiếng đồng hồ rồi đó."
Tiêu Lộ từ phía sau Kiều Sênh thò đâu ra, quan tâm nói: "Miểu Miểu, thi cuối kỳ cậu ôn tập thế nào rồi? Nếu có bài nào khó quá không làm được, đừng quên gọi cho tớ bất cứ lúc nào."
Vu Miểu Miểu cười, tùy ý dùng tăm xiên một miếng dưa hấu cho vào miệng: "Tuy rằng tớ rất cảm động, nhưng mà thân ái ơi, hôm nay cũng ra ngoài chơi rồi, thì đừng nghĩ đến chuyện ôn tập nữa."
Cô vừa mới dứt lời, Tiêu Lộ còn chưa kịp đáp lại, Kiều Sênh đã kích động nắm lấy cánh tay cô lắc lắc: "Đừng nói chuyện, đừng nói chuyện, Triệu Dật Nhiên đang hát."
Vu Miểu Miểu và Tiêu Lộ: "..."
Tầm nhìn lướt qua đám người trước mặt, rơi vào trên người Triệu Dật Nhiên đang hát ở trên bục.
Có lẽ là do ánh sáng mờ ảo, khiến cậu ấy giờ khắc này trông yên tĩnh lạ thường, so với bộ dáng hi hi ha ha lúc bình thường hoàn toàn là hai người khác nhau.
"Bông hoa vàng nhỏ trong câu truyện xưa, kể từ lúc sinh ra vào năm ấy đã trôi nổi. Chiếc xích đu của tuổi thơ, cứ đong đưa theo miền ký ức đến bây giờ...."
Lúc cậu cất tiếng ca, trong giọng hát mang theo một chút thâm tình.
Kiều Sênh thật thà nghiêm túc như một học sinh tiểu học ngồi nghe cậu hát, trong mắt như thế có hình trái tim hướng ra ngoài: "A a a, đây là lần đầu tiên tớ nghe Triệu Dật Nhiên hát, sao có thể hay như thế chứ?"
"Ừm... cũng khá hay đó, nhưng cũng không đến mức đó chứ, vừa rồi cũng không theo kịp nhịp." Tiêu Lộ cầm một miếng khoai tây chiên, qua loa nhận xét.
"Tớ mặc kệ, cậu ấy trong lòng tớ chính là nam sinh tốt nhất trên thế giới này."
Vu Miểu Miểu thuận miệng phụ họa theo: "Thái hậu nương nương vui là được."
Kế đó, các bạn học hầu như đều chơi đến vui vẻ, lựa chọn bài hát cũng càng lúc càng tùy hứng, bầu không khí càng trở nên sục sôi cho đến khi một nam sinh bình thường vốn rất vui tính gân cổ lên hát bài " Quý phi say rượu".
Mọi người vừa cười vừa náo loạn đến mức ngả vào lòng nhau, thời gian trôi qua rất nhanh, Vu Miểu Miểu nói chuyện cùng Kiều Sênh và Tiêu Lộ, không nghe thấy Lâm Tĩnh Thâm vẫn luôn ngồi ở một góc cầm chiếc micro có chút ngẹn ngào hát một bài tình ca cay đắng.
Mặc dù trước đó trong nhóm Nhan Quyện có nói qua bản thân không nhất định sẽ đến.
Nhưng cô luôn cứ luôn đợi anh.
Lâm Tĩnh Thâm tin chắc rằng, cho dù trong lòng Nhan Quyện đối với mình chỉ có một chút nào đó bất đồng, anh cũng nên đến, vì đây rất có thể là cơ hội gặp nhau ít ỏi còn lại của họ.
Cô nói với chính mình, nếu như đêm nay Nhan Quyện không đến, cô sẽ bỏ cuộc.
Buông bỏ đoạn tình cảm đơn phương không đi đến đâu này.
Có lẽ tiền căn hậu quả của việc yêu thầm một người cơ bản đều giống nhau, nhưng kết quả lại biến đổi phụ thuộc vào cách sống độc lập mà mỗi người lựa chọn.
Giống như Lâm Tĩnh Thâm lúc này đây, quyết định dẫm lên chiếc đuôi của tuổi mười lăm, triệt để đem Nhan Quyện quên lãng trong dòng sông thời gian dài đẵng.
Còn Vu Miểu Miểu đang ngồi ở một góc khác trong bao sương, vẫn đang chú ý sát sao động tĩnh của chiếc điện thoại, mỏi mắt mong chờ Nhan Quyện đến.
Ai so với ai càng cố chấp một lòng hơn.
Triệu Dật Nhiên cùng mấy nam sinh bình thường hay thích làm ầm ĩ trong lớp không biết lẻn ra ngoài từ lúc nào, lúc này ôm vài thùng bia trở lại.
Triệu Xán ngồi trong góc sofa nghịch di động nhìn thấy, sắc mặt liền trở nên không tốt, dài dòng giáo dục bọn họ, nói vị thành niên không được uống bia.
Đương nhiên, trong thời khắc đặc biệt khi mà lớp học sắp bị chia cắt, sẽ chẳng có ai nghe lời lớp trưởng nữa, đám người vang lên tiếng reo hò, không ít người tranh thủ lấy những lon bia mát lạnh.
Đối với những người đang ở cái độ tuổi ngập tràn sự hiếu kỳ bọn họ, đối với đồ vật này, dù cho bề ngoài có kháng cự, nhưng trong lòng vẫn luôn háo hức.
Trong nhà Kiều Sênh có một người cha nghiện rượu, cho nên lúc này đây bật nắp một cách hào sảng, Vu Miểu Miểu bên cạnh vẫn đang chần chừ, Tiêu Lộ thì lại đánh chết cũng không đυ.ng vào.
Thấy không thể lay động được Tiêu Lộ, cô xoay người qua, ôm lấy Vu Miểu Miểu khóc lóc kể lể: "Thân ái, tình cảm bao năm qua của chúng mình, rất nhanh liền phải mỗi người một hướng rồi, trong giây phút chia ly buồn bã này, cậu ngay cả nguyện vọng đơn giản là uống cùng mình vài ly cũng không chịu đáp ứng sao?"
Trong bao sương ánh đèn mơ hồ mờ ảo, ba hàng lon bia sếp ngay ngắn trên bàn cũng bị nhuộm lên màu sắc sặc sỡ, trông không giống loại bia rượu đáng sợ, mà càng giống những lọ kẹo vô hại.
Chỉ là không ai biết, những viên kẹo ngọt ngào đẹp đẽ bên trong lúc nào sẽ biến thành chất độc.
Do dự hồi lâu, Vu Miểu Miểu cuối cùng cùng lấy một lon bia chưa mở, kéo bật nắp, hớp một hớp nhỏ.
Khuôn mặt trắng trẻo thanh tú ngay tức khắn nhăn như trái khổ qua: "Đây là mùi vị gì vậy.... nồng quá đi, khó uống chết được."
"Rượu mà, thứ dùng để mua say tiêu sầu, cậu còn hi vọng nó uống ngon thế nào chứ."
Kiều Sênh ngửa đầu nhấp một ngụm nữa, tuy rằng đang nói chuyện với cô, tầm mắt lại đang dán chặt lên người Triệu Dật Nhiên đang nhiệt tình hăng hái bên ngoài đám người.
Không biết có phải đã nhận ra ánh mắt của cô rồi hay không, Triệu Dật Nhiên khuôn mặt đã hơi ửng hồng, tiện tay cầm lấy một lon bia mới, xuyên qua đám đông đi về phía cô.
Cậu đứng đối diện trước mặt Kiều Sênh, đưa tay ra cực kỳ tự nhiên ôm lấy cổ cô, khuôn mặt đẹp trai rắn rỏi lại mang theo chút u buồn: "Kiều Sênh, đợi đến khai giảng lớp 11, chúng mình phải tách ra rồi, một năm này, nói thật lòng có cậu làm bạn cùng bàn, tôi thật sự cảm thấy ngày tháng trôi qua rất vui vẻ."
Cậu cười, đứng trong đám người đông đúc từ trong ra ngoài, không hề giấu diếm mối quan hệ thân thiết với cô, đưa tay xoa xoa mái tóc ngắn vừa dài tới ngang vai của cô: "Thật đó, tôi thề với trời, cậu là bạn cùng bàn tôi thích nhất từ nhỏ đến lớn, sau này phải thường xuyên liên lạc nhé."
Cậu là – từ nhỏ đến lớn, thích nhất – bạn cùng bàn.
Bạn học vây xem bên cạnh không nghĩ đây là vấn đề gì lớn, bắt lấy hai người bắt đầu la hét điên cuồng, chỉ có Vu Miểu Miểu lúc nghe thấy cậu ta nói câu này, nắm chặt lấy lon nước lạnh buốt trong tay.
Dưới ánh đèn mờ ảo, trừ cô ra không ai nhìn thấy, biểu tình trên mặt Kiều Sênh một bộ muốn khóc mà không khóc được.
Không biết qua bao lâu, cô nghe thấy Kiều Sênh cười thành tiếng, tiếng cười vẫn không chút thục nữ, mất hết hình tượng như thường ngày.
Cô nhón chân, bất ngờ trở tay ôm lấy Triệu Dật Nhiên, nhân lúc say rượu đề cao âm lượng nói bên tai cậu: "Cậu nói tôi là bạn cùng bàn cậu thích nhất, làm sao chứng minh được đây? Bằng không cậu đem lon bia trong tay cạn đi, cho tôi xem thử?"
Tiếng nhạc trong phòng bao KTV đinh tai nhức óc, tuy nhiên Triệu Dật Nhiên vẫn nắm bắt được chính xác ý tứ trong câu nói của cô.
Sự ngạc nhiên chỉ diễn ra trong vài giây, rất nhanh, cậu cười không chút do dự: "Đương nhiên có thể rồi! Trước mặt cậu tôi chưa bao giờ nói dối."
Nói xong, cậu bật nắp lon bia, ngẩng đầu lên, uống cạn lon bia nặng trĩu trong tay một cách vô cùng gọn gàng dứt khoát.
Trong bụng lập tức nóng lên, có điều một chút xíu này cũng không là gì.
Một khắc này, cậu tâm vô tạp niệm, cũng là thật lòng thật dạ muốn cô được vui vẻ.
Kiều Sênh bên cạnh đứng nhìn cậu, có chút tâm ý viên mãn mà cười, cười một hồi, khóe mắt lấp lánh ánh nước, lành lạnh rơi xuống trên môi cô, là vị đắng.
Những cuốn tiểu thuyết ngôn tình thường viết, ai đó rơi những giọt nước mắt hạnh phúc, Kiều Sênh lại cảm thấy kỳ quái, nước mắt hạnh phúc, so với nước mắt của cô lúc này, có gì khác biệt đây?
Cô xoay người qua, không để tâm mà dùng mu bàn tay lau đi.
Che giấu sau ánh đèn mờ ảo, không ai thấy được.
Bầu không khí trong phòng ngày càng nóng lên, đạt đến đỉnh điểm, ngay lúc này Vu Miểu Miểu nhận được tin nhắn QQ của Nhan Quyện.
[Mỗ Mỗ: Hai phút nữa là mình đến rồi.]
Thanh âm từ loa và micro phát ra chói tai, nhưng cũng không át được nhịp tim của cô lúc này.
Kìm nén xung động muốn reo hò, cô kiềm chế gõ tin nhắn lên bàn phím trả lời:
[Chú cá thích leo cây: Tốt quá rồi, Vậy... mình ra ngoài đón cậu nhé.]
Sau khi tin nhắn này gửi đi thành công, Vu Miểu Miểu không có đợi hồi âm của đối phương, trực tiếp tìm một cái cớ với Tiêu Lộ đi ra khỏi phòng bao.
Có lẽ do ở trong hoàn cảnh khép kín quá lâu, cô vừa đi ra ngoài, đã cảm thấy khắp người thần thanh khí sảng.
Lúc đi đến cửa thang máy, Vu Miểu Miểu nhìn thấy người đứng đợi rất đông, trong đó có vài kẻ say rượu, trên người nồng nặc mùi, giờ phút này còn đang quàng vai bá cổ nhau, trên miệng vẫn không ngừng chém gió khoác lác.
Một tiếng "đing đong" vang lên, thang máy hiển thị đã đi đến, Vu Miểu Miểu dời chân, theo phía sau cùng đám đông đi vào trong, theo bản năng giữ khoảng cách với bọn họ.
Quá trình từ tầng sáu đến tầng một thực ra chỉ kéo dài mười mấy giây, nhưng đối Vu Miểu Miểu giờ phút này lòng như lửa đốt mà nói, lại vô cùng dài.
Lén lút quan sát xung quanh một chút, xác nhận không có ai đang nhìn mình, cô có chút ngượng ngùng quay đầu lại, đến gần mặt kính phản quang trong thang máy, cẩn thận xem xét dáng vẻ của mình lúc này.
Mái tóc dài hình như có chút loạn, cô đưa tay ra vuốt vuốt lại, lại vỗ nhẹ lên hai má phiếm hồng của mình, một lần nữa hối hận vì lúc nãy đã uống một ngụm bia trước sự thúc giục của Kiều Sênh.
Mặc dù chỉ uống một ngụm, nhưng cơ thể lại lập tức thể hiện ra phản ứng chân thật nhất.
Thang máy cuối cùng cũng đến lầu một, Vu Miểu Miểu cơ hồ ba bước thành một, nóng lòng muốn theo đám đông đi ra ngoài.
Tâm tình hào hứng đẩy cánh cửa KTV NEON đi ra ngoài, lúc này màn đêm đã bao phủ thành phố.
Những ngôi sao trên bầu trời rủ xuống, cây ngô đồng hai bên đường treo đầy những dây đèn huỳnh quang đủ màu sắc, khiến cho bảng hiệu trước cửa KTV càng trở nên lấp ánh mờ ảo.
Tìm một góc yên tĩnh đứng đợi, tầm mắt Vu Miểu Miểu không ngừng kiếm tìm trong đám đông vô tận trên đường, sợ bản thân bỏ lỡ thân ảnh của anh.
Bên cạnh có một cô gái khoảng hơn hai mươi tuổi, đang ngồi trên bậc thềm lối vào KTV, khóc đến tê tâm liệt phế, lớp trang điểm vốn dĩ vô cùng thanh tú trên khuôn mặt đã bị nhòa đi hết.
Bên cạnh có vài người trạc tuổi, nhìn như đang an ủi cô gái, nhưng cô lại lắc đầu, nghẹn ngào nhỏ giọng nói: "Bọn cậu không hiểu, anh ấy thật sự sẽ không quay lại nữa..."
Nơi thành phố này, mỗi ngày có biết bao nhiêu người mất đi người mình yêu thương.
Bọn họ đều chỉ là những người qua đường trong những năm tháng dài đằng đẵng.
Cảm thấy bản thân cứ nhìn chằm chằm vào người khác như vậy có chút mạo phạm, Vu Miểu Miểu nhẹ cúi đầu, nhanh chóng đem tầm mắt dời đi chỗ khác.
Qua khoảng vài phút sau, cô cuối cùng cũng nhìn thấy, thân ảnh thiếu niên quen thuộc trên lối đi bộ, mệt mỏi, biếng nhác bước đến.
Sau lưng anh là một trời sao rực rỡ.
Trong ánh mắt ẩn chứa ý cười.