Quyển 1 - Chương 11: Mê

Edit: Gió

Tiễn Triệu Ngọc Nhi đi rồi, trong lòng tôi thấp thỏm bất an, tinh thần vô cùng sa sút, tôi đoán rằng lần trước ở nhà ông chủ Hồng bên Sư Nha Bá, chú Hai thực sự đã mang về thứ gì đáng sợ.

“Anh, anh làm sao thế?” Vẫn đi theo tôi, em gái thấy sắc mặt tôi tái nhợt, lo lắng hỏi.

Tôi quay đầu lại, nhìn thân hình thấp hơn so với tôi một cái đầu của em gái, thấy trên mặt em ấy đầy vẻ lo lắng, tôi kéo tay em gái, nghiêm túc hỏi: “Em gái, em cũng cảm thấy chú Hai có gì đó khác thường đúng không? Nhất là vào ban đêm.”

“Hả?” Em gái bị tôi hỏi bất ngờ như vậy, toàn thân sợ run lên, ấp úng không nói nên lời, nhìn bộ dạng này của em gái, tôi khẳng định em ấy cũng nhận thấy sự bất thường của chú Hai, không chừng, còn biết nhiều hơn tôi.

Bây giờ lại thấy em gái hốt hoảng như vậy, chắc chắn không sai, tôi hỏi tới: “Em gái, anh có phải là anh trai của em không?”

Em gái cúi đầu gật một cái, có chút tủi thân nói: “Tất nhiên.”

“Em coi anh là anh trai, vậy thì em hãy nói thật cho anh biết, có phải em đã biết cái gì không?”

Em gái thấy sắc mặt tôi nghiêm túc, do dự một chút, mở miệng nói: “Anh, có chuyện này, em không biết có nên nói với anh không, em rất sợ…”

“Đừng sợ, có anh ở đây, có chuyện gì thì đừng giấu trong lòng, anh sẽ bảo vệ em.” Trong lòng tôi lập tức treo lên một tảng đá, quả thực là có chuyện về chú Hai, em gái biết mà gạt tôi.

“Anh, đêm hôm mà anh với ba đi gom học phí trở về, ban đêm, em tỉnh dậy đi nhà cầu, em thấy trong phòng em có thêm một người …” em gái nói đến đây, cả người run lên, kéo cánh tay tôi, mặc dù bây giờ là ban ngày nhưng tôi có thể cảm nhận được em gái đang rất sợ hãi.

Tôi đưa tay xoa đầu em ấy an ủi, tôi cũng không hỏi tới cùng, bây giờ, tâm trạng em gái không được tốt, tôi phải kiên nhẫn nghe em ấy nói lại đầu đuôi tất cả mọi chuyện.

Em gái chậm rãi hít một hơi, tiếp tục nói: “Đêm đó em tỉnh lại, trong phòng tối thui, mở mắt ra phát hiện bên trong phòng có thêm một người, tuy không nhìn rõ mặt mũi người ấy, nhưng nhìn bóng dáng quen thuộc ấy, em cũng biết là ai, là ba, tuyệt đối không sai.”

“Chú Hai? Chắc là sợ ban đêm em bị cảm lạnh nên vào đắp thêm chăn cho em thôi, đừng nghĩ nhiều.” Tôi an ủi, không muốn em gái thêm sợ hãi.

“Anh! Không phải vậy! Không phải ba vào phòng đắp chăn cho em!” Em gái đột nhiên kích động, trong đôi mắt trong veo ngân ngấn nước, đau khổ nói: “Ba lén lút vào phòng em, động tác của ông ấy lúc vào phòng vô cùng đáng sợ, giống như chuột vậy, bước đi không phát ra tiếng động, hơn nữa, xung quanh phòng em chỗ nào cũng ngửi, giống như trong phòng em có đồ ăn ngon vậy. Lúc em tỉnh lại, thấy bộ dáng của ba lúc đó, không dám lên tiếng, tiếp tục nằm trên giường, ba liên tục ngửi ngửi, ngửi cả trên giường của em, sau đó không ngừng ngửi khắp người em, ngửi một lúc, ba cứ thế ngồi xổm xuống bên cạnh giường em, mặc dù lúc đó trong phòng tối mịt, nhưng em có thể cảm giác được ánh mắt của ba đang nhìn chằm chằm vào em.”

“Chú Hai cũng không có làm ra chuyện gì mà, em gái, chú Hai là người như thế nào, so với anh,em phải rõ hơn chứ, em là con gái ruột của ông ấy, ông ấy sẽ không làm hại em.”

“Anh, anh nghe em nói hết đã, lúc ấy em vô cùng hoảng hốt,vội nhắm mắt lại, sau đó, em nghe thấy ba cúi đầu cười một tiếng âm hiểm, nhưng kỳ quái nhất là, tiếng cười đó căn bản không phải là ba phát ra.” Em gái hoảng sợ nói: “Ba cười một hồi, sau đó, ở trong phòng em nhảy một điệu nhảy kỳ quái, dáng vẻ vô cùng dọa người, không chỉ vậy, em phát hiện, mỗi đêm, ba đều vào phòng em làm như vậy, anh, anh nói xem, có phải ba bị quỷ nhập rồi không?”

“Sao có thể như vậy được, em đừng nghĩ lung tung. Đêm nay, anh sẽ sang phòng ngủ cùng em.” Tôi cố làm ra vẻ thoải, cười trả lời, nhưng trong lòng rối loạn, tê dại, nghe em gái nói, tôi lại nhớ tới chuyện mấy ngày trước chú Hai uống máu gà và chó cả thôn chết hết, lại từ miệng Triệu Ngọc Nhi nói tận mắt trông thấy chú Hai là quỷ trong Hang Quỷ, hiện tại, tôi tin chắc,có lẽ chú Hai đã thực sự bị quỷ nhập, nhưng bây giờ, tôi không thể nào nói chuyện này với em gái được, càng không thể nói cho thím Hai, khi tôi chưa thực sự hiểu rõ chuyện này là thế nào.

“Vũ nhi, Nghiên nhi, tìm các con cả nửa ngày, hóa ra là hai đứa ở đây!”

Chẳng biết từ lúc nào, đằng sau chợt vang lên giọng nói lạnh lùng của chú Hai, em gái hoảng sợ, chui thẳng vào trong ngực tôi. Tôi quay đầu lại, thấy khuông mặt thật thà của chú Hai đang tràn đầy tươi cười nhìn chằm chằm tôi và em gái, chú Hai thấy dáng vẻ sợ hãi của em gái, vươn tay ra, muốn chạm vào em ấy, “Nghiên nhi, con sao vậy?”

Không nghĩ tới, em gái lại trực tiếp né tránh chú Hai, chạy ra phía sau, dúi đầu vào lưng tôi, tôi có thể cảm nhận được cơ thể em gái sau lưng mình lúc này đang không ngừng run rẩy.

“Chú Hai, sao chú lại đến đây, em gái bị chuyện đêm qua dọa sợ nên dính lấy cháu ấy mà.” Tôi muốn kéo em gái ở phía sau lưng ra, nhưng lúc này, nha đầu này đúng là đã dính chặt lấy người tôi rồi.

“Không sao, từ nhỏ Nghiên nhi đã nhát gan, Vũ nhi, con phải chiếu cố em gái nhiều một chút.” Chú Hai dường như không để tâm lắm đến chuyện này.

“Chú Hai, chú tìm con có việc gì sao?”

“Có, chính là tìm con đấy, thím Hai con nói gà trong nhà bị chồn hoang uống máu, chết hết rồi, lúc này, thím Hai con đang buồn bực ở nhà, chú nhìn mà đau lòng, tìm con về bảo con ra chợ mua mấy con gà về nhốt vào đấy, trong nhà dân quê mà không có con gà con vịt thì làm sao mà sống qua ngày được.” Chú Hai nói.

“Gà nhà mình chết hết? Chuyện khi nào ạ? Tối qua không phải vẫn rất tốt sao?” Tôi nghi ngờ hỏi, trong lòng nghi ngờ, gà trong nhà vậy mà bị chồn hoang hút hết máu, liên tưởng đến chuyện chú Hai liếʍ máu gà lần trước, chợt cảm thấy buồn nôn, suy đoán không biết có phải chú Hai đã hút hết máu gà của nhà hay không, nhìn gương mặt già nua đầy nếp nhăn của chú Hai, tôi không có cách nào tin được ông ấy lại là quỷ.

“Chắc là tầm năm, sáu giờ sáng gì đó, ai biết được, lúc thím Hai con ra cho gà ăn thì phát hiện gà đã chết hết rồi.” Chú Hai nói đến đây dừng lại, từ dây lưng móc ra hai trăm đồng đưa cho tôi, tiếp tục nói: “Thím Hai con đưa cho con hai trăm, bảo con đi chợ nhìn xem, có thể mua được bao nhiêu con về, có thể mua được bao nhiêu thì mua bấy nhiêu.”

“Chú Hai, hai trăm đồng nhiều quá, có thể mua được một đống lớn gà con, chúng ta nuôi nhiều gà như vậy để làm gì…”

Tôi còn chưa nói hết câu, chú Hai lấy từ một cái dây lưng khác ra mấy tờ Mao gia gia nhét vào tay tôi, vội la lên: “Không được mua gà con, ở đây có một nghìn hai, con đi chợ xem gà trống lớn giá bao nhiêu, mua được bao nhiêu thì mua bấy nhiêu.”

Tôi nhìn tiền trong tay, sững sờ một chút rồi lấy lại tinh thần, từ khi nào chú Hai lại có nhiều tiền như vậy, tiền học phí của tôi vẫn còn là một vấn đề, bây giờ lại đưa cho tôi hơn một ngàn để đi chợ mua gà, chỗ này có thể mua được tới bảy, tám con gà trống lớn. Ở quê, không phải mỗi nhà chỉ cần một con gà trống báo sáng sao, lại càng khả nghi hơn là lúc nhắc đến gà trống, chú Hai lại nuốt nước miếng, có gì đó bất thường, trong lòng tôi thầm nghĩ.

“Chú Hai, mua nhiều gà trống như vậy để làm gì?” Tôi cố tình gây chuyện, tiếp tục nói: “Mua nhiều gà trống như vậy, một mình con làm sao có thể cầm về được, chú Hai còn chuyện gì phải làm không ạ? Sao không đi chợ cùng con?” Thực ra thì tôi muốn nói là, sao ông ấy không tự mình đi mua, lại cứ khăng khăng đưa tiền bắt tôi đi mua.

“Thím Hai con còn đang đau lòng, ta phải trở về an ủi bà ấy, con mang theo Nghiên nhi đi cùng là được.” Chú Hai trả lời, hơi tránh né ánh mắt của tôi, nhưng chi tiết nhỏ này, không qua được mắt tôi, dáng vẻ chú Hai giống như không dám đi chợ, e ngại thứ gì sao?

“Vũ nhi, chuyện này giao cho con, con nhất định phải mua được gà trống về đấy.” Chú Hai nói xong, không đợi tôi trả lời, quay đầu đi thẳng về phía trong thôn.

Chú Hai đi rồi, em gái mới dè dặt từ sau lưng tôi chui ra, kéo áo tôi, ánh mắt phức tạp, nói: “Anh, em không dám về nhà …”

“Bây giờ, em không phải trở về nhà, anh dẫn em đi chợ chơi một chút, vừa khéo hôm nay là phiên chợ, em muốn ăn gì, anh mua cho em.”

“Anh, anh thật tốt.” Em gái hưng phấn nhảy vòng quanh người tôi, tâm tình khá hơn không ít.

Dọc đường đi, tôi không thể nào vui vẻ được, trong lòng lúc nào cũng thấp thỏm chuyện của chú Hai. Tôi nghĩ mãi cũng không thông, vì sao chú Hai không dám tự mình đi chợ mua gà?

“Ai ui, này, hai đứa nhỏ các ngươi đừng có cản đường ta, trễ giờ là hôm nay ta lại phải uống gió Tây Bắc đấy.” Lúc này, sau lựng chợt vang lên tiếng la hét của một ông già.

Em gái cầm xâu mứt quả trong tay, cắn một viên, quay đầu kêu: “Ông này, ông làm cái gì vậy, ông cầm nhiều đồ như vậy, mình ông chiếm mất nửa đường rồi còn kêu người khác cản đường ông.”

Tôi quay đầu nhìn một cái, hóa ra là một đạo sĩ, không, phải nói là bọn bịp bợm giang hồ, thầy tướng số. Em gái bất mãn với ông lão cũng không có gì là sai, hôm nay là phiên chợ, không nói đến chiều rộng, người qua người lại, một mình ông lão tay phải cầm tấm biển “Nghe ta một lời, có thể tránh tai họa, xem một quẻ, có thể đảm bảo bình an, một quẻ mười đồng.”, tay trái là hai cái l*иg gà, cũng đã chiếm mất nửa đường.

“Tiểu nha đầu này, sao ngươi có thể nói vậy được.” Ông lão nghe thấy em gái nói, cực kỳ không hài lòng, tiến đến trước mặt em gái, liếc mắt một cái, vốn cho rằng ông ấy sẽ nói lại đôi ba câu, không ngờ một câu cũng không nói, xoay người đi thẳng.

“Ông ơi, ông chờ một chút.” Tôi vội vàng gọi ông ấy lại.

Em gái ngẩng đầu nghi hoặc nhìn tôi, không hiểu tôi gọi ông ấy lại để làm gì.

“Đứa nhỏ, ngươi gọi lão có chuyện gì?” Ông lão quay đầu lại, con ngươi đυ.c ngầu thoáng hiện lên một tia khôn khéo,có phần cảnh giác tôi.

“Gà của ông bán thế nào ạ?” Tôi hỏi. Chú Hai muốn mua gà, mặc kệ làm thế nào cũng phải mua về, hơn nữa bây giờ biết chú Hai không phải người bình thường, càng phải thỏa mãn yêu cầu của ông ấy, nếu như gà trong nhà không phải bị chồn hút sạch máu mà là bị chú Hai hút sạch, bây giờ trong nhà lại không có con gà nào, tôi không dám tưởng tượng chú Hai sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Ông lão nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu, thở dài nói: “Gà của ta không bán, mà cậu cũng sắp chết rồi, còn ăn gà làm cái gì?”

“Ông nói cái gì?” Tôi kinh ngạc hỏi.

“Trời ơi, sao ông có thể nói chuyện như vậy được, ông đừng cậy mình già, cậy mình lớn tuổi là có thể nguyền rủa anh tôi, anh tôi đang yên đang lành như thế này làm sao có thể chết được, ông đừng có nói xằng nói bậy.” Em gái nghe thấy lời ông lão nói lập tức nổi giận.

“Lời ta nói đều là thật, tiểu nha đầu, đừng nói anh cô, ngay cả cô cũng vậy, ấn đường đều biến thành màu đen rồi, tai họa sắp ập xuống đầu còn không biết, hơn phân nửa là bị quỷ quấn thân mà vẫn hoàn toàn không biết gì, vô tri.” Ông lão nói xong, lắc đầu một cái, không nói chuyện với chúng tôi nữa.

—–Hết—–