Chương 32: Trao Thân Cho Ta Đi

Bên ngoài

Thăng Long Tiên Thành

cao lớn tường thành, ra ra vào vào tu sĩ, nhìn toà thành mình sinh sống mấy năm, có chút xa lạ, lại có chút quen thuộc Lê Hạo bước vào.

" Chỉ có ba tháng nha, sao mà tựa như cách một thế đồng dạng"

Lê Hạo nội tâm có chút cảm thán, chính mình lúc rời đi vào Huyền Quang Sơn Mạch, vào Lâm Ninh Sơn tu luyện, chỉ là một cái luyện khí kỳ tầng thứ tư tu sĩ, ba tháng sau liền đột phá liên tiếp hai tiểu cảnh giới, thực lực lại tương đương với luyện khí kỳ đỉnh phong tu sĩ.

Lê Hạo lúc này vẫn mặc một bộ hắc bào, cũng không dịch dung mà là nguyên bản khuôn mặc thanh tú, nhìn qua chính là một cái phong độ nhẹ nhàng mỹ nam tử, không có cái loại khí thế nhϊếp người hay tiên phong đạo cốt như mấy tu sĩ khác.

Tam đại tiên tông khảo hạch thu đồ sắp tới, chỉ thấy đường phố người đến người đi, tấp nập hối hả, đủ loại tiếng rao hàng tựa như hợp chợ buôn bán ở thế tục, không có một loại không dính khói bụi trần gian tu sĩ, tiếng rao hàng, cò kè mặc cả vang lên lộn xộn, Lê Hạo nhìn đến đây cũng cảm thấy có chút buồn cười, bình thường nói cái gì tiên phàm khác biệt, thật ra chỉ là một đám người, có một tia khả năng tu luyện thành tiên mà thôi!

"Tính ra ta cũng đã hai mươi tuổi, không biết Lê Lân hắn hôm nay ra sao rồi."

Lê Hạo đi trên đường nhìn xung quanh đông nghịt tu sĩ, nội tâm thì suy nghĩ miên man đủ mọi chuyện, bước chân hướng bản thân động phủ ở Thăng Long Tiên Thành đi tới.

.....

Phía Nam tiên thành ngọn núi xuất hiện trong tầm mắt hắn, xung quanh bao phủ một tầng sương mù.

Lê Hạo tế lên ngọc phù, sương mù mở ra một lối đi, Hắn bước vào lại kích hoạt trận pháp trở về trạng thái bình thường.

Nhìn nơi sinh sống mấy năm qua, nội tâm không khỏi có chút cảm khái.

" Ừ vườn hoa hình như càng nhiều loại hoa rồi. "

Lê Hạo tiến vào động phủ tìm Lê Hi Tuyết cũng không thấy nàng, bất đắc dĩ trở lại vườn hoa, thì bỗng nhiên một tiếng đàn vang lên.

Tiếng đàn trầm bổng lại vô cùng bắt tai, tựa như một khúc nhạc chúc mừng hắn khải hoàn trở về, Lê Hạo lắng nghe có chút buồn cười bất đắc dĩ hắn chỉ đi lịch lãm rèn luyện mà thôi, có phải đánh trận đâu.

Nhưng nội tâm cũng một hồi cảm động, hướng về nơi phát ra tiếng đàn đi tới.

Tại một đình đài, xung quanh toàn hoa thảo, Lê Hi Tuyết ngồi trong đình, tay ngọc gãy đàn, ngắm nhìn về phía xa thân ảnh đang đi đến.

Từ lúc Lê Hạo bước vào, trận pháp dị động nàng đã cảm ứng được, biết hắn sẽ tìm nàng liền tấu một khúc như là chúc mừng hắn, đồng thời nói cho hắn biết nàng ở đây.

Lê Hạo bước vào đình đài, cảm nhận nàng sóng linh lực liền giật nảy mình, Hi Tuyết vậy mà đã đột phá đến Luyện Khí kỳ tầng tám, đúng là người so với người, tức chết người nha, mặc dù giật mình bất quá Lê Hạo cũng không đề cập đến tu vi của nàng, mà mĩm cười nói.

" Hi Tuyết nhà ta càng ngày lại càng xinh đẹp nha"

Hôm nay Lê Hi Tuyết một thân lục y váy dài, trên đầu chỉ cắm một cây trâm giản dị, nhưng lại không có làm giảm chút nào độ xinh đẹp, ngược lại có thêm một loại thanh thuần xinh đẹp cảm giác.



" Sao ? Có phải yêu ta rồi đúng không."

Lê Hi Tuyết nghe hắn nói vậy trêu chọc nói, trong giọng nói cũng có chút tiểu đắc ý, nữ nhân nha khi nghe nam tử trong lòng khen mình xinh đẹp, tự nhiên vô cùng yêu thích rồi.

" Đúng vậy, hay là ngươi trao thân, gả cho ta đi, đồng ý không ?"

Lê Hạo về đến động phủ cũng không giống như ở Lâm Ninh Sơn, tâm lúc nào cũng phòng bị, nên tâm tư chơi đùa nổi lên trêu ngược lại, trên mặt không có ý tốt, ánh mắt quét cơ thể nàng nói.

" Ngươi, lưu manh, hỗn đãn, đại sắc lang, bây giờ ta đổi ý rồi không gả cho ngươi nữa"

Lê Hi Tuyết bị trêu ngược tức giận chỉ mặt hắn mắng một hơi, sau đó là một màn ngươi đến ta đi.

" Vậy có gả cho lưu manh không?"

" Ngươi là hỗn đãn, ai gả cho ngươi si tâm vọng tưởng"

" Vậy gã cho hỗn đãn "

" Ngươii,.."

.....

Cùng Lê Hi Tuyết đùa giỡn một trận xong, Lê Hạo dẫn nàng cùng đi đến trung tâm Tiên Thành, xem bố cáo của tam đại tiên tông.

Mặc dù ba năm trước, Lê Hạo cảm thấy cử động của tam đại tiên tông có chút quái dị, nhưng hắn cũng không biết bọn hắn hồ lô bán thuốc gì, dù sao mình cũng không phải là tông chủ tiên tông, quản hắn làm cái gì khỉ gió.

Trên quảng trường, một cái thạch bia to lớn đặt ở chính giữa, bên trên ghi lại chính là tam đại tiên tông, ngày khảo hạch cùng địa điểm.

Đồng thời còn tăng thêm một hạng mục mới, đó chính là khảo hạch đạt trước mười, không những tiến vào nội môn mà còn được một kiện linh khí tự chọn, phải biết linh khí là vũ khí của Trúc Cơ Kỳ tu sĩ nha, giá trị không phải nhỏ, Luyện Khí Kỳ tu sĩ bán hết gia sản cũng mua không được.

Có thể thấy lần này tam đại tiên tông bỏ ra cũng không ít, dĩ vãng nhập môn nội môn đệ tử , chỉ có đệ nhất mới được ban thưởng, còn lại chỉ phân phát một chút pháp khí bình thường mà thôi.

" Trước mười sao? Không cần thiết ta chỉ cần vào trước ba trăm, đoạt tới tay danh ngạch là được."

Lê Hạo khoé miệng mĩm cười nhàn nhạt.

" Lấy tam đại tiên tông làm của ta bệ phóng, trên con đường cầu đạo này đi "

Lê Hạo không thích trương dương, từ nhỏ đã vậy hắn thích bình tĩnh sinh hoạt, nhưng đời mà mọi thứ đâu phải lúc nào cũng như hắn nghĩ!

Lê Hạo vốn dĩ ban đầu dự định dắt theo Lê Hi Tuyết làm một cái tán tu nhàn vân dã hạc, nhưng hắn phát hiện mọi thứ trên đời này cũng không phải như hắn nguyện ý, đầu tiên mặc dù hắn có thể chế tác phù triện kiếm linh thạch, mua đan dược tu luyện, nhưng sẽ bị người khác từ từ chú ý, không thích hợp với chủ trương điệu thấp tu hành của hắn.

Huống chi những cái kia cao giai đan dược, tiên thành cũng không có bán, dù có cũng vô cùng khan hiếm, chỉ có tam đại tiên tông mới có, mà cũng chỉ đủ cung cấp cho đệ tử tông môn tu luyện thôi.



Thứ hai, tu tiên không phải chỉ ngồi một chổ hấp thu linh khí, nuốt đan dược tu luyện là được, đại đạo phiêu miểu khó cầu, tu chân giới tàn khốc khó có thể tưởng tượng, bế quan toả cảng không cách nào đi đến cuối cùng.

Chỉ có Hải Nạp Bách Xuyên, cùng những tu sĩ khác trao đổi tỳ thí, mới có thể nhanh hơn nâng cao bản thân tu vi, nếu không đợi đến thọ hết già chết thì đã muộn

Lê Hạo công pháp Ngũ Hành Phân Hợp Quyết, chỉ có thể tu luyện đến Nguyên Anh Kỳ, còn phần sau cũng không có, nên hắn phải tự mình lĩnh ngộ tự nhiên cũng không thể thiếu cùng đồng đạo trao đổi rồi.

Trung Tâm quảng trường một chổ ghi danh, Lê Hạo tìm một cái đội ngũ ít người đứng vào xếp hàng chờ ghi danh.

Năm phút đồng hồ sau, liền đến lượt Lê Hạo.

Một cái sắc mặt âm trầm chừng bốn mươi tuổi, mặt dài tu sĩ cầm một cái pháp khí tựa như la bàn, bảo hắn đặt tay lên la bàn, ngũ hành màu sắc liền loé lên, hắn nhìn Lê Hạo có chút khinh thường hỏi:

" Tên họ, đến từ đâu?"

Lê Hạo cũng không để ý hắn thái độ, hồi đáp.

" Lê Hạo, Thăng Long Tiên Thành, tán tu"

Mặt dài tu sĩ ném cho hắn một cái ngọc bài, phía trên khắc một cái số thứ tự "540", chính là số người hiện tại đã đăng ký, đến ngày khảo hạch hắn phải bảo vệ ngọc bài này cùng tranh đoạt thêm ngọc bài.

Lê Hạo đang đánh giá của mình khối ngọc bài , mặt dài tu sĩ không nhịn được kêu lên:

" Người Kế tiếp !"

Kế tiếp chính là Lê Hi Tuyết rồi.

Nàng đặt tay lên la bàn pháp khí, la bàn liền loé lên hiện ra lôi quang, mặt dài tu sĩ hít một hơi khí lạnh, mĩm cười nịnh nọt nói.

" Vị này đạo hữu không cần tham gia khảo hạch, có thể trực tiếp tiến nhập trở đệ tử nội môn của tam đại tiên tông."

" Ta đề nghị đạo hữu tiến nhập Thất Sơn Tông, không biết đạo hữu ý thế nào?"

" Ta cần suy nghĩ thêm "

Lê Hi Tuyết nhìn hắn nội tâm không thích nhàn nhạt nói.

" Lẽ ra như vậy, cái này ngọc bài có thể trực tiếp trở thành nội môn đệ tử tam đại tiên tông, ba ngày sau ba vị sứ giả đến, nếu cân nhắc xong đạo hữu có thể đến báo danh"

Mặt dài tu sĩ nói xong trên tay cầm một cái ngọc bài đưa cho nàng, Lê Hi Tuyết nhận lấy ngọc bài cũng không thèm đánh giá mà xoay người liền rời đi.

Nhìn Lê Hi Tuyết cùng Lê Hạo rời đi, mặt dài tu sĩ trầm ngâm một chút, liền tiếp tục ghi danh cho người khác.

Còn thời gian ba ngày mới đến ngày khảo hạch, ghi danh xong về sau cũng không có gì làm, hắn liền dắt Lê Hi Tuyết đến Tụ Tiên Lâu ăn uống, cùng đi dạo tiên thành.