Chương 14

Trong cuốn "Hoàng tử bé", hồ ly có nói, nếu cậu muốn cảm hóa một người, thì phải chấp nhận mạo hiểm rơi nước mắt.

Thật ra thì, trong lòng hồ ly, cô rất rõ ràng rằng hoàng tử bé yêu là hoa hồng, nhưng vẫn dũng cảm dám nói ra, hy vọng cậu ấy cảm hóa mình.

Cô đã từng cố gắng, đã từng vãn hồi, cũng đã yên lặng bầu bạn. Nhưng đến cuối cùng, hoàng tử bé vẫn trở về tinh cầu 612, chăm sóc đóa hoa hồng độc nhất vô nhị trong lòng cậu.

...

Có lẽ đời người chính là một quá trình không ngừng đánh mất đi.

—— trích từ nhật ký của Vu Miểu Miểu.

Ngày cuối cùng trước kỳ thi giữa kỳ, sau khi tan học, tất cả các lớp đều phải ở lại để dọn dẹp. Trong lúc hỗn loạn, Vu Miểu Miểu đang lau bảng đen trước bục giảng, đột nhiên bên ngoài có một người bạn học đi vào gọi cô, nói có người tìm.

Vu Miểu Miểu có chút nghi ngờ đi theo người bạn học kia đến cửa sau phòng học, mới phát hiện người tìm mình thì ra là Lục Khải.

Lục Khải một thân đồng phục cao trung Nhạc Hoa sạch sẽ tươi mát, cầm trên tay một chồng tài liệu ôn tập, an tĩnh đứng ở cạnh cửa, mặt mũi anh tuấn, một bộ dáng học sinh giỏi điển hình.

"Anh, tìm em có chuyện gì thế?" Vu Miểu Miểu vỗ vỗ bụi phấn còn sót trên tay, cố gắng phớt lờ những ánh mắt tò mò hoặc ngạc nhiên của hầu hết các bạn trong lớp, nhẹ giọng hỏi hắn.

Lục Khải cười cười, không che giấu giọng điệu cưng chiều: "Mấy ngày trước không phải nói đưa em đi nộp đơn đăng ký câu lạc bộ Văn học sao, giờ em có rảnh không?"

Vu Miểu Miểu nghe hắn nói tới chuyện này, trong nháy mắt sáng lên, vội vàng gật đầu, trở lại lớp học đem đơn xin tham gia câu lạc bộ sớm đã viết xong kia lấy ra, níu ống tay áo anh bước nhanh về phía cầu thang.

Bên tai tiếng chim hót ve kêu, hai người lại một đường không nói lời nào, bầu không khí an tĩnh trái ngược với những đứa bạn cùng lớp đang cười đùa vui vẻ xung quanh.

Nhắc tới cũng thật kỳ lạ, rõ ràng mối quan hệ giữa hai người đã thân mật đến máu xương hòa hợp, nhưng Vu Miểu Miểu ở trước mặt Lục Khải hoàn toàn không có cách nào thả lỏng.

Có lẽ là bởi vì Lục Khải hiểu rất rõ cô, cho nên ở trong tiềm thức của mình, cô luôn rất sợ bị anh nhìn thấu.

Hai người một trước một sau đi ra dãy phòng học lớp mười, lúc này mặt trời đã khuất dần về phía tây, xa xa mùi thơm hoa dành dành tỏa ra đậm đà, từng mảng từng mảng vây lấy cô.

Vu Miểu Miểu nheo mắt, đột nhiên có rung động muốn hái xuống một bông.

Trước khi rẽ ngoặt, khóe mắt cô lướt qua đài phun nước phía sau tòa nhà, thần sắc có chút ảm đạm.

Cũng không biết có phải thật hay không, cô cùng Nhan Quyện hình như không có duyên phận, mỗi một lần cô tới cho mèo ăn, anh đều không ở đó.

Một đường chỉ nghĩ đến chuyện trong lòng, hai người lặng lẽ đi tới bên cạnh dãy lầu phòng học lớp 11.

Ngay lúc này, cách khúc quanh cầu thang lên lầu không xa, Vu Miểu Miểu bất ngờ không kịp đề phòng bị một người chiếm lấy tầm mắt.

Thiếu niên mi mục như họa lặng tênh đứng cách đó không xa, mặc trên người bộ đồng phục màu xanh trắng được ủi phẳng phiu.

Hắn lẳng lặng đứng dưới trời chiều, nhận lấy nghi lễ rửa tội dưới ánh hoàng hôn, dương xuân tuyết trắng tựa như trong trẻo lạnh lùng.

Cô vừa rồi còn đang suy nghĩ người tới người này, giây kế tiếp, liền vừa vặn thấy hắn. Vốn phải là rất vui vẻ, nhưng vào giờ phút này, Vu Miểu Miểu cứng người tại chỗ, hoàn toàn không bước được bước nào.

Bởi vì, một nữ sinh lạ mặt đang đứng bên cạnh Nhan Quyện.

Cô gái đứng bên cạnh anh, mái tóc xoăn dài buông xỏa không chút che giấu, những gợn sóng theo gió đung đưa nhẹ nhàng quyến rũ. Mà cô ấy – một cánh tay đang thân mật khoác lên vai thiếu niên kia.

Bên tai đột nhiên trở nên an tĩnh, an tĩnh thật giống như cái gì cũng không nghe được, trong nháy mắt tựa hồ ngay cả máu trong người cũng ngừng chảy.

Vu Miểu Miểu cảm thấy có chút lạnh, ngay cả việc phản ứng giả vờ như bình tĩnh cô cũng không làm được.

Cách đó không xa, Nhan Quyện hơi nhẹ cúi đầu nhìn nữ sinh kia, thần sắc rất nghiêm túc, đang nói cái gì đó.

Dưới bầu trời ánh sắc vàng, sự kiêu ngạo và lãnh đạm thường ngày trong mắt anh giờ phút này thật giống như tất cả đều vỡ tan, trong mông lung lại có chút ôn nhu.

Vu Miểu Miểu chớp chớp mắt, vô cùng hy vọng đây chỉ là một giấc mộng.

Thật ra thì không có gì phát sinh. Bởi vì Nhan Quyện cùng cô ấy quá gần.

Không phải cái loại gần gũi khi thân thể tiếp xúc, mà cô có thể rõ ràng cảm giác được, Nhan Quyện ở trước mặt nữ sinh này, giống như thiếu niên mười lăm tuổi bình thường vậy, không có chút khoảng cách nào.

Cho tới bây giờ, Vu Miểu Miểu luôn cảm thấy, cho dù người này không thuộc về mình, thì cũng không thuộc về người nào khác.

Hắn có thể vĩnh viễn trong thế giới của riêng hắn, bước đi chậm rãi.

Hắn có thể vĩnh viễn đều kiêu ngạo tùy ý, chỉ riêng một mình.

Nhưng hóa ra cô sai rồi.

Vu Miểu Miểu đứng đó nhìn chằm chằm vào hai người đang nói chuyện lối lên cầu thang, cho đến khi Nhan Quyện hướng về phía nữ sinh kia phất tay một cái rồi xoay người rời đi, cô rốt cuộc mới bị động hồi thần lại.

Lục Khải đứng một bên không có chú ý tới sự khác lạ của cô, thời điểm anh nhìn thấy nữ sinh kia trước mắt sáng lên, không chút do dự kéo Vu Miểu Miểu nhanh đến gần, ngăn lại nữ sinh đang lên lầu.

"A Hi, sao cậu lại ở đây? Tôi đang định lên lầu tìm cậu đó."

Lục Khải nói chuyện, giọng nói mang theo mấy phần tự nhiên quen thuộc.

Nữ sinh nghe được thanh âm của anh thì quay đầu lại, mà Vu Miểu Miểu nháy mắt đầu tiên, liền bị nụ cười rạng rỡ trên mặt cô làm lóa mắt.

Cô ấy mặc trên người đồng phục học sinh, áo khoác rộng có chút không vừa người, ống tay áo xoắn lên mấy bận, vẫn che đi những ngón tay trắng nõn.

Nhưng không thể phủ nhận là, cô ấy lớn lên rất xinh đẹp.

Cho đến nay, cô ấy chính là người xinh đẹp nhất trong số những cô gái ở Nhạc Hoa mà Vu Miểu Miểu đã gặp.

Mắt ngọc mày ngài, nụ cười khéo léo mà duyên dáng, trong ánh mắt mang chút quyến rũ không phù hợp tuổi tác, giống như đóa hoa hồng kiều diễm ướŧ áŧ.

Vu Miểu Miểu hiểu ra.

Hóa ra, anh thật sự đã có một đóa hoa hồng mềm mại.

Nữ sinh xoay người lại nhìn Lục Khải một cái, đôi mắt trong suốt ngoài dự liệu: "Vừa rồi ở trên hành lang nói chuyện phiếm, nhìn xuống một cái vừa hay thấy Nhan Quyện đi tới, nên xuống nói vài câu với cậu ấy. Ừm... Người lúc trước cậu nói với tớ muốn gia nhập tổ Ngữ Văn, chính là cô bé này sao?"

Cô ấy nói xong, xoay đầu lại liếc nhìn qua thẻ học sinh Vu Miểu Miểu kẹp ghim trước ngực, cong cong môi lộ ra một nụ cười dễ thương: "Lớp mười lớp một – Vu Miểu Miểu? Tiểu học muội, em cùng Nhan Quyện là bạn học cùng lớp à."

"...Ưm, vâng." Vu Miểu Miểu sững sốt mấy giây mới trả lời, không biết nên lộ ra biểu tình như thế nào, chỉ có thể tận lực giữ vững bình tĩnh cho mình.

Đối phương cũng không ngại cô phản ứng lạnh nhạt, tự mình tiếp tục nói: "Vậy em phải chiếu cố thật tốt cậu ấy nha, Nhan Quyện người này không thích nói chuyện, bên cạnh cũng không có bao nhiêu bạn, thật ra thì rất cô độc."

Cô vừa dứt lời, bên cạnh Lục Khải liền tiếp lời tới: "Được rồi, vừa mới gặp mặt mà cậu cũng nói chuyện phiếm được? Tôi hôm nay chính là mang Miểu Miểu đến tìm cậu nộp đơn xin gia nhập đây, không phải nói là ngày mai hết hạn rồi sao?"

Vừa nói, vừa từ trong tay Vu Miểu Miểu lấy ra tờ đơn được đặt ngay ngắn trong túi hồ sơ, hướng nữ sinh đối diện mà đưa tới.

Nữ sinh ấy nghe được lời hắn nói, tựa hồ là có chút tiếc nuối thở dài: "Được rồi, vậy thì ngày khác trò chuyện tiếp, vừa vặn tớ cũng nên đi rồi, hẹn gặp lại."

"Ừ, nhanh đi đi, nếu không người ta nóng lòng chờ."

Lục Khải lên tiếng, ngữ khí trong nháy mắt hiếm thấy thoáng qua mang theo mấy phần chế giễu.

Vu Miểu Miểu cũng cười theo, lễ phép khéo léo cùng nàng phất tay chào tạm biệt, chẳng qua là nụ cười kia không cách nào chạm đến đáy mắt.

Không trung mơ hồ có gió nhẹ lướt qua, đem trận hương thơm không tan của hoa dành dành lần nữa ngưng đọng ở trong không khí, tầng tầng vây quanh bên người Vu Miểu Miểu, cơ hồ làm cô nghẹt thở.

Cô không muốn đi suy đoán đối tượng chế giễu trong câu nói mới rồi của Lục Khải là ai, cô càng không muốn đoán nữ sinh này tên họ là gì, quan hệ cùng với Nhan Quyện lại như thế nào.

Đầu óc trống rỗng, mới lúc nãy còn mang lên mặt tấm mặt nạ bình tĩnh, giờ phút này cuối cùng lộ ra vết nứt từ trong ra ngoài, sau đó, từ từ vỡ vụn không thể nhận ra.

Cô đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi, hơi cúi thấp đầu, siết chặt tay áo đồng phục.

Bởi vì, vừa rồi trong nháy mắt đó, Vu Miểu Miểu rốt cuộc phát hiện, hóa ra, cô đã thích Nhan Quyện đến như vậy.

_______________________________________________

Tác giả có lời muốn nói: Mặc dù xin nghỉ rồi, nhưng nửa đêm vẫn hoàn thành một chương ngắn này.

Mọi người đừng hoảng hốt... Miểu Miểu nhiều nhất cũng chỉ thương tâm hai chương =-=.

Ánh trăng sáng của Trì xuất hiện rồi.

PS: Bởi vì hôm nay xin nghỉ lại nửa đêm cập nhật bài viết, nên mới ngắn như vậy. Vì vậy nên 30 bình luận đầu tiên đều được phát hồng bao, moa moa moa.