Chương 21

Tạ Thiên Trì đã thật sự cứng, không biết là bởi vì bị Bạch Nhất Nghiêu khıêυ khí©h làm cho tức giận, hay là nhìn thấy nước trên tóc cậu làm ướt quần áo, khi cậu đứng dựa vào tường, quần áo dán vào sống lưng khiến nó phác họa ra một đường cong tuyệt hảo.Nhưng Bạch Nhất Nghiêu là nam, cho nên cậu đang cố giãy dụa để thoát khỏi vòng tay của anh.

Bạch Nhất Nghiêu quay lưng về phía anh, vậy nên cậu không hề biết rằng khoá quần của Tạ Thiên Trì đã mở ra, dươиɠ ѵậŧ của anh đã cương đến mức tạo thành một hình bán nguyệt trong chiếc qυầи ɭóŧ màu xanh nhạt. Khi thấy động tác của Tạ Thiên Trì trở nên chậm chạp, cậu thực sự nghĩ rằng bản thân mình đã nói đúng: “Ai sợ? Hả?”

Bàn tay trên cổ tay được thả ra, ngay lúc Bạch Nhất Nghiêu cho rằng Tạ Thiên Trì thừa nhận anh đã sợ, thì hai cánh mông liền run rẩy khi bị anh tách ra. Tạ Thiên Trì ấn khuỷu tay của cậu, không cho cậu có cơ hội khép lại.

Nơi chưa bao giờ có vật thể bên ngoài ghé thăm vào lúc này đang được mở rộng đến mức tối đa với sự bôi trơn của nước rửa tay. Mọi thứ đang xảy ra khiến cho cậu cảm thấy nơi đó của mình như một cọng dây đang bị kéo căng, Bạch Nhất Nghiêu là một người đàn ông, vì vậy cậu đương nhiên biết thứ đang cương cứng kia là gì. Chỉ là kinh nghiệm tìиɧ ɖu͙© của cậu với phụ nữ đều bằng không chứ đừng nói là với đàn ông.

Tạ Thiên Trì không tính là giữ mình trong sạch, chỉ là tính tình hắn ngạo mạn một chút. Mặc dù từ khi còn nhỏ anh đã được các cô gái yêu thích, nhưng anh chưa bao giờ thực sự làm bất cứ điều gì với họ, chỉ có Bạch Nhất Nghiêu có lẽ đã mắc nợ anh!

Cậu đã mắc nợ gì anh chứ. Thật muốn chửi thề mà!

"Cậu cứng chưa?" Anh thấy Bạch Nhất Nghiêu không nói gì, liền dừng lại một chút, anh rút ra một chút, chờ Bạch Nhất Nghiêu bắt đầu động, anh lại thô bạo đẩy vào bên trong.

Lần này Bạch Nhất Nghiêu thiếu chút nữa không thở nổi.

Lúc học đại học bởi vì cậu kén ăn nên rất gầy, lại không thích vận động, nên trên bụng có một lớp thịt mềm mỏng. Tạ Thiên Trì khi đi vào, bụng anh cũng phồng lên theo.

Tóc Bạch Nhất Nghiêu ướt đẫm, cậu mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, cậu cúi người về phía trước, làm cho mông cậu thêm vểnh lên, Tạ Thiên Trì chê quần áo này của cậu quá vướng, vì vậy anh vén áo cậu lên một chút, rồi lại túm chặt mông cậu kéo về phía anh.

"Nói đi, cứng hay chưa?"

Lúc này anh còn chưa đưa vào toàn bộ, nhưng sau khi nhìn thấy nơi đó của Bạch Nhất Nghiêu đang run rẩy, anh không kiềm chế được liền đẩy mạnh hông đưa vào toàn bộ. Bạch Nhất Nghiêu không thể chịu nổi, vừa rồi ngoài miệng còn vô cùng hung hãn, nhưng hiện tại cơ thể của cậu không ngừng run rẩy.

Tạ Thiên Trì không quan tâm cậu đang run rẩy như thế nào, chỉ thấy cậu cắn chặt môi, đang dần cảm nhận được sự thoải mái. Hơn nữa trong thân thể Bạch Nhất Nghiêu thật sự là vừa nóng vừa chặt, giống như một lò lửa. Lúc đầu anh chỉ muốn ép cậu xin lỗi, nhưng lại không kiềm chế được mà muốn nếm thử mùi vị tìиɧ ɖu͙© với cậu.

Bạch Nhất Nghiêu không nghĩ tới Tạ Thiên Trì sẽ làm thật. Ngay từ đầu cậu đã không thể xuống nước với anh mà mở miệng cầu xin sự tha thứ, cho đến khi Tạ Thiên Trì rơi vào du͙© vọиɠ, đâm vào cậu đến mức xương hông của cậu run lên, cậu lại không có sức lực để cầu xin anh tha thứ nữa.

Tạ Thiên Trì nghe được tiếng nức nở của Bạch Nhất Nghiêu, anh nâng cằm cậu quay về hướng mình. Đối mặt với anh chính là một Bạch Nhất Nghiêu đang khóc nức nở, ánh mắt cậu đỏ hoe, nhưng khi nhớ ra nữ thần của cậu còn đang nằm ở bên ngoài, cậu lại sợ mất mặt nên đã cắn môi nức nở như vậy. Tạ Thiên Trì thấy môi cậu đều bị mình cắn đến đỏ, anh liền cúi xuống, muốn hôn cậu một cái, nhưng ý nghĩ này rất nhanh bị anh tỉnh táo mà bác bỏ. Anh nâng cằm Bạch Nhất Nghiêu lên, một mặt động tác của anh chậm dần, mặt khác lại trêu chọc cậu: "Cậu khóc cái gì, tôi làm đau cậu?"

"Gọi chồng đi, tôi sẽ nhẹ nhàng một chút."