Đây là tình huống gì? Nguyệt Nha Nhi nhìn hai thân ảnh va chạm vào nhau trên đầu tường, cả người đều ngây dại: chẳng lẽ y xui xẻo như thế? Vừa định trốn chạy, liền lại gặp tên thích khách tà tâm bất tử này sao?
Nga, không đúng, phải nói, y liền gặp may mắn như thế, lúc này gặp được thích khách, cố tình Nam Cung Dạ Hiên lại ở bên người. Ngô, này rốt cuộc là gặp may mắn hay là không may mắn chứ?
“Ngươi còn đứng ngớ ớ đó làm gì? Còn không nhảy xuống đi, chờ người ta đến tể sao?” Giọng tràn ngập tức giận của Nam Cung Dạ Hiên bỗng nhiên vang lên trên đầu.
Cũng khó trách hắn tức giận, vốn tâm tình rất tốt chuẩn bị thưởng thức bộ dáng tiến thối lưỡng nan hoặc bộ mặt khóc tang của vợ mình, sau đó hảo hảo ỗ dành y, ai ngờ trò hay vừa ra lại biến thành động tác mạo hiểm, đổi thành ai đều muốn khó chịu.
Nguyệt Nha Nhi cúi đầu nhìn phía dưới, không biết khi nào, vương phi đã xuất hiện ở nơi đó, đang được hai người nha hoàn đìu, vẫy tay với y, xem bộ dáng là ý bảo y thừa dịp này mau nhảy tường đào tẩu.
Nguyệt Nha Nhi lại nhìn nhìn đầu tường gần trong gang tấc kia, tái nhìn sang đã Nam Cung Dạ Hiên cùng thích khách đánh tới chỗ xa xa, nghĩ đến thân phận của mình, còn có mỗi lần đứng ở bên người Nam Cung Dạ Hiên đều vì vận sui của y mà gặp thích khách, cùng với giọng lãnh đạm nhàn nhã của vương phi, y cuối cùng cắn răng một cái, dùng cả tay chân nhảy đầu tường, nhắm mắt liền thả người đi xuống nhảy.
“A…” Tiếng thét chói tai vang lên, Nguyệt Nha Nhi kinh hoảng chợt có một dải băng quấn lấy thắt lưng, nghĩ thầm: gì đây? Chẳng lẽ lại có thêm khích khách?
Nhưng sau đó y liền rơi xuống trên mặt đất, lại nghe thấy một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai: “Ngươi sao lại ngu ngốc như vậy a? Dạ Hiên hiện tại thực hỏa lớn, ngươi còn dám đào tẩu? Muốn để hắn bắt lấy rồi trừng phạt sao?”
Nguyệt Nha Nhi mở to mắt, không dám tin nhìn về phía người bên cạnh. Đúng vậy, vẻ mặt nữ tử kia thật khẩn trương, đích xác có thể là vương phi cao quý đoan trang tao nhã.
Sở dĩ ở vấn đế trọng đại này mà y lại dùng từ “có thể”, là bởi vì vương phi trước mặt đã cùng ba chữ cao quý đoan trang tao nhã kia hoàn toàn không có chút dính dáng, tuy rằng vẫn xinh đẹp vô hạn phong tình vạn chủng như cũ, nhưng đích xác không phải vị vương phi mà buổi chiều y đã thấy ở An Hương điên.
Còn có cái thanh âm kia, cái thanh âm kia Nguyệt Nha Nhi cũng là rất quen thuộc, nhưng là ngữ khí lại hoàn toàn bất đồng, không phải lãnh đạm nhàn nhã, mà là mang chút khẩn trương cùng giáo huấn, thật như là đang từ ái răn dạy con của mình.
Nguyệt Nha Nhi bị vị nữ nhân tương tự vương phi này, không, có thể nói là giống nhau như đúc, rồi lại tuyệt đối bất đồng làm mơ màng. Nhưng vào lúc này, chỉ thấy Nam Cung Dạ Hiên ở bên kia cũng đã sắp chiến đấu xong, một người cao gầy bị hắn xách áo đẩy ngã ở trên mặt đất.
“Người tới, trước đem người này trói lại, giam giữ trong lao trên mặt đất, chờ bổn vương rãnh, sẽ hảo hảo thẩm vấn hắn.” Nam Cung Dạ Hiên đối với chung quanh hô một tiếng, lập tức từ nơi hắc ám xuất hiện một người, đem thích khách kia trói gô rồi áp đi.
Nguyệt Nha Nhi nhìn Nam Cung Dạ Hiên, lại nhìn vương phi bên người, y rất muốn nói cho đối phương: có người giả mạo nương ngươi. Chính là nghĩ đến ngữ khi từ ái cừa rồi, không biết tại sao, lại không thể nói ra khỏi kiệng.
“Nương, ngươi ngoạn xong rồi sao?” Thình lình, Nam Cung Dạ Hiên không có hỏi tới hành vi chạy trốn của Nguyệt Nha Nhi, ngược lại phồng mặt chuyển hướng về phía mẹ của hắn, là cái nữ nhân giả mạo trong mắt Nguyệt Nha Nhi.
Vương phi khụ một tiếng gục đầu xuống, nhưng rất nhanh, nàng liền nâng đầu lên, đúng lý hợp tình nói: “Ta là vì ai? Còn không phải là vì ngươi nghĩ. Đứa bé này tốt thì tốt, nhưng ý chí của y cũng quá không kiên định, buổi chiều ta bất quá chỉ thử một chút, y liền thật sự muốn rời khỏi vương phủ, tương lai nếu ngươi cưới nữ nhân tâm cơ thâm trầm khác, y còn không bị người ta làm hại ngay cả xương cốt cũng không còn a? Ta đây cũng là vì vận mệnh tương lai của y mà cho y một cái cái tỉnh…”
Ý… Ý chí không kiên định, thử… một chút…
Nguyệt Nha Nhi liên tục hóa đá trung, cố gắng tiêu hóa mời nói của vương phi nương nương.
“Ai nói tương lai ta muốn lấy nữ nhân khác, ta có Nguyệt Nha Nhi là đủ rồi.” Sắc mặt Nam Cung Dạ Hiên vẫn rất khó coi: “Rõ ràng là ngươi kiếm trò, có kiếm thì kiếm cái cớ đường hoàng hơn được không?”
“Cớ đường hoàng là gì?” Vương phi nổi giận, chỉ vào mũi Nam Cung Dạ Hiên kêu to: “Lo lắng của ta là có đạo lý. Nam nhân đều là hoa tâm, ngươi cùng cha ngươi thật giống nhau, hừ, trước kia ngươi dẫn theo bao nhiêu nam nhân nữ nhân hồi phủ qua đêm, sau đó chẵng phải cũng xem ngươi ta như không khí? Cho nên lo lắng của ta hoàn toàn là tất yếu, ta muốn bồi dưỡng Nguyệt Nha Nhi có bản lĩnh tại vương phủ người ăn thịt người này biết cách bảo mệnh sống yên.”
“Vương phủ người ăn thịt người? Ai ăn ngươi? Cha ta từ khi lập ngươi làm phi, có từng có hành vi phong lưu chưa? Ngươi nói như vậy không làm … thất vọng hắn sao?” Nam Cung Dạ Hiên ôm quyền làm hung, nhìn nữ nhân đột nhiên gục đầu xuống trước mắt.
“Kia… Kia thật ra, cha ngươi đối với ta, đích thật là toàn tâm toàn ý. Nhưng thế sự khó liệu, ai biết con hắn có thể giống hắn hay không, sau khi gặp được người thiệt tình thích liền lãng tử hồi đầu chứ?”
Âm thanh vương phi cuối cùng thấp đi xuống, nhưng lập tức nàng liền khóc thút thítlên: “Ô ô ô, vương gia a, ngươi đi quá sớm, ngươi xem xem, hiện tại đứa con chúng ta đều khi phụ ta, ngươi nhanh chóng từ đất chui ra giúp ta trút giận a, giáo huấn tiểu thỏ tể tử không biết tôn trọng bề trên này một chút a…”
“Tốt lắm, đủ rồi. Quên đi quên đi, chuyện đêm nay liền quên đi, nhưng lần sau không cho phép lại có. Nguyệt Nha Nhi vừa tới, lại là cái tên không có tâm nhãn, ngươi tái ngoạn hai lần, thực sẽ đem y dọa chạy.”
Thực hiển nhiên, sát thủ vương gia đại danh đỉnh đỉnh đối với lão nương ngoan đồng nhà mình thật không có cách nào.
Nguyệt Nha Nhi cuối cùng cũng hiểu được tại sao nha hoàn buổi chiều kia lúc tới lại nói vương phi là một người tốt, chỉ là có lúc làm cho người ta có chút đau đầu. Chậc chậc, nàng thật đúng là uyển chuyển, này không phải làm cho người ta có chút đau đầu a, rõ ràng chính là làm cho người ta đau đầu đến nứt ra a.
Bên kia, vương phi gặt đầu như gà mỏ thóc, một bên nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Yên tâm, ta biết ngươi có ảnh vệ theo y, ta chỉ là muốn thử xem tim của y thôi, bất quá đứa con a, không phải nương giội nước lã ngươi, Nguyệt Nha Nhi người ta đối với ngươi hình như không thích nga, buổi chiều ta nói để y đào tẩu, y thực vui mừng đích, nhất là khi nhìn thấy mấy tờ ngân phiếu.”
“Vương phi nương nương.” Nguyệt Nha Nhi khó thở dậm chân, nghĩ thầm nương nương a nương nương, ngươi… Chính ngươi không đáng tin còn chưa tính, ngươi sao có thể đem ta bán đứng hả? Cái này xong đời, đào tẩu thêm tham ô nhận hối lộ, ta… Ta tội thêm một bậc a.
“Nga nga nga, đứa con, kỳ thật không trách Nguyệt Nha Nhi, ngươi cũng biết mẹ ngươi, tuyệt đối là thiên tài a, diễn gì giống đó, xế chiều hôm nay là ta giả thành một hình tượng vương phi lãnh khốc âm ngoan, cao quý đoan trang quá mức sắc sảo, mới khiến Nguyệt Nha Nhi hoàn toàn lừa đến.” Vương phi tiếp thu ám chỉ Nguyệt Nha Nhi, lập tức thay y giải vây.
Nguyệt Nha Nhi lảo đảo một chút, nghĩ thầm, vương phi ngươi thật sự là diễn tốt lắm, bất quá không cần phải dào dạt đắc ý khoe khoang như vậy đi? Ông trời, lão Vương gia có phải là vì chịu không nổi cá tính vị vương phi này, mới bị tức tử đi?
Nam Cung Dạ Hiên căn bản không có nói tiếp, đại khái là biết nếu nói tiếp, kế tiếp vị mẫu thân đại nhân của hắn không biết còn có thể có bao nhiêu từ ngữ kinh người.
“Đứa con, đêm nay ngươi để cho Nguyệt Nha Nhi đến phòng ta đi.” Trên thực tế, cũng không phải Nam Cung Dạ Hiên không tiếp nói là mọi sự có thể đại cát, vương phi lập tức nói ra một câu làm cho y đau đầu không thôi.
“Làm gì chứ? Ta còn nghĩ muốn giữ lại chút hình tượng tốt đẹp của vương phủ trong cảm nhận của Nguyệt Nha Nhi, không nghĩ tới ngươi lại phá mau đến thế.”
Nam Cung Dạ Hiên phun tào không lưu tình chút nào, Nguyệt Nha Nhi nhịn không được ở trong lòng cảm thán: tuy rằng vương phi này không đáng tin, nhưng là Nam Cung Dạ Hiên cũng thật sự là quá vô tình, sao có thể đả kích vương phi như vậy chứ? Dầu gì cũng là mẹ hắn a.
Nhưng rất nhanh y biết mình sai lầm rồi, ở trong tự điển vương, hiển nhiên là không có sự tồn tại của từ “Bị đả kích”.
Chỉ thấy nàng như là tiểu cô nương kéo cánh tay Nam Cung Dạ Hiên, hưng phấn nói: “Ai nha, ngươi không cần ghen mà, lão nương ta ngươi đối với ngươi cha tuyệt đối là trung trinh như một, sẽ không đối với Nguyệt Nha Nhi cảm thấy hứng thú, ta sở dĩ gọi y đi qua, là bởi vì muốn nghiên cứu y phục trên người y.”
“Y phục?” Nam Cung Dạ Hiên không nói gì, yên lặng liếc y phục trên người Nguyệt Nha Nhi, kiện hà y kia ở dưới ánh trăng, lóe ra xinh đẹp sắc thái như mộng ảo bàn.
“Đúng vậy đúng vậy, chính là y phục, ta từ lúc Nguyệt Nha Nhi tới, nhìn đến y phục này đã thèm nhỏ dãi, bất quá lúc ấy vì ta phải bảo trì hình tượng vương phi mặt lạnh, cho nên không thể không ẩn nhẫn, hiện tại ta cuối cùng không cần tiếp tục ngụy trang, cho nên ta muốn hảo hảo nghiên cứu một chút, tranh thủ làm cho ta cùng bọn nha hoàn mấy bộ, ân, chúng ta vốn chính là thiên sinh lệ chất, mặc vào nhất định sẽ càng đẹp mắt.”
Nguyệt Nha Nhi thiếu chút nữa phun ra máu, y cuối cùng đã kiến thức tới lực sát thương của vương phi lần thứ hai.
Lực miễn dịch của Nam Cung Dạ Hiên cũng đã kinh người, cau mày nói: “Ngươi nghiên cứu thì được, nhưng ngươi làm không được.”
“Tại sao? Chẳng lẽ ngươi không biết nương ngươi có bao nhiêu khéo léo sao?” Vương phi giận dữ: “Cho dù bộ y phục này của y làm bằng lông khổng tước, ta cũng bảo đảm có thể làm được, cùng lắm thì vào mùa hè mới đem lông đuôi của bọn khổng tước sau hậu viện nhổ sạch.”
“Tại sao phải nhổ vào mùa hè?” Nguyệt Nha Nhi từ bên người Nam Cung Dạ Hiên ló ra, y bị lối suy nghĩ này của vương phi nương nương hấp dẫn.
“Dốt nát.” Vương phi cho y một ánh mắt “Ngươi thực dốt nát”, sau đó hào sảng vung tay lên nói: “Rất đơn giản a, mùa đông nếu nhổ lông chúng nó, chúng nó sẽ đông chết a.”
“Vương phi ngươi… Thực thiện lương…” Trên trán Nguyệt Nha Nhi lại xuất hiện một loạt hắc tuyến, nghĩ nghĩ rốt cuộc không cam lòng, lại hỏi: “Chính là… Chính là cho dù mùa hè sang năm nhổ, mùa đông sang năm chúng nó cũng sẽ đông chết đi?”
Vương phi lúc này đây cho y một ánh mắt rất không khả tư nghị, khoa trương kêu lên: “Sẽ không a, chẳng lẽ ngươi không biết chúng nó sẽ mọc lông ra sao? Mùa hè nhổ, đợi cho cuối thu đều dài ra rồi, cắt lông cừu cũng dùng đạo lý này a.”
Nam Cung Dạ Hiên đã muốn nhịn không được cúi đầu mỉm cười, Nguyệt Nha Nhi lần này ngay cả mồ hôi lạnh đều cảy xuống. Nghĩ thầm lông tơ có thể dài lại, lông chim cũng vậy sao? Sao cho tới bây giờ cũng chưa nghe nói qua chứ? Y lại không rõ vương phi tại sao lại đem khổng tước cùng bọn cừu liên hệ với nhau, trên thực tế, cái loại chim này hẳn cùng loại với gà rừng đi, dù muốn so sánh cũng phải so với gà rừng a.
Cuối cùng vương phi vẫn không thể nào đạt được quyền lực nghiên cứu y phục của Nguyệt Nha Nhi, bất quá khi nàng biết đây là một bộ tiên y, từ trong ánh mắt kinh diễm của nàng toát ra vạn trượng hào quan, Nguyệt Nha Nhi chỉ biết sau này mình lại có chuyện nữa rồi.
Cuối cùng nhìn vương phi về tới An Hương điện, Nguyệt Nha Nhi cùng Nam Cung Dạ Hiên theo con đường nhỏ đi về sân của mình
“Mẹ ta không có dọa đến ngươi chứ?” Ánh trăng như nước, Nam Cung Dạ Hiên nắm tay Nguyệt Nha Nhi, vừa đi một bên ôn nhu hỏi y.
“Không có, tuy rằng ngay từ đầu rất kinh ngạc, nhưng là… Vương phi thực đáng yêu, ta cho tới bây giờ không nghĩ tới, nguyên lai vương phi nương nương địa vị cao như thế, thế nhưng lại đáng yêu như vậy.”
Nguyệt Nha Nhi nhớ tới vương phi hoạt bát hiếu động, có lối suy nghĩ toát tuyến làm người ta đau đầu, không biết tại sao, trong lòng thế nhưng tràn ngập ấm áp, khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười tươi.
“Ân, nàng chính là người như vậy, chỉ cần hiểu biết nàng, sẽ biết nàng rất dễ hòa đồng, Nguyệt Nha Nhi, tính tình của ngươi dịu ngoan tinh khiết lương, nhất định sẽ cùng nàng ở chung tốt lắm.” Ngữ điệu Nam Cung Dạ Hiên càng phát ra ôn nhu, xem bộ dáng là đang nghĩ tới hình ảnh tốt đẹp của đôi mẹ chồng nàng dâu tương lai này.
Nguyệt Nha Nhi rùng mình một cái, y đến bây giờ, vẫn không dám nghĩ tới loại chuyện này. Mất tự nhiên nở nụ cười một chút, y nói sang chuyện khác nói: “Đúng rồi Nam Cung, thích khách này chính là kẻ lần trước ám sát ta sao? Người ngươi hô to kia là ai a? Sao như quỷ mị, từ trong không khí nói hiện là hiện ra liền?”
“Đây là ảnh vệ, vương gia nhà các ngươi hẳn cũng có a, chẳng lẽ ngươi cho tới bây giờ chưa thấy qua sao?” Nam Cung Dạ Hiên nói xong, bỗng nhiên hướng bóng đêm vỗ tay, tiếp theo một người lặng yên không một tiếng động xuất hiện, sau khi nghe hắn nói “Không có việc gì, chính là gọi ngươi đi ra xem một chút”, lại lập tức biến mất trong bóng đêm.
“Hảo… Thật thần kỳ. Đều vượt xa pháp thuật của Nộn Thảo.” Nguyệt Nha Nhi kinh ngạc kêu to, nhìn về phía Nam Cung Dạ Hiên: “Nam Cung, có phải là bởi vì ở buổi tối, cho nên bọn họ biến mất đặc biệt mau, nếu như là ban ngày, sẽ không có bản lĩnh như vậy rồi?”
“Ban ngày so với buổi tối sẽ khó khăn một chút, nếu như là cao thủ, vẫn có thể phát hiện hành tung của bọn họ. Nhưng muốn giấu được ngươi, kia quả thực cũng không phí khí lực.”
Nam Cung Dạ Hiên nói tới đây, liền nhìn về phía Nguyệt Nha Nhi: “Cho nên ngươi hiểu chưa? Vừa rồi cho dù ta đi, ngươi cũng trốn không thoát, ta biết có người muốn ám sát ngươi, sao có thể không an bài gì liền rời khỏi ngươi, đi cùng nương nói chuyện chứ?”
Nguyệt Nha Nhi bừng tỉnh đại ngộ, vừa vui vẻ nói: “Nói đúng vậy, cho dù ngươi không ở bên cạnh ta, ta cũng không thể chết ở trong tay thích khách phải không?”
Y nói xong, đã thấy sắc mặt Nam Cung Dạ Hiên trầm xuống, từng chữ từng chữ nói: “Nói tới đây, Nguyệt Nha Nhi, ngươi không có gì giải thích với ta sao?”
“Nga… A… Ân… Cái kia…” Nguyệt Nha Nhi bắt đầu nhìn chung quanh, chợt thấy phía trước chính là Trữ điện của bọn họ, lập tức mừng rỡ kêu lên: “Nam Cung, ta mệt rồi, ta đi về trước tắm rửa một cái.”
Vừa dứt lời, cả người còn không kịp chạy ra, đã bị Nam Cung Dạ Hiên bưmh lên, nghe hắn tà tà cười nói: “Không có việc gì đâu, chờ ta nghe xong giải thích của ngươi, cùng ngươi cùng tắm.”
“A a a, buông… Ngươi buông…”
Nguyệt Nha Nhi kêu to, bọn nha hoàn nghe thấy thanh âm, đều đi ra xem xét tình huống. Lại nghe Nam Cung Dạ Hiên nói: “Đều đi ra ngoài, không nghe bổn vương gọi đến, không cho phép tiến vào.”
“Không cần, Thu Hương tỷ tỷ cứu mạng a.” Nguyệt Nha Nhi giống như một con gà trống bị Nam Cung Dạ Hiên nắm ở trong tay chuẩn bị làm thịt mà giãy giụa, một bên hướng đại nha hoàn Thu Hương của Nam Cung Dạ Hiên xin giúp đỡ, y biết nha hoàn này rất được vương gia nể trọng, có đôi khi thậm chí dám khuyên Nam Cung Dạ Hiên.
Thu Hương quả nhiên dừng bước lại, trên mặt là biểu tình do dự.
Nguyệt Nha Nhi vừa thấy có cánh cửa, lập tức giãy càng mạnh, chỉ thấy Nam Cung Dạ Hiên ngừng cước bộ, âm hiểm nhìn về phía Thu Hương, âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi đứng ở chỗ này làm gì chứ?”
“Nô tỳ chờ đóng cửa cho vương gia, mặt khác… Cái kia… Nguyệt Nha Nhi là lần đầu tiên, vương gia ngài hạ thủ nhẹ một chút đi.” Thu hương nói xong, cũng không thèm nhìn tới Nguyệt Nha Nhi đang liều mạng cầu cứu một cái, nhẹ tay nhẹ chân đóng cánh cửa phía sau Nam Cung Dạ Hiên lại.
Cọng rợm cứu mạng cuối cùng đã đi xa, Nguyệt Nha Nhi tập tức nhũn ra như quả bóng cao su. Nam Cung Dạ Hiên đặt y ở trên giường, y liền nhanh chóng lui tới một góc.
Nam Cung Dạ Hiên choàng người đến, dễ dàng đã đem y đặt ở dưới thân, cúi đầu nhìn thẳng y, trầm thanh nói: “Nói cho ta biết, nếu tối nay ta không xuất hiện, ngươi có phải thật sự sẽ nhảy tường đào tẩu hay không, nói cho ta biết ngươi không phải thật sự sẽ làm như vậy.”
“Ta… Ta muốn nói ta thật là đang rèn luyện thân thể, không phải muốn chạy trốn, ngươi có thể tin tưởng hay không?”
Nguyệt Nha Nhi khóc không ra nước mắt, khẩn trương kéo hà y trên người mình, ở trong mắt của y, y phục này căn bản không có bất cứ tác dụng gì, chỉ chờ mong lát nửa Nam Cung Dạ Hiên muốn động thủ, cũng sẽ giống mình cởi không được nó, vậy mình xem như an toàn rồi.
“Không tin.” Nam Cung Dạ Hiên trả lời thực rõ ràng.
“Vậy được, vậy ngươi còn hỏi làm gì chứ?” Nguyệt Nha Nhi hướng Nam Cung Dạ Hiên nhe răng, ngay sau đó, trên bờ môi của y bỗng nhiên chạm vào cái gì đó thật mềm mại, tập trung nhìn vào, nguyên lai là Nam Cung Dạ Hiên đang hôn y.
“Ngô… Ừ ân… Ngô…” Nguyệt Nha Nhi dùng hết khí lực, cuối cùng đem Nam Cung Dạ Hiên đẩy ra, y hoảng sợ hét lớn: “Nam Cung, ngươi… Ngươi đã đáp ứng ta, sẽ không đốivới ta dùng sức mạnh, ngươi nói phải chờ tới lúc lưỡng tình tương duyệt.”
“Ta có nói qua, nhưng là chờ ngươi chậm rãi nhận cảm tình của ta, dưới điều kiện kiên quyết không được đào tẩu.”
Nam Cung Dạ Hiên thở dồn dập, trong ánh mắt của hắn đã che kín sắc thái tìиɧ ɖu͙©, ngay từ đầu đích thật là muốn dọa dọa Nguyệt Nha Nhi, nhưng sau nụ hộn này, hắn khẩn đích muốn giữ lấy bảo bối mong nhớ ngày đêm này, làm cho y từ nay về sau sau rốt cuộc trốn không khỏi tay của mình