Miêu Mễ, Ăn Luôn Ta Đi

3/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit: Giang Thủy Thể loại: Huyễn huyễn, miêu yêu công, cá nhỏ thụ, công sủng thụ. Nam chính là miêu yêu tu luyện thành , Bạch Dạ tuy là miêu yêu nhưng lại không thích ăn cá. Hắn là nam tử, nhưng tướng …
Xem Thêm

Chương 21
Thì ra miêu mễ trong lòng hắn lại có nhiều áp lực như vậy….

Vì chuyện của gia đình và gia tộc mà miễn cưỡng chính mình phải cả đời ở cùng người mà mình không thương, còn muốn nhanh chóng đối phó với Ma tộc, cũng không biết việc hắn dạy pháp thuật cho mình có phải hay không đối với hắn cũng trở thành một loại áp lực.

Phải làm như thế nào mới có thể trợ giúp miêu mễ đây?

Cá nhỏ vì nghĩ đến vấn đề này nên nhất thời đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, kỳ thật là hắn đâu có ngủ…

Thời gian ở Miêu yêu bộ tộc trôi qua đặc biệt nhanh, chưa gì mà bên ngoài ánh rạng đông đã bừng lên, chiếu sáng lên những chiếc vảy trên đuôi của cá nhỏ, trong phút chốc làm sắc màu lung linh của nó loé lên cực kỳ xinh đẹp, làm cho người ta không thể không rung động. Bạch Dạ vừa làm xong công việc của hắn, định lên giường nhìn xem Cá nhỏ thế nào, bộ dáng mê hồn của cá nhỏ đập vào mắt hắn làm hắn hoàn toàn ngẩn ngơ.

Một mảnh cũng tốt, hắn rất muốn tước ngay một cái vảy xuống hảo hảo cất chứa. Trong lòng đang nghĩ như thế, đồng thời, tay hắn không tự chủ được sờ ngay lên cái đuôi với những khối vảy màu sặc sỡ, tiếp theo dùng móng tay lặng lẽ cầm lấy một mảnh vảy lớn nhất, chuẩn bị động thủ…

”Miêu mễ?!” Cá nhỏ bị hành động của Bạch Dạ làm cho sợ hãi, nhanh chóng đem cái đuôi đặt trên đỉnh đầu của chính mình, vẻ mặt đề phòng nhìn hắn “ Ngươi….định làm gì vậy?!”

“Trông nó thật xinh đẹp………” Bạch Dạ thật thẳng thắn chỉ tay lên vảy cá đang loè loè sáng.

“Ác!” Cá nhỏ trong chốc lát thì hiểu ra “ Sao không nói sớm…đây…cho ngươi…..”

Nói xong cá nhỏ không do dự tước ngay ra một phiến vảy lớn nhất, trong nháy mắt trên mặt cá nhỏ hiện lên một tia đau đớn nhưng rất nhanh chóng phục hồi lại khuôn mặt tươi cười thường ngày.

Này Bạch Dạ, ngươi sao có thể tiếp nhận phiến vẩy cá này?

Nhưng hắn vẫn là vươn tay, cẩn thận cầm lấy phiến vảy.

Điều đáng buồn chính là, ngay khi phiến vảy bị tước đi, trong nháy mắt nó chợt mất đi ánh sáng sặc sỡ vốn có, chỉ còn lại một màu đen xám, trên đó còn có điểm rách.

“Thật xin lỗi…” Không chỉ Bạch Dạ mà cá nhỏ cũng cảm thấy đau lòng, bọn họ là đau lòng lẫn nhau. Cá nhỏ lên tiếng:” Nó không sáng, ta tước thử một mảnh nữa xem sao.”

Nói xong liền định lấy tay tước thêm một mảnh, nhưng hành động này của hắn đương nhiên bị Bạch Dạ ngăn lại ngay.

“Sau này không được vì người khác làm chuyện ngu xuẩn này! Cho dù người đó là ta cũng thế, có nghe thấy không?!” Bạch Dạ vừa nói vừa nhẹ nhàng sờ soạng mảnh vảy xám ngắt yếu ớt trên tay hắn, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy với cá nhỏ…Nghĩ đến đây, hai mắt Bạch Dạ lại nhìn về phía đầu vai của cá nhỏ, đến chói mắt là vết răng cắn dù đã hơi lợt bớt nhưng vẫn chưa biến mất hẳn.

“Đối với miêu mễ cũng không được sao?” Tuy rằng tước vảy cá là có điểm đau, nhưng là vì miêu mễ, hắn cho rằng đây chẳng phải là chuyện ngu xuẩn. Dù sao vảy cá sớm hay muộn thì cũng sẽ dài ra, cho dù cái đuôi của hắn thiếu mất một mảnh lớn trông hơi khó coi một chút….

Gắt gao cầm lấy cái đuôi của cá nhỏ, Bạch Dạ kiên định nói” Không được!”

”Thế ta phải là thế nào ngươi mới có thể vui vẻ?”

Bạch Dạ không trả lời.

Không khí vô cùng trầm mặc, chợt thanh âm của Bạch Thước vang lên phá vỡ nó, chỉ nghe hắn bên ngoài hô to:” Nhị ca, Hắc Uyển nàng đã đến, ngươi mau ra đây đi.”

Nhìn ra ngoài cửa, Bạch Dạ hít một hơi thật sâu, nói với cá nhỏ:” Cho dù không thích như thế nào, cũng phải đối mặt….hãy ngoan ngoãn ở lại trong phòng đừng đi ra ngoài, ta…buổi tối sẽ trở về…”Có lẽ buổi tối cũng sẽ không trở về.

“Ân!” Lần này cá nhỏ thoạt nhìn thật nghe lời, vì sao nói thoạt nhìn? Đơn giản là hắn đã hạ quyết tâm phải lén đi theo Bạch DẠ!

Dù sao chỉ cần ở đâu có nước là hắn có thể che giấu hơi thở, hắn tin tưởng Bạch Dạ sẽ không phát hiện ra hắn.

Có lẽ ông trời cũng muốn giúp hắn nên khi Bạch Dạ vừa ra khỏi cửa, thì trong nháy mắt trời bắt đầu đổ mưa to. Cái này làm cho cá nhỏ thật sự có thể hoàn toàn ẩn thân mà không lo mọi người có thể phát hiện hắn.

Lúc này cá nhỏ có thể hảo hảo “đi dạo” vòng vòng ở đây, khám phá thế giới trên cạn quả nhiên rất là thú vị. Nhưng điều cần làm nhất bây giờ chính là bám theo Bạch DẠ, thế là hắn lấy ở trong phòng ra một cái ván trượt bằng gỗ, với bốn cái bánh xe nhỏ có thể giúp hắn di chuyển nhanh hơn.

Thế nhưng hắn vẫn để lạc mất Bạch Dạ……

Hôm nay trong tộc dị thường náo nhiệt, Bạch miêu cùng Hắc miêu tộc nhân bận tối mày tối mặt, cho dù là trời mưa cũngkhông dám chậm trễ chút nào.

Cá nhỏ chỉ cao ngang thắt lưng của bọn họ, cho nên thực dễ dàng liền hoàn toàn bị ngăn trở, hơn nữa bởi vì người thật sự là nhiều lắm, tìm không ra Bạch Dạ cũng không không phải là chuyện đáng trách.

” Sao mà chẳng thấy……” cá nhỏ một tay nắm nắm lấy tóc, ánh mắt đều tìm kỹ ở tất cả các phòng.

Sau một hồi tìm kiếm, ánh mắt hắn dừng lại ở một cái phòng rất hoa lệ. Định sẵn mục tiêu, thế là cá nhỏ nhắm hướng cái phòng được trang hoàng lộng lẫy mà tiến bước.

“Phòng ở thật là đẹp a…”

Cá nhỏ chỉ mới tới trước cửa phòng đã bị vẻ ngoài cực kỳ hoa lệ cùng bao nhiêu trang sức được bày trí bên trong làm hắn thoáng sững sờ. Hắn bất giác lấy cái đuôi của chính mình đem so sánh với phòng ở này, không biết giữa phòng ở và cái đuôi của mình, Bạch Dạ sẽ thích cái nào hơn?

Đang lúc cá nhỏ còn đang tự hỏi chính mình thì trong phòng có hai cô gái đi ra. Hai cô gái thật là xinh đẹp nhưng mà trong mắt cá nhỏ, hắn vẫn cảm thấy Bạch Dạ xinh đẹp hơn rất nhiều.

” Làm sao bây giờ? Tiểu thư vẫn là không được……”

”Đến hỏi tộc trưởng xem phải làm sao mới được, nhanh lên!”

“Ân.”

Hai cô nương xem ra rất vội vàng nhưng cá nhỏ lại chẳng thèm để ý tới, cũng không để ý đến nội dung đối thoại của hai nàng, hắn chỉ quan tâm khi hai cô gái đi ra ngoài mới giương đôi tai lên nghe ngóng bên trong phòng.

” Cho nên…… miêu mễ không có ở bên trong a?”

Cá nhỏ thì thào trong miệng, trong lòng cảm thấy thật không thoải mái, nhìn nhìn lại vào trong phòng, không biết có phải hay không ảo giác, hắn cảm thấy được người đang ở bên trong chính là nguyên nhân làm cho tâm tình của Bạch Dạ rất không vui.

Hắn quyết định vào xem, cho dù sau này có bị Bạch Dạ mắng cho thối đầu cũng không sợ.

Cá nhỏ vừa vào tới liền cửa nghe tiếng khóc nức nở của nữ tử kia.

” Ta có nên đi ra ngoài tìm hắn?”

” Hắn…… đối ta căn bản không cảm giác……”

” Nếu là miễn cưỡng hắn cũng không phải là mong muốn của ta.”

” Nhưng ta thật sự rất thích hắn.”

Bốn câu nói liên tiếp phát ra làm cho cá nhỏ choáng váng cả đầu óc, hắn không nghĩ nhiều, cũng chẳng nghi vấn gì nhưng vẫn mở miệng hỏi:”Ngươi xảy ra chuyện gì?”

” Ai!?” Nữ tử ngẩng đầu nhìn về phía hướng phát ra tiếng nói, nhưng nhìn không thấy ai, nàng bắt đầu có điểm kinh ngạc” Đi ra!”

” Thực xin lỗi ác ~ dọa đến ngươi ……” Biết không thể che giấu được, cá nhỏ một bên vội vàng trấn an nữ tử, một bên nhanh chóng cởi xuống ẩn thân thuật.

Trông thấy cái đuôi của cá nhỏ, nữ tử thở hốc vì kinh ngạc, đứt quãng hỏi” Ngươi hiểu hay không…… nơi này là Bạch miêu bộ tộc, ngươi là ngư! Tới nơi này sẽ bị ăn thịt! Ngươi sao vậy tới nơi này? Ngươi đến cứu đồng bọn sao?”

Gì? Sao gần đây người nhà của miêu mễ đối với các loài cá bọn hắn càng ngày càng ít để ý đến nhỉ? Cá nhỏ lúc lắc đầu, nhíu mày suy nghĩ về vấn đề này đến nỗi quên trả lời câu hỏi của nữ tử, đến khi nữ tử hỏi hắn lại lần nữa, hắn mới trả lời chính mình không phải muốn cứu đồng bọn mà đến, mà là bởi vì muốn cho Bạch Dạ ăn hắn nên mới đến…

” Nhưng ta lại thay đổi chủ ý ! Ta hiện tại quyết định muốn học pháp thuật thật tốt để cứu cha ta!”

Khi cá nhỏ nhắc tới Ma tộc, hắn phát hiện thân hình mảnh khảnh của nữ tử hơi chấn động một chút, tiếp theo nàng chậm rãi nói:” Thì ra…ngươi cũng giống như ta.”

“Giống nhau cái gì?”

“Nương của ta cũng bị người của Ma tộc sát hại…” Giọng của nữ tử âm điệu bên trong cực kỳ thâm trầm, hầu như là không còn khí lực cùng với vẻ mảnh mai bề ngoài của nàng hoàn toàn không tương xứng.

” Đến nỗi cha……” Nữ tử nói không được nữa, khóc nấc lên làm cho cá nhỏ sợ tới mức không biết làm thế nào. Từ trước tới nay đều là hắn khóc rồi người khác tới an ủi, hiện tại là có người khóc trước mặt hắn, còn là một cô nương rất xinh đẹp, lúc này, thân là nam tử hắn nên làm thế nào để an ủi cô nương này đây?

” Ách…… ngươi có muốn ăn hay không một chút đồ vật này nọ?” Phương pháp tốt nhất chính là không nhắc tới chuyện đau lòng của người ta, trực tiếp sửa đề tài, chính là lời đề nghị này có hơi……

Nhưng không ngờ như thế cũng thành công làm cho nữ tử ngừng khóc, không chỉ như thế, nàng còn bật cười, một đôi mắt đẹp cẩn thận quan sát cá nhỏ rồi nàng cất giọng trêu đùa:” Ngươi ngu ngốc a, này không phải ngươi chính là món ăn đang ở trước mặt ta sao?”

Nghe vậy, cá nhỏ trừng lớn hai mắt hỏi” Ngươi phải ăn ta sao?!”

” Hì hì ~” lắc đầu, nữ tử chậm rãi đi về phía cá nhỏ, tiếp theo lấy tay chỉ vào đầu cá nhỏ, thật sảng khoái trả lời:” Ta không ăn thịt cá, ta ăn chính là thịt người.”

” Tại sao?” Miêu không ăn ngư, ăn thịt người…… cá nhỏ không nghĩ ra.

” Thịt cá ta ăn đã ngán.” Nữ tử nhún nhún vai, không cần dối trá nói” Huống chi…… những loại người đó thật sự đáng giận, ta ăn bọn họ coi như là giúp các ngươi trừ hại……”

” Vì chúng ta?” Cá nhỏ trong lòng chấn động, diệt trừ nhân loại là vì ngư tinh bọn họ sao?

” Đúng vậy!” Nữ tử phẫn hận gật đầu, lại hỏi” Ngươi thân là ngư tinh, hẳn là biết về truyền thuyết của Tàn Tâm?”

” A!?” Nhắc đến Tàn Tâm……

Lúc này đổi lại người khóc chính là cá nhỏ.

” Uy! Ngươi sao vậy còn có thể khóc a? Ta không phải đã ngừng khóc rồi sao!” Ngụ ý, này nữ tử trước kia cũng nghe qua này truyền thuyết, còn nghe Tàn Tâm kia vì gặp được một người trần mà sẵn sàng dùng nước mắt để tạo ra trân quý bảo thạch.

” Uyển tiểu thư, tộc trưởng gọi ngươi nhất định đến đại điện một chuyến!” Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nói của một nữ tử khác, nghe ngữ khí là vừa kính vừa sợ đối với nữ tử trong phòng.

” Ai ~ thực chịu không nổi ca ca!” Hắc Uyển đô đô miệng, hướng cá nhỏ đưa cho hắn quả bóng cao su rồi nói” Ta có việc phải đi trước, ngươi ở đây chơi đùa với cái này đi ~ cái đuôi lớn như thế, chắc chắn sẽ rất có thành tựu a!”

Cá nhỏ nhất thời ngừng nước mắt, cũng nhanh chóng đem bảo thạch vừa theo nước mắt rơi xuống giấu đi, linh mẫn dùng ngư vĩ thật lớn đón lấy bóng cao su, rồi lại dùng đuôi tâng bóng, vui vẻ:” Ha ha…… cám ơn ngươi a……”

” Ngươi thật lợi hại a ~ không giống ta mỗi lần đá được có vài cái cái liền rớt……” Hắc Uyển cười nói ra những lời này trước khi rời đi.

Ta…… ta “bị” người khen ngợi ?!

Có nữ hài tử nói ta rất lợi hại?!

Cá nhỏ càng nghĩ càng hưng phấn, một cái không cẩn thận đã đem bóng cao su đánh ra ngoài cửa sổ, còn chưa kịp phản ứng, làm cho hắn không biết như thế nào chính là tiếng hô rất lớn bên ngoài vang lên.

” Đáng giận! Là ai a?! Người nào ngu ngốc ở trong này đá cầu, còn đá trúng bổn thiếu gia?! Ra đây!!”

Là Bạch thước.

Liếc thấy bộ dạng tức giận của Bạch Thước, cá nhỏ trong lúc nhất thời không biết nên làm như thế nào, cũng quên luôn trong những ngày mưa mình có năng lực ẩn thân thuật, trong đầu hắn lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất chính là…trốn!

Mà chỗ hắn có thể trốn lúc này chỉ có cái giường.

Cũng không biết có phải do thật sự mệt hay không mà cái giường cứng như vậy cũng có thể làm cho cá nhỏ nặng nề ngủ………..

Thêm Bình Luận