Chương 16: Người chồng hoàn hảo
Cơn ác mộng kinh hoàng đã phá tan giấc ngủ êm đềm của Tất Niệm. Cậu bật dậy như lò xo và không thể vào giấc được nữa. Chiếc đèn học được bật lên, laptop được mở ra, có ai đó điên cuồng gõ thật nhanh vào phần tìm kiếm:
"Làm sao để có múi?"
Hàng loạt những phương pháp bổ ích hiện lên, Dương Tất Niệm đọc ngấu nghiến từng chữ. Ngay ngày hôm sau, cậu phi như bay tới phòng gym đăng ký thẻ tập. Từ đó, sáng nào Niệm cũng chăm chỉ đi tập thể hình. Niệm thuê huấn luyện viên thể hình riêng cho mình, chiều chiều, sau mỗi buổi học trên giảng đường hoặc những buổi họp ở xưởng tương ớt, Niệm không dám về thẳng nhà ăn và ngủ nữa, cậu dành thời gian đi chạy, mỗi ngày đều đặn chạy đủ số ki-lô-mét do huấn luyện viên chỉ định. Do từng học võ với ông nội suốt nhiều năm liền nên thể lực của Niệm rất tốt, cuối tuần cậu thường đi bơi hoặc chơi bóng rổ. Suốt một khoảng thời gian dài Niệm không dám động tới bất kỳ một loại thực phẩm nào dễ gây tăng cân, thực đơn hàng ngày của Niệm được người giúp việc lên kế hoạch cẩn thận nhằm giúp cậu chủ tăng cơ, giảm mỡ. Vì đang trong quá trình giảm cân khắc nghiệt, cộng thêm lịch học, lịch làm việc kín mít nên Dương Tất Niệm hầu như không có thời gian rảnh. Sự bận rộn đã giúp cậu quên đi nỗi đau như xát muối vào lòng mà ai đó đem lại cho mình. Sự lạnh nhạt của cậu trong suốt một thời gian dài khiến Dương Thuỳ Miên vô cùng khổ sở. Xa nhau đã buồn lắm rồi, giờ lại cứ hờ hững với nhau như người dưng nước lã thế này thử hỏi chịu sao nổi?
"Anh Niệm! Sao "seen" tin nhắn rồi mà không trả lời? Giận em à? Có chuyện gì gọi video nói em nghe được không? Em nhớ đôi má phính của anh quá chừng!"
Dương Tất Niệm cười nhạt, nếu như em thực sự nhớ đôi má phính của Niệm thì sẽ không bao giờ khen thằng khác vạm vỡ. Cậu in tin nhắn ca ngợi Quân của em ra làm poster, bôi đậm vào bốn chữ "múi miếc l*иg lộn" rồi dán lên tường để tự nhắc nhở bản thân mình phải nỗ lực tập luyện. Ở nhà, linh cảm được có sự bất thường, Miên gõ cửa phòng anh Quang trình bày sơ qua hoàn cảnh để xin lời khuyên. Quang nghe xong nhăn mặt ca thán:
- Tôi đến ạ "chuỵ" luôn đấy! Đi nhờ FA tư vấn tình cảm! Không thấy sai sai à?
- Em có thấy sai, nhưng em hết cách rồi. Em sợ bị anh Niệm ghét lắm. Rốt cuộc em đã làm gì nên tội cơ chứ?
Quang thở dài xem tin nhắn trong máy em gái, đã lâu lắm rồi anh Niệm không thèm nhắn tin lại cho nó. Những tin nhắn gần nhất của anh cũng khá ngắn gọn, dường như đang che đậy một sự ức chế không hề nhỏ.
- Em sai ở chỗ đả thương lòng tự trọng của anh Niệm.
Quang chỉ điểm, Miên sửng sốt hỏi:
- Hả? Kỳ vậy? Em đả thương lúc nào?
- Nhìn nè! Múi miếc l*иg lộn nè... em khen thằng khác thế này thì khác gì đem dao khoét vào tim anh ấy.
Miên tá hoả nhắn tin giải thích với người thương:
"Anh Niệm! Em chỉ buột miệng nhận xét vậy thôi chứ em không hề có ý khen ngợi anh Quân."
"Niệm! Em nhớ anh!"
"Niệm à! Gọi cho em đi! Niệm!"
Rất nhiều những tin nhắn gửi đi nhưng không có lời hồi âm, thậm chí tới hè anh cũng không về. Miên tức phát rồ. Cô cảm thấy rất ấm ức. Rõ ràng cô bị hiểu nhầm nhưng người ta lại không thèm đếm xỉa tới lời giải thích của cô.
"Niệm! Ở bên đó có gái đẹp nấu cơm ngon cho anh rồi phải không? Nếu vậy thì em đi kiếm anh khác để nấu cơm cho anh ấy cả đời nhé!"
"Đừng thách thức anh! Anh không chắc khi nổi điên lên mình sẽ làm ra những chuyện gì đâu!"
Anh Niệm rất nhanh đã nhắn lại, từ bữa đó anh không dám phớt lờ tin nhắn của cô nữa. Mỗi lần cô gọi anh đều bắt máy luôn, chỉ là, anh nhất định không mở video để cho cô xem má phính đáng yêu. Thời gian thấm thoát trôi qua, mỗi ngày cô lại nhớ anh thêm một chút, nhớ cồn cào ruột gan, nhớ miên man điên dại. Nếu không vì có mấy tấm hình chụp trộm anh hồi trong nước chắc có lẽ cô quên luôn mặt anh rồi. Đêm đêm cô đều mở máy ngắm đôi má phính, thi thoảng buồn rớt nước mắt. Ngày sinh nhật Miên tròn hai mươi tuổi là ngày cô khóc nhiều nhất, bởi khi tất cả mọi người đã gửi lời chúc tới cô thì có một người... dường như đã quên mất. Miên tới lớp với đôi mắt sưng húp, cũng may hôm nay học ở trên giảng đường, thầy giảng về văn hoá ẩm thực của vùng núi Tây Bắc chứ nếu là buổi thực hành dưới bếp chắc Miên không có tâm trạng để nấu ăn mất. Suốt buổi học, vì cố mím môi để khỏi bật khóc nên vừa hết tiết cuối, có người úp mặt xuống bàn, nước mắt trào ra như mưa. Trong lúc cô tủi thân nhất, màn hình điện thoại hiển thị tin nhắn:
"Miên! Anh về rồi!"
Miên sốc đơ người, mất một lúc lâu sau cô mới lấy lại được bình tĩnh, run run soạn tin hỏi han:
"Anh đang ở đâu? Đang lấy hành lý phải không? Em ra sân bay đón anh nhé!"
"Ừ."
Miên vội vã lau nước mắt, cô lấy lược ra chải qua mái tóc, quẹt vội thỏi son vào môi cho tươi tắn rồi phấn khởi lao ra khỏi lớp. Cô muốn phi thật nhanh tới sân bay, ngặt nỗi lại bị một anh dở hơi nào đó chặn ngay ở chỗ bậc thềm đi xuống sân trường. Nom cái mặt quen quen, là đàn anh khoá trên à? Hay là người mẫu nổi tiếng về trường biểu diễn? Mà có khi phải là siêu mẫu ấy chứ, tại Miên thấy phong thái, dáng dấp của anh này vượt xa anh Quân. Ai vậy nhỉ? Cơ mà kệ đi! Là ai cũng không quan trọng, quan trọng là cứ ngáng đường hại Miên rất ngứa mắt.
- Tránh ra!
Miên quát. Anh đó không những không tránh, ngược lại còn đứng sát vào Miên hơn.
- Ơ hay cái anh này! Ngứa đòn hả?
- Mau tránh ra đi! Người ta phải đi đón người thương!
Miên gào lên, anh kia tủm tỉm bảo:
- Khỏi đón.
Giọng nói ấy! Sao quen lạ lùng? Nụ cười ấy! Là nụ cười tủm không tốn cơm, không mỏi cơ hàm đây mà! Nét mặt này, Miên từng thấy ở đâu rồi? Hình như là trong bức ảnh cưới của ba mẹ, anh ấy... như một bản sao thời trai trẻ của Niệm ba, giống lắm, giống khủng khϊếp, giống ba hơn cả anh Quang. Miên sững sờ nhìn chằm chằm vào người trước mặt, bàng hoàng không nói lên lời. Người kia cúi xuống đặt một nụ hôn phớt lên môi cô, mỉm cười thủ thỉ:
- Rất vui được gặp lại em! Cô gái có làn da màu nắng!
Miên hơi đơ, đầu óc cô bị bủa vây bởi cả tá những thắc mắc. Là anh thật ư? Rõ ràng nụ cười ngọt ngào và giọng nói ấm áp của anh mà, nhưng sao anh không béo, cũng không có má phính? Ơ hay? Đôi má phính đẹp thứ nhì trên đời, đôi má phính đáng yêu vô đối, đôi má phính mà đêm nào Miên cũng nhung nhớ đâu mất tiêu rồi? Tự dưng bị mất đi một thứ mà mình vô cùng yêu thích khiến Miên hụt hẫng vô cùng, cô đá vào chân anh một cái rồi chạy vù ra vườn trường, nơi có rất nhiều những đoá hồng đỏ đang đua nhau khoe sắc. Cô ngồi thụp xuống một góc khóc lóc thảm thương. Niệm đi phía sau Miên, cậu ôm em vào lòng, dịu dàng hỏi:
- Sao vậy? Không thấy anh đẹp trai à?
- Không!
- Nhưng hồi chiều anh về nhà chào ông nội trước, gặp cả bà nội, ba mẹ và Quang, ai cũng khen đẹp hết.
- Kệ! Trả người ta má phính đây!
Miên gào lên, bấy giờ Niệm mới nhận ra mình đã hiểu nhầm em nghiêm trọng. Niệm cứ nghĩ em giống các cô gái khác, em nói thích má phính chỉ đơn giản là xạo xạo cho Niệm vui thôi, giờ về tận nơi, chứng kiến thái độ cáu kỉnh của em Niệm thấy mình hâm quá, bị cơn ghen làm lu mờ lý trí. Niệm thơm má em, định đưa em đi chơi giải khuây nhưng mẹ Hoài đã gọi điện bảo về ăn cỗ nên hai đứa không dám chậm trễ. Khoảnh khắc thấy đôi chim non dắt tay nhau về nhà, chị Hoài nở nụ cười rạng rỡ. Chuyện Niệm con suốt ngày thả thính Miên ai mà không biết? Năm Miên tròn mười tám tuổi, chị và Niệm ba tuyên bố không nhận nuôi Miên nữa, nếu con thích con có thể gọi ba Niệm mẹ Hoài, nhưng trên giấy tờ thì Miên không còn là thành viên của gia đình chị nữa. Miên biết tin khóc thét, con nức nở hỏi con đã làm gì nên tội? Chị Hoài thờ ơ nhìn con bé rồi giả bộ lạnh lùng đáp:
- Tội của con là hớp hồn con trai mẹ.
- Con oan uổng quá mẹ ơi, tại anh Niệm yếu tim nên mới bị hớp hồn đó chứ anh Quang đâu có bị đâu. Mẹ làm ơn làm phước suy nghĩ lại được không mẹ?
Mặc Miên năn nỉ, chị vẫn kiên quyết bảo:
- Không được! Mẹ chịu thôi! Mệt lắm! Mẹ giờ không cần con gái nữa, nếu con muốn trở lại làm thành viên của gia đình mình thì chịu khó ứng tuyển vị trí con dâu nhé!
Miên hiểu ý mẹ liền thẹn thùng cười ngượng. Mới đó thôi mà đã hai năm rồi, Miên càng lớn càng ra dáng thiếu nữ, đằm thắm, dịu dàng. Niệm hết béo một cái đẹp dữ tợn, lúc trông thấy con chị hơi sốc, tại cứ ngỡ như được gặp lại Niệm ba năm nào. Sự thay đổi về ngoại hình của Dương Tất Niệm cũng khiến người trong họ Dương một phen choáng váng, mọi người quan tâm hỏi han nhiều lắm, ông Nhất xót cháu nên chín rưỡi ông đã kêu Niệm đi tắm gội nghỉ ngơi, khách khứa dưới nhà để ông tiếp cho. Niệm nghe lời ông lên phòng, hơi nước ấm đã phần nào khiến cậu thư giãn hơn, bộ đồ ngủ Miên may cho cậu đặt ngay ngắn trên giường, nhìn thấy ba chữ "Cống của em" thêu ở viền áo, Niệm bất giác cười tủm. Em không biết Niệm giảm cân nên may hơi rộng, nhưng Niệm vẫn mặc vào trước khi qua phòng em. Miên đang nằm hí hoáy bấm điện thoại, em bật đèn ngủ và để cửa hé. Niệm đi tới gần giường em, từ tốn đề nghị:
- Anh nằm cùng bé nhé! Bé sợ ma mà!
Em bỏ điện thoại qua một bên rồi bảo Niệm:
- Đó là hồi nhỏ thôi, giờ em không còn là em bé, không sợ ma nữa rồi. Giờ em mạnh mẽ lắm!
- Nhưng giờ anh lại sợ ma, em mạnh mẽ vậy thì bảo vệ anh nhé, đừng để chị ma xấu tính bắt anh đi.
Vừa nhại giọng Miên trêu ghẹo Niệm vừa nằm lên giường ôm em, Miên nhắc lại chuyện hồi nhỏ chọc anh:
- Em lại tưởng ba dạy bọn anh là con trai lớn rồi thì phải ngủ riêng mới chứng tỏ được bản lĩnh đàn ông cơ đấy!
- Bản lĩnh anh có thừa rồi, không cần chứng tỏ nữa.
Vòng tay anh siết cô chặt hơn, Miên tưởng như tim mình bị vỡ oà. Anh hôn lên vành tai cô, thủ thỉ nhận lỗi:
- Là anh hiểu nhầm em! Anh sai rồi!
- Đất nước bên đó đã làm gì với anh vậy? Cuộc sống nơi đất khách quê người khắc khổ thế sao? Anh không được ăn no, không được ngủ kỹ à?
Miên thở dài hỏi han, Niệm lắc đầu bảo:
- Không phải thế, là anh chủ động giảm cân, tại anh cứ tưởng em thích múi miếc l*иg lộn.
- Hả? Anh còn có múi á?
- Ừ.
Cũng phải, nom tay chân anh săn chắc vậy cơ mà, có múi bụng là điều hiển nhiên thôi. Miên bật dậy lao ra khoá cửa phòng rồi quay lại chạy vù vào giường, tò mò bảo anh:
- Cho em coi... được không?
Niệm hiền hiền gật đầu, Miên hí hửng lật áo anh lên ngắm nghía. Uầy! Không phải sáu múi đâu! Là tám múi hẳn hoi! Tám múi bụng nom mê dễ sợ, sờ vào thấy chắc chắc, thinh thích. Anh Niệm má phính ngày xưa rất đẹp nhưng công nhận anh Niệm của bây giờ cũng đẹp không kém. Lúc mới gặp còn chưa thích nghi được nên Miên bị hụt hẫng, bây giờ nhìn quen rồi cô mới nhận ra một sự thật rất buồn cười rằng chỉ cần là anh Niệm thì dẫu anh có mập ốm thế nào Miên cũng thấy anh đẹp. Miên thành thật chia sẻ suy nghĩ của mình, Niệm nghe liền phì cười. Miên áp mặt lên bụng anh, thủ thỉ bảo:
- Cứ như này cũng tốt. Chả ai dám chê anh mặt lợn nữa!
- Em bảo tốt thì là tốt!
Niệm trìu mến vuốt ve mái tóc mềm mượt của Miên, cánh môi xinh đẹp của em lướt qua bụng Niệm, chạm tới đâu em lại khẽ cọ cọ, mơn trớn, rồi nghịch ngợm cắи ʍút̼. Hơi ấm từ đầu lưỡi của em phả vào da dẻ Niệm, cảm xúc mãnh liệt truyền từ vùng da đó xuyên thẳng vào tim Niệm, khiến cho nó vì em mà đập rộn ràng. Nụ hôn của em chạy dài trên những chiếc múi săn chắc rồi dừng lại ở vòm ngực rộng rãi, chiếc mặt nhỏ xinh khẽ dụi dụi vào nơi đó làm nũng. Nếu biết được em yêu thương nhiều như này thì Niệm đã chẳng ngu dốt giận hờn em lâu đến thế. Nghĩ tới việc tuần sau phải xa em để trở về trường học, Niệm có chút uể oải, chỉ mong thời gian trôi qua thật nhanh để mau đến ngày được về hẳn bên em.
- Anh Niệm! Anh nghĩ gì mà trầm tư vậy?
Miên rướn người lên hỏi Niệm, chiếc áo trễ cổ của cô vô tình làm nơi bầu bĩnh đập vào mắt anh. Niệm xoay người để em nằm bên dưới mình, tay cậu chạm lên nút thắt nơ phía trước rồi ngập ngừng mở lời:
- Anh... anh cũng muốn ngắm em... được không?
Tuy hai má Miên đã nhuộm màu cà chua chín nhưng cô vẫn e thẹn gật đầu. Niệm chậm rãi rút nơ, thanh xuân của em hiện lên ngọt ngào và căng tràn sức sống trên làn da màu nắng đầy nhung nhớ. Ngón trỏ của Niệm khẽ chạm vào chiếc nụ xinh xắn, vẻ đẹp kiều diễm của nó khiến cậu ngây người. Cậu ngắm em rất lâu, sức hút mãnh liệt từ em hại đầu óc cậu mơ màng mụ mị, suýt chút nữa thì không kiềm được mà hôn lên. Nhận thấy cơ thể em đang run rẩy, Niệm vội vã buộc lại dây áo rồi nhẹ nhàng ôm em vỗ về:
- Làm em lạnh à? Anh xin lỗi.
Miên không lạnh, đó chỉ đơn giản là những rung động mãnh liệt của thiếu nữ đôi mươi thôi. Anh Niệm thật ngốc, sợ cô bị cảm nên còn cẩn thận đắp chăn cho cô chứ. Liệu anh có biết trái tim cô đang nóng ran rồi không?
- Ngủ sớm đi em, anh về phòng đây!
Miên ngoan ngoãn dạ. Anh Niệm rời giường cô, đi được đúng ba bước, còn chưa ra đến cửa anh đã quay người, giọng anh đầy hốt hoảng:
- Toi rồi em ơi!
- Sao vậy anh? Có chuyện gì à?
Miên cuống quít bật dậy hỏi han. Anh Niệm như một cơn gió lao tới bên cô, dựa đầu vào hõm vai cô làm nũng:
- Anh sợ lúc về phòng mà lại bị nhớ em thì anh toi mất!
Miên bật cười, cô vỗ nhẹ lên vai anh, nhỏ nhẹ bảo:
- Vậy thì ở đây với em cho đỡ nhớ.
- Em có nhớ anh không?
- Không.
Có người cố ý trêu chọc, có người giở giọng mè nheo:
- Anh buồn đấy!
- Kệ anh. Mà quà sinh nhật tuổi hai mươi của em đâu nhỉ?
Miên vòi vĩnh, Niệm chỉ ra phía chiếc vali của mình đang đặt trong phòng em. Ngoại trừ quà mua về biếu ông bà, ba mẹ và tặng Quang ra thì toàn bộ số còn lại đều là của Miên. Chỉ là, có vẻ em vẫn không hài lòng cho lắm, em thủ thỉ:
- Người ta thích quà giống năm mười bảy tuổi ý.
Miên gợi ý, anh Niệm phì cười cúi xuống ngậm lấy đôi môi căng mọng của cô. Miên hoàn toàn có thể hôn anh trước, nhưng cô vẫn cứ thích anh là người chủ động, cô thích cái cách anh nhấm nhá môi mình, cả những lúc đầu lưỡi anh nhẹ nhàng cọ lên cánh môi xinh rồi nghịch ngợm đưa vào trong lướt qua hàm răng trắng đều như hạt bắp. Anh Niệm rất biết cách chiều chuộng Miên. Anh ngả người xuống giường để cô nằm lên người anh, thoải mái tiếp nhận nụ hôn của anh. Bàn tay anh xoa đều đều trên lưng cô, tạo cho cô một cảm giác hết sức dễ chịu. Sau một hồi môi lưỡi quấn quít mãnh liệt, Miên dụi đầu vào cổ anh, thành thật thừa nhận:
- Ban nãy em xạo đấy. Em nhớ anh nhiều ghê lắm!
- Anh biết.
- Vậy sao anh còn kêu anh buồn đấy?
- Thì anh cũng xạo xạo tí cho vui!
Miên tức mình đấm vào ngực anh, Niệm mặc kệ em, chỉ cần được ở bên em thì em có bắt nạt Niệm như nào Niệm cũng chịu. Miên đấm xong lại mủi lòng xoa bóp vai cho anh. Thương anh lắm! Chắc vì bay đường xa mệt nên loáng cái anh đã thiu thiu ngủ rồi. Miên với điện thoại, cẩn thận tắt chuông để không làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của anh, vừa hay cô thấy chị Ly gửi tin nhắn đến:
"Ủa? Em đang làm gì mà mãi không nhắn tin lại?"
Chỉ một câu hỏi bâng quơ vậy thôi cũng đủ làm Miên đỏ mặt, không lẽ giờ bảo em bận làm một vài việc bên người em thương, như thế thì còn gì là duyên dáng nữa? Miên cố ý lờ đi câu hỏi của chị, khéo léo chuyển chủ đề:
"Chị đã tìm được tung tích của người trong mộng chưa?"
"Chưa em ạ."
Nhắn tin cho Miên xong, Ly thở dài thườn thượt. Ban nãy cô vừa kể cho em về chàng trai đã khiến mình trúng tiếng sét ái tình ngay từ lần gặp mặt đầu tiên. Với vai trò là dịch giả và diễn giả nổi tiếng, Ly thường xuyên phải đi công tác nước ngoài. Tính cô vốn điệu nên mỗi lần đi đâu đồ đạc cũng lỉnh kỉnh gấp ba lần người bình thường. Bữa nay sân bay đông quá, có mấy đứa vô ý thức chen lấn hại hành lý của Ly bị rơi tứ tung. Đúng lúc cô đang dở khóc dở cười thì có một chàng trai tốt bụng chạy tới giúp cô thu dọn đồ đạc. Anh ấy đẹp khủng khϊếp, một vẻ đẹp nam tính mà có lẽ phải dùng tới từ xuất thần để miêu tả. Sau khi chia tay Đông, Ly hẹn hò với khá nhiều người nổi tiếng, để được đi chơi với cô tất nhiên các anh cũng phải thuộc dạng cao to đẹp trai con nhà có điều kiện. Cơ mà không một ai trong số bọn họ có thể sánh bằng chàng trai này, người mà mới chỉ chạm mặt một lần cũng đủ khiến trái tim cô điêu đứng.
- Chị Ly! Ngơ ra cái gì thế?
Khoảnh khắc nghe người ta gọi tên mình, Ly thề là cô không hiểu cái quái gì đang xảy ra cả? Không lẽ anh chàng trước mặt là người hâm mộ lâu năm của cô?
- Sao lại gọi em là chị? Em vẫn còn trẻ mà!
Ly thẹn thùng nói, người kia chau mày bảo:
- Chị bị hấp à? Thôi, em về trước đây!
Ly hết nhìn đống đồ của mình được ai đó sắp xếp lại một cách vô cùng thông minh rồi lại ngây người nhìn theo bóng lưng người ta. Suốt từ khoảnh khắc định mệnh đó tới giờ, Ly vẫn không thể ngừng nghĩ về anh, dù chưa biết danh tính anh nhưng chỉ cần nhìn phong thái cô khẳng định anh xuất thân từ tầng lớp thượng lưu.
"Chị Ly đừng buồn nhé, biết đâu lát nữa hai người lại gặp nhau trong chuyến bay tiếp theo!"
Miên gửi tin nhắn động viên cô, do chuyến bay thẳng sang Anh hết vé hạng thương gia nên Ly phải chọn chuyến bay quá cảnh qua mấy nước khác. Cô thà chọn bay chuyến dài rồi tìm các khách sạn sang chảnh gần sây bay để nghỉ ngơi còn hơn ngồi ở chiếc ghế phổ thông rẻ mạt. Ly soạn tin tâm tình:
"Chị mà dắt cái anh chị gặp ở sân bay về nhà thì mẹ chị ngất vì sung sướиɠ mất! Anh ấy giàu khủng em ạ! Đồ anh ấy xài từ áo quần, ba lô, vali tới giày toàn hàng thượng đẳng đấy em, chị chơi đồ hiệu lâu năm nên chị biết."
"Vâng, vậy thì tốt quá, đúng gu của chị gái em rồi. Hi vọng anh ấy chưa có người thương."
"Có rồi thì đã sao? Chị chả quan tâm!"
"Không quan tâm chả nhẽ chị định giật bồ người ta à?"
Miên ngây thơ thắc mắc, Ly bình thản lý sự:
"Không phải chị giật bồ người ta mà là chị giật lấy những gì thuộc về mình em ạ. Mẹ Bích bảo con gái vừa xinh đẹp, giỏi giang lại sinh ra trong gia đình gia giáo như chị xứng đáng có được người chồng hoàn hào nhất."
"Nếu vậy thì tội nghiệp cho cái chị đang là người yêu hiện tại của anh đó quá!"
"Có gì mà tội nghiệp hả em? Kém cỏi không giữ được bạn trai thì phải chấp nhận thôi. Đàn ông hoàn hảo giống như hàng hiệu đó em, ai có điều kiện hơn, trả giá cao hơn thì giành được! Gì đâu mà căng?"