Quyển 9 - Chương 6

“Úc ca ca, ha… nhanh, nhanh một chút…” Tại kɧoáı ©ảʍ quá lớn trùng kích, Hương Nhã Tư phát khóc.

Hương Nhã Tư bởi vì muốn không đủ mà giãy dụa, còn phát ra những thanh âm kỳ quái khiến người ta mặt đỏ tim đập, mỗi lần Lâm Úc Hồng ấn tới một chỗ nào đó, hắn sẽ khóc không tự chủ nổi.

“Úc ca ca, cầu… cầu ngươi…”

Hắn thực muốn… cũng không phải ngón tay, mà là cái chỗ hắn càng khó mở miệng hơn, kinh nghiệm lần trước tùy rằng cực đau, thế nhưng có cảm giác kỳ quái làm hắn mê luyến. Hiện tại chỉ có ngón tay căn bản không thể thỏa mãn, hắn muốn nơi nóng như lửa kia lấp đầy hắn.

Hắn nắm chặt cánh tay Lâm Úc Hồng, tựa ở trên ngực người này khóc bất mãn.

“Nhã Tư, là chỗ này đúng không? Ở đây thoải mái như thế sao?”

“A a… Đừng… Úc ca ca…”

Hắn kích động tới mức thét lên, eo còn muốn vặn vẹo tiếp, lại bị Lâm Úc Hồng đè lên người. Hương Nhã Tư không chỉ là thoải mái không thôi, táo nhiệt trong cơ thể căn bản không có chỗ để di chuyển, như sắp bộc phát ra, tiếp tục không chiếm được thương yêu của Lâm Úc Hồng hắn thực sự sẽ chết.

“Úc ca ca, van cầu ngươi…” Thanh âm càng lúc càng ngắn ngủi, tiếng thở dốc càng nặng nề.

Lúc Lâm Úc Hồng thoáng cái tiến nhập cơ thể thì hắn phát sinh tiếng rên nhẹ thỏa mãn, thế nhưng lại lập tức khó chịu phát khóc.

Toàn thân Hương Nhã Tư đều là mồ hôi do nhu cầu không được thỏa mãn, vì Lâm Úc Hồng tiến nhập xong liền an ổn không chuyển động, muốn cho hắn chậm rãi thích ứng, nhưng Hương Nhã Tư thì muốn thêm, thêm nữa.

Hắn khóc khẩn cầu, ham muốn khiến hắn không còn cảm thấy xấu hổ nữa “Van cầu ngươi động một chút đi, Úc ca ca… Ta khó chịu quá…”

Hôn lên khuôn mặt tuyệt mỹ, Lâm Úc Hồng tìиɧ ɖu͙© khó nhịn bắt đầu chuyển động, vốn là muốn kéo dài thời gian vui sướиɠ của Hương Nhã Tư, bù đắp đau đớn quá độ của lần đầu tiên, thế nhưng Hương Nhã Tư thấp giọng khóc cầu, khiến khả năng nhẫn nại mà hắn luôn tự hào thoáng cái bay biến hết, không nhịn được sự tấn công của nước mắt.

Hắn mạnh bạo thẳng tiến, Hương Nhã Tư phát ra tiếng thét chói tai, toàn thân đột nhiên co rúm lại. Lâm Úc Hồng biết Hương Nhã Tư đã đạt tới đỉnh, qua lại vài lần đồng thời hôn đôi môi nhỏ thơm của Hương

Nhã Tư.

Thân thể Hương Nhã Tư căng mạnh ra, giữa dòng cực lạc càng chảy nhiều nước mắt.

***

Hương Nhã Tư đến con mắt cũng mắc cỡ không dám mở ra, trong không khí tràn ngập vị đạo tìиɧ ɖu͙©.

Lâm Úc Hồng hôn môi hắn “Sao vậy? Vẫn còn đau sao?”

Hương Nhã Tư e lệ lắc đầu, vừa nãy không chỉ không đau, ngược lại khiến hắn thoải mái tới cực điểm.

Hắn ôm lấy thân thể Lâm Úc Hồng, hai thân thể xích͙ ɭõa dính vào nhau truyền tới thân nhiệt của đối phương.

Hương Nhã Tư cảm thấy thật hạnh phúc, bởi vì hắn yêu Lâm Úc Hồng như thế, còn Lâm Úc Hồng cũng thương hắn như vậy.

“Úc ca ca, buổi tối ta có thể ngủ cùng với ngươi không?” Hắn thấp giọng hỏi.

Ngoại trừ đêm hôm đó Lâm Úc Hồng cho phép hắn ngủ cùng mình ra, Lâm Úc Hồng luôn bắt hắn tới gian phòng bên cạnh ngủ, thế nhưng hắn thấy phi thường cô đơn, ở Miêu Cương đã cô độc hơn mười năm rồi, hắn không thể chấp nhận tình cảnh người mình yêu nhất ở bên cạnh mà không thể cùng ngủ một nơi.

Nghe vậy, Lâm Úc Hồng khựng lại, động tác hôn hắn liền ngừng. Hương Nhã Tư mở mắt, vuốt ve đầu vai xích͙ ɭõa của Lâm Úc Hồng.

“Buổi tối ta ngủ một mình thật lạnh thật cô đơn, Úc ca ca, ngươi ở ngay bên cạnh ta, vì sao chúng ta không cùng ngủ? Dù sao ta đã… đã…” Nói một lúc, hắn xấu hổ đỏ mặt cúi đầu “Ta đã là người của ngươi, chẳng khác nào nương tử của ngươi rồi mà.”

“Nhã Tư, ta đã nói rồi, phòng đó vốn là để cho ngươi ở, ngươi phải quen ngủ một mình đi, ngươi cũng không phải tiểu hài tử nữa.”

“Thế nhưng… thế nhưng…” Hương Nhã Tư ngượng ngùng nói ra khỏi miệng, biểu tình hắn e thẹn, ngữ khí hờn dỗi càng khiến kẻ khác động tâm “Thế nhưng ta muốn ngủ cùng với ngươi, như vậy sáng tối đều ở trong lòng ngươi, nhìn ngươi ngủ rồi nhìn ngươi tỉnh lại.”

Lâm Úc Hồng đứng dậy mặc xong quần áo, hắn kéo Hương Nhã Tư vào lòng.

“Nhã Tư ngốc, ngươi khả ái như thế, lại đẹp như thế, nếu ta ngủ cùng một nơi với ngươi, chỉ sợ mỗi ngày đều không nhịn được muốn ôm ngươi, ngươi giờ vẫn còn đau nhức, không phải sao?”

Biết hắn suy nghĩ vì mình như vậy, Hương Nhã Tư cúi đầu, trên mặt càng đỏ, nhắc tới những chuyện trên giường này khiến hắn xấu hổ không thôi.

“Ta… Ta không sao, chỉ cần Úc ca ca muốn, ta… không sao.”

Lời này của Hương Nhã Tư càng biểu hiện cảm tình sâu đậm của hắn với Lâm Úc Hồng.

Nhãn thần của Lâm Úc Hồng trở nên ôn nhu cực độ, cho Hương Nhã Tư một nụ hôn trìu mến thật sâu.

Đột nhiên, bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa.

“Úc Hồng thiếu gia, lão phu nhân mời ngài tới.”

Hương Nhã Tư vừa nghe Lâm lão phu nhân muốn mời Lâm Úc Hồng tới, hắn trở nên rất khẩn trương, nắm chặt ống tay áo Lâm Úc Hồng “Úc ca ca, bà gọi ngươi tới…”

Thấy hắn sợ như vậy, trong lòng Lâm Úc Hồng căng thẳng “Đừng sợ Nhã Tư, chỉ cần có ta ở đây, ta sẽ không cho phép bà tổn thương ngươi, cũng sẽ không cho bà chia cắt chúng ta, bà có lẽ tìm ta để bàn chuyện khế ước nào đó.”

Nghe vậy, Hương Nhã Tư buông lỏng ống tay áo hắn, yên tâm để hắn đi.

Thế nhưng, Hương Nhã Tư cũng không nhận ra yêu cầu cùng ở của mình cũng không có được câu trả lời xác định của Lâm Úc Hồng.

***

Lâm Úc Hồng bước vào Bắc viện.

Ở đây rộng rãi, một bàn một ghế bài biện thập phần sang trọng, khi hắn ngồi trên ghế hoa lệ thì cũng không nói gì. Lâm lão phu nhân ngồi trên chủ vị đang dùng trà cụ làm ra những tiếng ‘đinh đang’, đây là thanh âm duy nhất giữa bọn họ.

“Hương Nhã Tư thực sự mê hoặc con tới thần hồn điên đảo, đúng không?”

Lâm lão thái thái vừa mở miệng, mặc dù ngữ khí không phải là cường liệt trách cứ, nhưng cũng không thật sự dễ nghe.

Lâm Úc Hồng không trả lời thẳng vào vấn đề “Bà nội, có chuyện gì ạ? Tìm con gấp như thế.”

“Chuyện gì?” Ngữ khí của Lâm lão thái thái thoáng cái lạnh như hàn băng “Vì Hương Nhã Tư mà con quên hết cả việc nên làm, con là cố ý, hay là hướng ta thị uy đấy hả? Ta có thể bảo hộ Hương Nhã Tư, đương nhiên cũng có thể sai người dùng mọi cách chà đạp hắn…”

Lời của Lâm lão phu nhân còn chưa dứt, thanh âm của Lâm Úc Hồng lập tức cũng trầm xuống “Chuyện này không liên quan tới Nhã Tư, đừng có việc gì cũng đổ lên đầu hắn. Con đang bận chuyện rượu ở Hàng Châu, hơn nữa chuyện kia đã giao toàn quyền cho bà nội tác chủ, con đã nói là con không có ý kiến,”

“Vậy nói cách khác là con đồng ý?”

“Không sai, chuyện phải làm đương nhiên sẽ làm, đến Nhã Tư cũng không thể ngăn trở được con.”

Nghe được lời bảo chứng của hắn, giọng Lâm lão phu nhân cũng trở nên ôn hòa “Úc Hồng, ta có kỳ vọng lớn với con, Nhã Tư có thể nói là cái đinh trong mắt ta, ta sở dĩ để hắn an ổn ở nhà này, sống phú quý, tất cả đều là bởi vì yêu ai yêu cả đường đi. Ta biết Nhã Tư mới trở về, các con khó tránh khỏi thân nhau lúc đầu, thế nhưng ta không hy vọng con bỏ lỡ chính sự, ta đã nhờ người đi cầu hôn, là nữ nhi Trần gia, tương lai nàng ta sẽ giúp ích được cho con, con nghìn vạn lần không thể đắc tội.”

Lâm Úc Hồng thản nhiên nói “Là Trần gia quản đường thủy ạ?”

“Đúng, ta đã chọn cẩn thận tỉ mỉ, nàng cũng là mỹ nữ có tiếng, cá tính còn rất dịu ngoan, là con gái một, cũng là hòn ngọc quý trên tay Trần lão gia. Trần lão gia tuổi đã già, đối với nàng yêu quý như trân bảo, chỉ cần cưới nàng, kết hợp thủy đạo cùng nghiệp rượu, con chắc chắn có thể đem sự nghiệp Lâm gia càng thêm phát dương quang đại.”

Lâm Úc Hồng để ngoài tai, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, không nhìn ra tâm tình nhấp nhô lên xuống, nhãn thần thờ ơ biểu hiện là tình thế bắt buộc.

“Vậy bà muốn con làm gì?”

“Ta muốn toàn bộ sính lễ đều do con tuyển chọn, mỗi thứ đều phải là tốt nhất, biểu hiện dụng tâm của con với nàng.” Bà thấp giọng nói “Việc hôn nhân này nếu con cũng đồng ý, vậy làm cho tốt, dụ dỗ cho nương tử con vui, tương lai con mới có thể càng thêm thuận buồm xuôi gió.”

Lâm Úc Hồng trả lời rất nhanh, phản ứng quyết đoán của cùng khẩu khí kiên quyết càng làm cho người ta thấy trong lòng hắn sớm đã có kế hoạch về chuyện này, cho nên mới có thể nói ra lưu loát như vậy.

“Con sẽ như thế, nhưng trước tiên cứ giữ kín việc này, không cho phép người trong phủ đàm luận, như vậy Nhã Tư sẽ không biết. Con sẽ tự mình đi chọn sính lễ, cũng sẽ đích thân đưa tới cửa, về phần tân phòng… ngay trong gian phòng của con, nếu muốn trang trí tân phòng, trong vòng ba ngày trước khi thành thân bắt đầu cũng được. Chuyện này càng kín càng tốt, đến lúc Nhã Tư thấy tân phòng được trang trí thì ván cũng đã đóng thuyền, hắn không phản đối được nữa.”

Nhãn thần Lâm lão phu nhân trở nên phi thường sắc bén “Úc Hồng a, ta ôm kỳ vọng rất lớn về con, trong lòng ta đã chọn con làm người thừa kế Lâm gia, con nghìn vạn lần không nên khiến ta thất vọng. Nếu con làm ta thất vọng, dù cho là cháu ruột của ta, ta cũng không bỏ qua cho con.”

Lâm Úc Hồng đứng dậy, biểu tình trên mặt hầu như âm trầm đáng sợ “Con không thể nào khiến bà nội thất vọng đâu. Huống chi, bà nội nghĩ con sẽ từ bỏ quyền thế phú quý của Lâm gia, chỉ cần một mình Hương Nhã Tư sao?” Nói xong, Lâm Úc Hồng liền đứng dậy đi ra.

Hắn vừa ra khỏi Bắc viện, Hương Nhã Tư đã đứng ngoài lo lắng chờ đợi từ lâu.

Hương Nhã Tư vừa thấy hắn, lập tức tiến tới hỏi “Úc ca ca, không có việc gì chứ?”

“Ngốc a, sao lại có việc gì. Ta chính là đương gia tương lai của Lâm gia, bà nội chỉ hỏi ta chuyện buôn bán rượu ở hàng Châu vì sao còn chưa làm tốt.”

Hương Nhã Tư thở phào nhẹ nhõm, cũng không chú ý tới ánh mắt âm trầm quá mức của Lâm Úc Hồng.

***

Trên đường, người tới kẻ lui.

Đối với Hương Nhã Tư mà nói, đã lâu hắn không trở lại vùng đất nơi đã sinh dưỡng mình, trải qua mười năm thay đổi, nơi này so với khi hắn còn bé phồn vinh hơn rất nhiều. Đột nhiên có một loại cảm khái như cố nhân không thấy được quê nhà; còn ở bên cạnh thuyết minh cho hắn từng thứ một, chính là Lâm Úc Hồng bận trăm việc đang tranh thủ lúc rảnh rỗi.

Giống như người thăm lại quê nhà, chung quy sẽ có nỗi thương cảm chuyện cũ biến hóa, thế nhưng đối với Hương Nhã Tư mà nói, Lâm Úc Hồng hiện tại cùng Lâm Úc Hồng bên cạnh hắn khi còn bé, không hề có gì khác nhau. Nếu nói có gì đó không giống, chỉ có là Lâm Úc Hồng lớn lên càng thêm anh tuấn đĩnh bạt, càng thêm khiến hắn ái mộ mà thôi.

Hương Nhã Tư thấy mình và Lâm Úc Hồng yêu nhau như vậy, trong lòng tràn ngập vui sướиɠ, hoàn toàn không có bất cứ cảm giác sầu não nào, cảm tạ trời cao đã khiến Lâm Úc Hồng cách xa hắn nhiều năm như vậy vẫn yêu hắn như cũ.

“Long phượng bao của tửu lâu này có thể nói là tuyệt nhất, ngon cực kỳ, Nhã Tư, ngươi ăn thử xem.”

Lúc bọn họ đi qua vài con đường xong, Lâm Úc Hồng mang Hương Nhã Tư tới một tửu lâu, khi gọi món ăn, Lâm Úc Hồng gắp một cái bánh bao rất nhỏ đặt vào đĩa của hắn.

Kỳ thực Hương Nhã Tư không hề đói, nhưng hắn vẫn nhai vài cái long phượng bao, từng chút từng chút nước thịt ngọt ngọt lập tức tràn đầy trong miệng hắn.

“Ngon không?”

“Ân.” Hương Nhã Tư cười gật đầu, kỳ thực bất kể bánh bao ăn có ngon hay không, chỉ cần có Lâm Úc Hồng ở bên, thứ khó ăn đến mấy cũng sẽ biến thành mỹ vị.

Lâm Úc Hồng quan tâm lau chút thức ăn dính trên khóe miệng cho hắn “Lớn rồi vẫn như tiểu hài tử, ăn xong còn để phần bên mép.”

Hương Nhã Tư cảm thụ được sự dịu dàng Lâm Úc Hồng dành cho mình, cuối cùng nói “Úc ca ca, sao chúng ta không ra ngoài uống trà?”

Lâm Úc Hồng cười cười “Chờ chút nữa có thứ hay ho muốn cho ngươi xem.”

Hương Nhã Tư chưa từng thấy hắn thần bí như thế, níu tay Lâm Úc Hồng làm nũng mà hỏi “Có gì hay? Nói cho ta biết đi Úc ca ca.”

Bởi vì hai người đang ngồi ở trong một bao sương trang nhã đặc biệt, cũng không có người ngoài, vậy nên Hương Nhã Tư kéo tay Lâm Úc Hồng, cuối cùng thì ngồi thẳng vào lòng hắn, cũng không có ai thấy.

Hương Nhã Tư hờn dỗi “Mau nói cho ta biết đi, nhanh lên.”

Lâm Úc Hồng kéo hắn lại, Hương Nhã Tư lại giống như quỷ tinh ranh cứ lắc lắc.

Lâm Úc Hồng thấy hắn bắt đầu lộ ra cá tính bướng bỉnh, liền nhỏ giọng dọa “Ngươi còn nghịch ngợm như thế ta sẽ phạt ngươi.”

“Ta không sợ ngươi phạt đâu.” Hương Nhã Tư bĩu môi, lại càng gợi cảm mê người.

Lâm Úc Hồng một tay nâng mặt hắn, tay kia hướng xuống dưới tìm kiếm, Hương Nhã Tư sợ đến mức đỏ mặt.

“Úc ca ca, ngươi đang làm gì vậy?”

“Phạt ngươi a.”

“Làm gì có, làm gì có… kiểu phạt như thế này, a…”

Ngón tay Lâm Úc Hồng đã tìm thấy chỗ thập phần mẫn cảm của Hương Nhã Tư, hắn lập tức phát sinh tiếng kêu mềm mại, lấy tay che ngay miệng lại. Tay Lâm Úc Hồng đã tham nhập vào trong đáy quần, lúc này Hương Nhã Tư thật sự ra sức giãy dụa, chứ không phải làm bộ làm tịch như vừa nãy, mặt cũng đỏ ửng, xinh đẹp động lòng người.

“Đừng, đừng kéo, Úc ca ca, mất mặt lắm…”

Tay Hương Nhã Tư khước từ nắm chặt cánh tay đang sờ mó quá đáng của Lâm Úc Hồng, không cho hắn sờ thêm nữa. Lâm Úc Hồng nhưng cực kỳ có kỹ xảo nhẹ nhàng vuốt ve chơi đùa, khiến toàn thân Hương Nhã Tư run lên, kɧoáı ©ảʍ tê tê từng trận từng trận tuôn trào, mặc dù không mãnh liệt, thế nhưng làm cho người ta càng thêm khát vọng.

Hương Nhã Tử mặt mũi đỏ bừng mắng “Ta không… không ngờ Úc ca ca lại háo sắc như thế!”

“Ta háo sắc như vậy, ngươi thích không?”

Hương Nhã Tư không ngờ Lâm Úc Hồng luôn luôn đứng đắn lại ăn nói như vậy, gắt giọng “Ta không hề thích!” Tuy nói thế nhưng từ mặt tới cổ đều đỏ “Úc ca ca thật là không đứng đắn!”

Lâm Úc Hồng đem một tay khác luồn vào tóc Hương Nhã Tư “Nhã Tư, ngươi là bảo bối của ta, ta hận không thể bên ngươi cả ngày lẫn đêm, để ta hôn ngươi, vuốt ve ngươi, không để bất cứ ai nhìn thấy ngươi xinh đẹp như thế. Nếu ngươi bị người ta bắt cóc, chắc ta phát điên mất.”

(*ộc*)

Hương Nhã Tư cảm động vạn phần ôm lấy thắt lưng Lâm Úc Hồng, nhỏ giọng nói “Úc ca ca, ta cũng vậy, ngươi anh tuấn như thế, ta cũng rất sợ ngươi sẽ bị người khác cướp đi. Ngươi nói ngươi sẽ thương yêu ta cả đời, thế nhưng ta ngoại trừ tình yêu ra, không có cái gì có thể cho ngươi, ngươi thực sự vẫn thích ta sao?”

(bó tay với đôi trẻ này mah: |)

Lâm Úc Hồng ôm chặt hắn, khẩu khí cực kỳ nghiêm túc “Ta sẽ, Nhã Tư, có điều chúng ta ở bên nhau, sẽ thường xuyên có người ngoài gây rối, ta nguyện ý hy sinh một phương diện nào đó cho ngươi, tương lai có một ngày, ta có thể cũng yêu cầu ngươi hy sinh một phương điện nào đó cho ta không?”

Bất kể hy sinh lớn lao thế nào, chỉ cần có thể ở bên Lâm Úc Hồng, Hương Nhã Tư nhất định sẽ vui vẻ chịu đựng.

(dại dột rồi: ()

Hắn không hề chần chờ lập tức hứa hẹn “Ân, ta sẽ, chỉ cần có thể ở bên cạnh ngươi, hy sinh lớn thế nào ta cũng nguyện ý.”

Lâm Úc Hồng vuốt ve môi hắn, trên mặt không còn tiếu ý, cực kỳ nghiêm túc “Nhã Tư, ngươi phải nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay…”

Hắn nói đến phân nửa thì bên ngoài truyền tới tiếng gõ nhẹ.

Hương Nhã Tư sợ mất thể diện, đẩy Lâm Úc Hồng ra, nhanh chóng ngồi thẳng lại, thế nhưng trên mặt phớt hồng mất tự nhiên, tăng thêm vẻ kiều mị diễm lệ của hắn, khiến người vừa vào thất thần mất một lát.

Người tới là một nam tử trung niên vóc người cực thấp, hắn mặc dù cũng không phải là nhìn Hương Nhã Tư mê đắm, nhưng vẫn là nhìn tới thất thần.

Hương Nhã Tư không thích người khác nhìn mình như vậy cho lắm, nhưng bởi vì là người xa lạ, xem ra cũng không phải là có ác ý, hắn cũng không muốn lên cơn, đành phải hơi nghiêng đầu, khẽ đẩy Lâm Úc Hồng một cái.

Lâm Úc Hồng lúc này mới đạm nhiên cười vòng tay qua eo Hương Nhã Tư, vội vàng giới thiệu bọn họ.

“Nhã Tư, vị này là thương gia châu bảo phi thường nổi danh khắp nam bắc, bản gia họ Trương, hắn tên gọi Lão Đại, bởi vậy mọi người đều gọi hắn là Trương Đại Ca. Mặc dù hắn không có cửa hàng mặt phố, nhưng các món hàng đều cực kỳ hiếm quý, vậy nên có nhiều phú quý nhân gia từng tới hàng của hắn. Ta gọi hắn tới là muốn cho ngươi xem xem có thứ gì hiếm quý ngươi thích không.”

Trương Đại Ca sau khi lấy lại tinh thần, với khả năng quan sát đã nhìn qua vô số người, vừa thấy động tác của Lâm Úc Hồng ôm eo Hương Nhã Tư một cách thân mật, lại thấy Hương Nhã Tư mỹ lệ phi phàm, liền đoán được quan hệ không tầm thường giữa bọn họ, cười toe toét “Vị công tử này dáng vẻ như tiên nhân bất đồng với phàm tục, mấy thứ bình thường của ta, công tử có khi lại thấy chướng mắt. Nhưng gần đây ta có một thứ phi thường hiếm quý, hẳn là xứng với công tử.”

Hắn nói xong cao hứng bừng bừng, Hương Nhã Tư mặc dù đối với kỳ trân châu bảo không có hứng thú, thế nhưng nghe hắn nói có trân bảo khó gặp cũng thấy hiếu kỳ.

Lâm Úc Hồng biết thứ càng hiềm quý càng vô giá, thế nhưng mắt cũng không chớp nói “Vậy mang thứ đó ra đây xem xem.”

Trương Đại Ca lấy từ trong túi ra một thứ gì đó bọc vải gấm. Thứ đó rất nhỏ, thế nhưng không biết là bao nhiêu lớp vải gấm, hắn mở một lớp, lại có một lớp khác càng hoa mỹ hơn ở dưới, chứng tỏ thứ này quả thực giá trị không tầm thường.

Cuối cùng mở hết vải gấm, Hương Nhã Tư mới kinh ngạc nói “Đây là vật gì vậy? Thật xinh đẹp!”

Thứ đặt ở trong tay Trương Đại Ca là một cái nhẫn, nhưng không phải là ngọc phổ thông, mà trong suốt lộ ra ánh hồng, còn có thể thấy rõ ảnh phản chiếu, thân nhẫn có một loại hồng quang mỹ lệ đẹp mắt.

Hương Nhã Tư kinh ngạc giơ tay ra lấy, nhẫn đó phản chiếu lại dung mạo tuyệt mỹ của Hương Nhã Tư, bên trong nhẫn dung nhan Hương Nhã Tư xinh đẹp đến cực điểm. Hắn đưa nhẫn đó cho Lâm Úc Hồng nhìn, nhưng không hề ánh lên dung mạo của Lâm Úc Hồng.

Hiện tượng kỳ dị này khiến Trương Đại Ca tấm tắc lấy làm kỳ “Chuyện này thật là quái lạ, không ngờ mặt của công tử có thể chiếu vào trong, trước đây chưa từng phát sinh tình huống như vậy, nhẫn này nhất định là có duyên với công tử.”

Nói một lúc, Trương Đại Ca lại lấy ra một khăn gấm “Nếu như vậy, thứ này dành cho Lâm thiếu gia xem, hai cái này được nói là một đôi, thế nhưng cái này màu tương đối trầm hắc, người bình thường thấy chướng mắt, cũng không nghĩ chúng nó là một đôi, nhưng người bán cho ta thề rằng đây là nhẫn đôi, tổ tiên hắn từng mang, tuyệt đối không lừa người.”

Hắn lấy ra một cái nhẫn khác, nhẫn đó trầm hắc, khác hẳn cái nhẫn màu hồng kia, thực vô pháp tưởng tượng chúng nó là một đôi. Lâm Úc Hồng để trong lòng bàn tay xem, cũng không nhìn ra mánh khóe gì.

Hương Nhã Tư tiếp nhận cái nhẫn màu đen, nhẹ nhàng ngắm nghía, nhẫn đó tựa hồ trở nên càng sáng hơn. Hắn để trong lòng bàn tay, cảm giác được một luồng lạnh lẽo thấu xương, tuy rằng không ghét cái cảm giác đó, nhưng vẫn thấy kỳ lạ.

Lâm Úc Hồng hỏi “Nhẫn này ở đâu ra, sao lại quái dị như thế?”

Trương Đại Ca thành thực nói “Không nói dối Lâm thiếu gia, là do một người nghèo túng, con cháu nhà giàu, bán cho ta, hình như có một câu chuyện cũ, vậy nên nhẫn này có linh khí, bất cứ kẻ nào cũng không đeo được.”

“Chuyện cũ thế nào?”

Trương Đại ca cười nói “Kỳ thực là một công tử tuổi trẻ, gặp mỹ nhân trong lòng, sau đó tuy có trắc trở, cuối cùng vẫn là lưỡng tình tương duyệt.”

Lâm Úc Hồng chỉ nghe chút chút mà thôi, còn Hương Nhã Tư thì tâm niệm khẽ động, lại thấy cố sự này rất thân thiết, nhẫn này rơi vào tay hắn, hình như đang nói hắn cùng Lâm Úc Hồng sẽ có kết thúc tốt đẹp.

Hắn nắm ống tay áo Lâm Úc Hồng khẩn cầu “Ta thích cái này, Úc ca ca, ngươi mua cho ta đi.”