Mao Thư Trần có một đôi tay rất linh hoạt, tư thế thắt cà vạt cực kỳ đẹp, quả thực tựa như hắn dùng dao giải phẫu cắt bao qυყ đầυ vậy. Hà Trung Toàn ngây ngốc ngơ ngác nhìn cà vạt được hắn thắt xong, Mao Thư Trần thấy hắn thất thần như vậy, nhất thời ý xấu tái phát, đưa tay dùng sức nhéo mặt hắn một chút, rốt cuộc gọi được hồn hắn về. “Đại tác giả không biết lựa cà vạt cũng không biết thắt cà vạt, anh có thể đi được rồi.”
Hà Trung Toàn hiển nhiên đáp lại ngây ngô cười một cái.
“Phốc…” Làm cho Mạnh Nam đứng bên cạnh chú ý hết thảy hành động của hai người, không thể kìm lòng được bật cười ra tiếng, mà hai người kia sau khi nghe tiếng động lập tức quay đầu nhìn hắn, ăn ý như vậy làm cho hắn lại một lần nữa cười ra tiếng. Hắn tức khắc ho khan hai tiếng, lại khoát tay áo, có chút xấu hổ nói: “Hai người các vị… Hai người các vị quan hệ thật không tồi.”
—- “Mạnh tiên sinh thật thích nói đùa.” Mao Thư Trần nhíu mày, bàn tay vốn lôi kéo cà vạt của Hà Trung Toàn cũng nhanh chóng thu trở về.
—- “Mạnh ca, anh thật tinh mắt!” Hà Trung Toàn cười ha ha, bộ dáng không giống như nghe được Mạnh Nam nói họ quan hệ tốt mà như là nghe nói bọn họ xứng đôi vậy.
“Phốc…” Câu trả lời hoàn toàn bất đồng làm cho Mạnh Nam cười đến ngửa tới ngửa lui, lúc trước hắn mới vừa quen biết Hà Trung Toàn, hắn chỉ có một mình, hoàn toàn không thấy có bạn bè gì của hắn đến chơi. Đảo mắt vài năm qua đi, căn hộ của Hà Trung Toàn ngày càng lớn, nhưng thoạt nhìn cũng ngày càng tịch mịch. Không nghe nói hắn có ba mẹ anh chị em gì, cũng không thấy có bạn gái hay bạn trai cố định, Mạnh Nam làm đại lão ca của hắn cũng từng lo lắng cho hắn. Nhưng mà hiện tại xem ra, người khách thuê phòng mới này thật ra có chút ý tứ, hai người sống chung với nhau phi thường thú vị, nói không chừng giữa hai người có thể xảy ra biến hóa gì đó đi.
Mao Thư Trần xoa hai tay vào với nhau, hàng mi giương lên, tuy rằng hắn mới vừa quen biết Mạnh Nam chưa đến mười phút, nhưng cũng không ảnh hưởng đến công lực lời nói ác độc của hắn: “Mạnh tiên sinh, anh có từng nghe qua một câu thế này?”
“Câu gì?”
“Người luôn ‘phốc’… bật cười, đời trước đều là đậu bắn súng bị cương thi cắn nát!”
“…” Mạnh Nam đầu tiên là sửng sốt, sau đó lần thứ ba ‘phốc’ bật cười — khách thuê phòng của Hà Trung Toàn thật đúng là thú vị! Hắn cười rất thoải mái, thanh âm trầm thấp dễ nghe giống như tiếng trống: “Ha ha… Thật có lỗi, vừa rồi tôi… Nhưng mà thật có lỗi, tôi cảm thấy bản thân mình không phải ‘đậu bắn súng’ — ít nhất phải là ‘đậu súng đôi’ nha.”
Đối thoại của bọn họ căn cứ vào một loại trò chơi trên điện thoại di động tên gọi ‘thực vật đại chiến cương thi’ (Plants and Zombies). Trò chơi này phi thường thú vị, trong trò chơi, người chơi sẽ có một đống phòng ở, sẽ có cương thi đột kích đánh vào, mà người chơi cần phải gieo trồng ‘hoa hướng dương’ thu thập ‘ánh nắng’, sau đó tập trung một lượng ‘ánh nắng’ nhất định để có thể gieo trồng thực vật có lực công kích. Đậu bắn súng theo lời Mao Thư Trần và đậu súng đôi theo lời Mạnh Nam đều là các loại thực vật công kích trụ cột, chúng nó sẽ ‘phốc’ phun ra hạt đậu công kích cương thi.
Mao Thư Trần nghe xong lời hắn, nhíu mày, trong khoảng thời gian ngắn cũng không đáp lại, trong lòng hắn nghĩ, Mạnh biên tập này không hổ là người làm trong ngành văn học, không chỉ có cảm giác hài hước, lời nói ra cũng rất có ý tứ… Hừ, so với con chó lớn ăn nói vụng về kia quả thật tốt hơn nhiều.
Trò chơi này Hà Trung Toàn cũng có chơi, dĩ nhiên không cam lòng lực chú ý của Mao Thư Trần bị Mạnh đại ca đoạt đi. Hắn vội vàng bước đến trước mặt Mao Thư Trần, bàn tay to đưa lên vuốt cằm mình, ân cần hỏi: “Bác sĩ Mao này, anh cảm thấy tôi giống loại thực vật nào?”
“Anh?” Mao Thư Trần khinh thường hừ một tiếng, trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh: “Tôi xem anh giống như một cây ‘hoa hướng dương’, trong đầu chỉ biết có ‘ngày’!”
Hà Trung Toàn bị đả kích một thoáng liền cụp vai, nếu cái đuôi và lỗ tai của hắn lúc này có ở bên ngoài, tuyệt đối sẽ cụp xuống trông rất đáng thương cho mà xem.
Mao Thư Trần nhìn thấy bộ dáng này của hắn, càng thêm vui vẻ, đương nhiên, vẻ mặt của hắn cũng vẫn như cũ không có biến hóa gì.
Trong lòng mong muốn Hà Trung Toàn sẽ không quấy rầy chính mình nữa, Mao Thư Trần cởi giày liền chuẩn bị vào nhà, chỉ là ngay sau đó hắn bị Hà Trung Toàn ôm cánh tay: “Không được, bác sĩ Mao, anh không thể vào đó!”
“Anh làm cái gì vậy?”
“Bữa tiệc tối nay anh theo tôi đến tham gia đi, tôi phải để anh nhìn thấy, trong óc tôi không chỉ biết có ‘ngày’, tôi còn rất có giá!” Vừa nói như vậy, trong mắt Hà Trung Toàn dâng lên tia lửa, hắn đột nhiên khiêng Mao Thư Trần trên vai, một cước đá văng cửa nhà mình, cứ như vậy khiêng Mao Thư Trần hướng ra ga ra.
Mao Thư Trần bị hắn làm hoảng sợ: “Này, chó chết kia, anh làm cái gì thế hả?! Anh tham gia buổi tiệc tối thì liên quan gì đến tôi?” Bởi vì hắn bị Hà Trung Toàn khiêng lên vai, cánh tay liền buông lõng xuống tới phía sau lưng Hà Trung Toàn, cố tình Mạnh Nam vẻ mặt chấn kinh đang ở phía sau lưng Hà Trung Toàn nhìn hai người bọn họ, không muốn tự mình vạch trần thân phận, Mao Thư Trần dĩ nhiên không thể đem móng tay sắc nhọn của mình ra hung hăng giáo huấn Hà Trung Toàn. Chỉ là cố tình hắn lại là con mèo thân thể yếu ớt, dưới sức ép của con chó mạnh mẽ hoàn toàn không có sức lực để chống cự, chỉ có thể phí công ồn ào.
Hà Trung Toàn mặc kệ hắn vừa đánh vừa nháo, đi vào ga ra đến bên cạnh xe của Mạnh Nam, mở cửa xe đem Mao Thư Trần nhét vào.
“…Lão sư, như vậy không tốt đi? Bác sĩ Mao cũng không nguyện ý tham gia loại tiệc này…” Mạnh Nam vội vàng đuổi tới, hắn biết Hà Trung Toàn ngoại trừ đôi lúc thiếu bản thảo nhưng khá ngoan ngoãn nghe lời, những lúc khác lại không hoạt động theo lẽ thường, não của hắn dường như khác hẳn so với người khác, Mạnh Nam thậm chí có đôi khi hoài nghi hắn không phải con người — nhưng mà đây hình như là bệnh chung của tất cả các tác giả.
“Tôi sẽ làm cho anh ấy đồng ý!” Hà Trung Toàn xoa bóp nắm tay, ý bảo Mạnh Nam lui về phía sau một chút, sau đó lại mở cửa xe một lần nữa, ngay sau đó dùng bộ dáng chó đói chụp mồi vọt vào băng ghế sau, sau đó nữa lập tức đóng cửa xe lại.
Từ phương hướng Mạnh Nam đứng nhìn, hắn chỉ có thể nhìn thấy Hà Trung Toàn đem Mao Thư Trần đè dưới thân.
…Này, chẳng lẽ hai người bọn họ phải…? (xe chấn ~ hiu hiu)
Ngay sau đó trong xe là một trận gà bay chó sủa, xe điên cuồng chấn động.
Mạnh Nam canh giữ ở chỗ cách xe 3m, thật sự không biết rốt cuộc có nên đi qua không.
Chỉ nghe bên trong xe một trận cãi vã loạn thất bát tao…. meo ~, tò mò thật, như thế nào trong xe nghe loáng thoáng có tiếng mèo kêu?
…Năm phút sau Hà Trung Toàn vẻ mặt uể oải, trên mặt có năm vết móng cào ấn mở cửa xe đi xuống, cùng với Mao Thư Trần vẻ mặt lạnh như băng khoanh tay bước xuống từ phía bên kia.
Mạnh Nam trợn mắt há hốc mồm nhìn Mao Thư Trần không chút để ý giơ ngón giữa, sau đó chậm rãi phủi phủi quần áo hỗn độn một lần nữa, một lần nữa quay trở về nhà.
“Muốn đấu với tôi à? Chó ngốc, anh còn chưa đủ tầm.”