Lý Mộ Nhiên cả người cứng ngắc, sát ý tràn đầy l*иg ngực.
Luận về thân phận, hắn chính là đồ tôn của chưởng giáo Sở Du, thỉnh thoảng cao hứng ông sẽ chỉ dạy hắn một chút phương pháp tu hành.
Một tiếng nói đó lại nói ra trước mặt toàn bộ chúng đệ tử, điều này nói lên sư gia thật sự vô cùng thất vọng về hắn.
Lý Mộ Nhiên cắn răng âm thầm nắm chặt tay.
Hắn không hận Nguyên Tuy, bởi tên kia quá cường đại, lại luôn áp chế cảnh giới không chịu đột phá, vậy nên thực lực có thể so với cấp bậc Nguyên Anh, ngay cả kiếm tử Tần đào cũng đã bại dưới tay ba lần. Việc bị Nguyên Tuy khí thế đè ép là điều hiểu được, chẳng phải Tiêu Thanh Sương lúc ấy không dám xuất đầu sao?
Suy ra, tất cả đều tại tên Đinh Duyệt, không có hắn, dù có thua, thì địa vị sư huynh trong lòng chúng đệ tử vẫn uy nghi như vậy.
Tiểu tạp nham Luyện Khí kỳ cũng dám đem mặt mũi hắn vứt sau bãi rác, khiến sư gia nhọc lòng thất vọng.
Nhất định phải nghĩ cách gϊếŧ hắn, nếu không mối hận này khó tiêu.
Trên đời luôn tồn tại những người như vậy, lúc nào cũng cho mình trên tất cả, chưa bao giờ nhìn nhận lại vấn đề của bản thân, đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu người khác.
Phía sau đại điện Huyền Ngọc Phong.
Hai lão cùng một thiếu niên đang mắt to trừng mắt nhỏ.
Sở Du tuổi tác pha đại, râu tóc đều màu trắng bạc, gương mặt hiền từ, tựa như lão thần tiên, Tiêu Khoát Hải khuôn mặt hồng hào, nhìn qua thập phần phúc hậu.
Hai lão già này không chút để ý phẩm giá, hiếm lạ vây quanh Đinh Duyệt xem xét.
Ánh mắt kia, sao nỏng bỏng như vậy?
Lão gia hỏa sẽ không có đam mê cái gì Long Dương đi, mẹ nó, vẫn là gϊếŧ ta đi.
“Nhìn cái gì mà nhìn, ta trên mặt không có nở hoa.”
Rốt cuộc, Đinh Duyệt nhịn không được trợn trắng mắt, nhỏ giọng thì thầm.
Trong đầu hắn hiện tại chỉ tồn tại duy nhất một suy nghĩ muốn được chết, chọc được hai lão giả này, nếu tính tình bọn họ đủ bạo, gắn cho bản thân cái mác không tôn sư trọng đạo, một tát chụp chết thì tốt rồi.
Còn về sở thích đoạn tụ, Đinh Duyệt không lo lắng.
Bởi vì căn cứ ký ức chủ nhân thân thể này Đinh Duyệt khẳng định, chưởng giáo Sở Du cùng Tiêu trưởng lão đều không có, nãy chính hắn hiểu sai.
“Tiểu tử này không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhìn thấy chúng ta còn dám giáp mặt chất vấn, tâm tính thật tốt, một nhân tài.”
“Không sai, phóng nhãn toàn bộ thiên hạ, có ai dám ở Luyện Khí kỳ nói chuyện cùng chúng ta, lá gan rất lớn, tiếc là linh căn tư chất có điểm khiếm khuyết. Bất quá, đối ta mà nói, đan dược tăng lên linh căn cũng không khó tìm.”
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Tiêu Khoát Hải một bên đánh giá Đinh Duyệt, một bên cùng Sở Du truyền âm.
Nghe ngữ khí hai lão giả, không những không tức giận, còn đối Đinh Duyệt cực kỳ thưởng thức.
“Vậy thu hắn, chú ý bồi dưỡng, khó có được một nhân tài cốt khí ở Huyền Ngọc Phong, không lắm bắt chính là vô sỉ.”
Rất nhanh, Sở Du cùng Tiêu Khoát Hảiđã bàn bạc xong.
Hai người bọn họ nhất trí cho rằng, có gan không sợ Nguyên Tuy, ngay trước mặt hắn đối thị thϊếp dùng ánh mắt khinh bỉ là cái nhân tài đáng bồi dưỡng.
“Đinh Duyệt, ngươi thực không tồi, từ sau này ngươi chính là hạch tâm đệ tử, ta cùng Tiêu trưởng lão tự mình tới chỉ điểm ngươi tu hành, còn không mau bái sư.”
Sở Du vuốt râu mỉm cười, lời nói ra làm Đinh Duyệt ngạc nhiên một lúc lâu.
Lão tổ Thái Huyền Tông người mất tích mấy ngàn năm, đến nay chưa về, nhưng Độ Kiếp kỳ ở đây không thiếu, bằng không, đã sớm bị năm đại thần tông chinh phạt.
Sở Du với Tiêu Khoát Hải đều là Độ Kiếp kỳ, hai bọn họ thế nhưng muốn cùng nhau thu một đồ đệ, chuyện này nếu truyền ra chắc chắn người trong thiên hạ cằm không giữ nổi mà rớt xuống đất.
Nhưng Đinh Duyệt không muốn nha, hắn vọng tưởng làm đối phương gϊếŧ hắn, sau đó hắn trực tiếp sống lại thành người trên vạn người, tung hoành vô địch.
“Như thế nào? Tiểu tử ngươi bị hạnh phúc quá nên đơ luôn rồi à, đừng khẩn trương, bái sư xong, thứ tốt còn nhiều lắm.”
Tiêu Khoát Hải thấy Đinh Duyệt không nói lời nào, chỉ lo phát ngốc, nhịn không được mở miệng nhắc nhở.
“Vậy mà cũng được, các ngươi hai cái lão nhân chỉ số thông minh vất đâu? Tốt xấu cũng sống mấy ngàn năm, chẳng lẽ nhìn không ra ta đang khıêυ khí©h quyền uy hả?”
Đinh Duyệt không còn từ ngữ nào để nói, hắn rất muốn mắng to hai cái lão nhân này, hoặc là dứt khoát ra tay đánh lén, nhưng hệ thống sẽ phán hắn gian lận, hơn nữa đối phương cũng không nhất định thật sự sẽ bóp chết hắn a.
Không còn biện pháp, Đinh Duyệt đành phải căng da đầu quỳ xuống, đối Tiêu Khoát Hải, Sở Du đơn giản được rồi bái sư lễ.
“Ngoan đồ nhi, đứng lên đi.”
Sở Du phất tay, một cổ lực đạo nhu hòa đem Đinh Duyệt nâng lên.
Ngay sau đó lão thực hiện hứa hẹn, bắt đầu lấy ra lễ gặp mặt.
Nào là cực phẩm trữ vật, cực phẩm pháp khí, cực phẩm pháp bảo, đan dược, linh dịch, linh thạch, bùa chú , không ít công pháp ngọc giản.
“Bộ Huyền Thiên là đệ nhất pháp môn Thái Huyền Tông chúng ta, vốn dĩ chỉ có đệ tử làm ra cống hiến to lớn đối tông môn, mới có thể dùng điểm cống hiến đổi lấy......”
Sở Du cầm lấy một khối ngọc giản, trịnh trọng giới thiệu xong mới giao cho Đinh Duyệt.
Đây mới là phần đầu của bộ công pháp, nhưng giá trị như cũ không thể khinh thường.
“Cái này là kiếm phù ta luyện chế, đồ nhi, ngươi cầm đi phòng thân đi, khi nào sinh mệnh chịu uy hϊếp thì đem ra kích phát, mấu chót chỉ dùng 1 lượt, một lần toàn lực.........
Đồ đệ tốt phải nhớ, phù uy pháp bảo giới hạn, dùng được bảy tám lượt là tối đa.”
Sở Du đưa công pháp, các loại bảo vật tài nguyên đỉnh cấp, Tiêu Khoát Hải tự nhiên không cam lòng tụt lùi.
Lão trân trọng lấy ra một hộp gỗ.
Mở ra bên trong là một trương bùa chú màu bạc, bùa chú phong ấn một thanh tiểu kiếm lấp lánh ngân quang, kiếm phù trong truyền thuyết.
Chỉ là Đinh Duyệt không vui sướиɠ như tưởng tượng.
""Mẹ nó, đây không phải đang bẫy? Có để người ta hảo hảo đi tìm chết không?”
Kiếm phù cấp bậc , lại còn có thể sử dụng bảy tám lượt, vậy dưới Độ kiếp ai có thể gϊếŧ hắn nha, mấu chốt nếu không dùng, khả năng bị hệ thống phán gian lận.
“Sư tôn, thương lượng chút, ta có thể đổi lễ gặp mặt không?”
Đinh Duyệt không muốn kiếm phù, thay vào đó lấy linh thạch hợp lý hơn a.
“Tiểu tử ngươi, tham lam, làm gì có đệ tử nào cùng sư tôn cò kè mặc cả,” Sở Du tuy nói như thế, lại không có ý tứ trách cứ, ngược lại nhìn về phía Tiêu Khoát Hải.
“Rồi, rồi, thêm một truyền tống phù.”
Tiêu Khoát Hải hiểu Sở Du đang giúp Đinh Duyệt nói chuyện, vội vàng lại lấy ra bùa chú kim sắc chặn họng, tránh bị bóc lột thêm.
“Đa tạ sư tôn.”
Đinh Duyệt khóc không ra nước mắt, hắn không dám đổi lễ gặp mặt nữa.
Hồi nãy không nhận luôn đi, giờ tốt rồi, mạnh miệng nói một câu, lão nhân gia liền lập tức hào phóng bỏ ra một trương Độ Kiếp.
Còn nói nữa, không chừng hắn lại nhận thêm bảo mệnh át chủ bài gì đó. Lúc đó càng vô pháp tìm đường chết.
“Đồ nhi ngoan, ngươi tạm thời đến khu nội môn đệ tử, chờ sau khi tu vi đạt đến Kim Đan, sẽ chọn một chỗ ở Huyền Ngọc Phong làm phủ......
Còn ta và Tiêu sư tôn sẽ mau chóng nghĩ cách giúp người tìm Tẩy linh đan, hỗ trợ tăng lên tư chất, mấy ngày này tốt nhất đừng có ăn đan dược đột phá, chờ sau tẩy tủy lại nói, bây giờ ngươi trước có thể thử ngộ Huyền Thiên **.”
Sở Du lại dặn dò một phen, rồi để Đinh Duyệt tự do hoạt động.
Đương nhiên, lão cũng truyền âm phân công trưởng lão quản lý chuyện thường ngày, đưa Đinh Duyệt tới nội môn.
Khu nội môn, đều là Trúc Cơ kỳ, phòng ốc trông khá đơn sơ, bên ngoài có trận pháp bao phủ, cần dùng trận phù mở ra.