Chương 1

Văn án

Đới Miểu Miểu cơ hồ là đi theo ba ba Đới Húc mà lớn lên, từ khi cô có ký ức, mẹ thì bận rộn với công việc cả ngày, cho nên cô chỉ đi theo bên người ba ba.

Ở trong lòng Miểu Miểu, ba chính là toàn bộ thế giới của cô. Cô cực kỳ ỷ lại vào ông.

Ba ba luôn nói yêu cô, Miểu Miểu nghĩ, cô cũng rất yêu ba.

Bởi vì cô không muốn có bất kỳ người nào đem cô và ba tách ra.

Rốt cuộc cả thể xác và tinh thần của bọn họ đều là một đôi vô cùng hoàn mỹ.

……

Một câu chuyện viết về ba ba đem con gái nuôi từ nhỏ đến lớn, hướng dẫn từng bước, làm cô từ nhỏ đã ỷ lại mình, sau đó là ăn từng chút một……

Chương 1: Hôn một cái

Tại một quán cà phê phục cổ, ánh đèn màu vàng ấm áp, sàn nhà gỗ tối màu cùng vật dụng cổ xưa như lắng đọng lại thời gian, trong không khí thoang thoảng mùi hương cà phê. Trên quầy bar chỉnh tề bày biện những vật dụng tinh xảo lại xa hoa.

Trong tiệm bật một ca khúc không biết tên, nghe thanh âm mềm nhẹ pha lẫn chút khàn khàn làm một cô bé có chút mơ màng sắp ngủ.

Trong một góc riêng của quán, bốn phía được treo rèm vải bao quanh, sô pha cũng là màu vàng nhạt, thoạt nhìn trông mềm mại lại thoải mái, trên sô pha bày mấy chiếc gối ôm, bên cạnh là một cái thảm nhỏ. Nơi này chỉ có một cô bé đơn độc chiếm lấy, trước sau không có người vào đây.

“Bé lười, mệt rồi hửm?” Ngay lúc trán cô bé sắp đυ.ng vào mặt bàn, một người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen xốc rèm vải lên đi vào, tay áo vén lên lộ ra một khúc tay, thanh âm hắn chậm lại, nhìn người trên sô pha cười sủng nịch.

“Ba ba!” Vốn dĩ cô gái sắp ngủ quên trong nháy mắt đôi mắt sáng lên, thân mình nghiêng quẹo trên sô pha cũng ngồi thẳng dậy.

“Bài tập làm xong chưa?” Người đàn ông ngồi đối diện cô, cầm lấy bài tập làm xong để ở một bên cẩn thận lật từng trang kiểm tra.

“Vẫn chưa ba, bài tập toán còn một bài con không biết làm.” Cô gái chu miệng, buông bút trong tay xuống, vòng qua bàn đến ngồi bên cạnh ông, cô dựa vào cánh tay trái của ông, giương khuôn mặt nhỏ lên ngước nhìn.

“Ba ba xem nè, ngón tay con đều đỏ hết lên.” Cô bé ủy khuất nói, đem ngón tay trắng nõn duỗi trước mặt ông.

Người đàn ông ngừng lật vở, nắm lấy bàn tay mềm mại, trên làn da trắng trẻo là một vết đỏ khá rõ ngay đốt ngón tay của ngón giữa.

“Được rồi, ba ba xoa cho con, đúng là cô bé lười biếng nghịch ngợm mà.” Ông thuận thế đem cô ôm vào trong ngực, ngón tay cái cùng ngón trỏ nắm lấy đốt ngón tay đỏ lên, nhẹ nhàng xoa lấy.

Đới Miểu Miểu khẽ hừ một tiếng, tay phải ôm lấy cổ ba ba dựa vào lòng ngực ông, cô nhỏ giọng lên án, “Bài tập con cũng làm sắp xong rồi, vậy mà hôm nay ba cũng không thèm tới nhìn con một lần.”

Đới Húc cúi đầu ở trên môi con gái hôn một cái, xem như xin lỗi, “Thực xin lỗi Miểu Miểu, ba ba hôm nay bận quá, có chị gái mới tới nên ba phải hướng dẫn cô ấy làm cà phê.”

Đới Miểu Miểu hơi hơi ngồi dậy, cũng ở trên môi Đới Húc hôn lại một cái, “Vậy được rồi, Miểu Miểu liền tha thứ cho ba ba đấy.”

Đới Húc đem cô ôm ngồi lên đùi, nhìn con gái làm xong bài tập toán cuối cùng, sau đó thật cẩn thận kiểm tra một lần, cuối cùng điền tên mình vào. Tiếp theo hai cha con trở về nhà.

Nhìn chiếc giày cao gót trên tủ giày ở huyền quan, khuôn mặt nhỏ của Đới Miểu Miểu suy sụp, kéo tay Đới Húc quơ quơ, “Ba ơi, mẹ đã trở lại.”

Nhìn cảm xúc con gái không cao, Đới Húc sờ sờ đầu cô, “Mẹ đã trở lại, con không vui sao?”

Đới Miểu Miểu lắc đầu, cô cùng mẹ không thân thiết lắm, không thích người mẹ lúc nào về nhà cũng mang khuôn mặt cao có này.

Sầm San từ trên lầu xuống dưới, vừa vặn nhìn thấy Đới Húc nắm tay Miểu Miểu tiến vào, cô cười lạnh một tiếng, “Bao lớn rồi, đi đường còn muốn dắt tay.”

Đới Miểu Miểu theo bản năng mà tránh phía sau ba ba, nắm thật chặt tay ông.

Đới Húc nhíu nhíu mày, lạnh giọng nói, “Em đừng đem cảm xúc trong công việc về cái nhà này.”

Sầm San cười lạnh một tiếng, không có đáp lời. Rót xong ly nước liền lên lầu lại, không nhìn thấy hai cha con liếc mắt một cái.

Kết hôn nhiều năm như vậy, cảm tình hai người từ từ biến mất. Đến bây giờ nằm trên cùng một giường mà hai người cũng không thể nói với nhau một câu, càng đừng nói đến chuyện quan hệ vợ chồng. Từ sau khi cô sinh ra Miểu Miểu thì quay trở lại tập trung cho công việc, hai người cũng rất ít khi phát sinh quan hệ. Không biết từ khi nào mà đến nông nỗi này.

Sầm San nằm trên giường, nhìn thấy tin nhắn mới gửi tới, lúc này mới nhoẻn miệng cười. Cô sinh ra đã đẹp, áo ngủ tơ tằm phác họa ra dáng người rất tốt, đáng tiếc người nọ trong nhà đều không thèm liếc nhìn cô một cái.

Dưới lầu cha con hai người đang chuẩn bị bữa tối, Đới Miểu Miểu đi theo bên người ba ba nhìn ông cắt rau, “Ba nè, có phải mẹ không thích con không?”

Cô không chỉ một lần hỏi qua vấn đề này, mỗi lần Đới Húc đều nghiêm túc nói cho cô biết, không phải, mẹ chỉ không biết cách biểu đạt tình yêu của mình với con mà thôi.