Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mị Vương Tướng Môn Thế Gả Phi

Chương 6: Mất thủ cung sa

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quay đầu lại, nàng phát hiện, ánh mắt thái tử gia cùng Cửu vương gia vẫn

dính chặt trên người Liễu Lâm Ba, lại đối với sự dốc sức biểu diễn của

nàng làm như không thấy.

Không có cách nào để hai nam nhân ưu tú

như vậy xem trọng nàng, Liễu Mộc Nhiên cảm thấy vô cùng chán chường cùng thất bại, rất hiển nhiên, vừa nãy Liễu Lâm Ba kia hát vang một khúc đã

giành mất trái tim của bọn họ, nghĩ tới đây, Liễu Mộc Nhiên càng thêm ra sức múa vòng eo, đem ống tay áo thật dài quăng cao, làn váy tung bay,

khiến người ta mơ màng. Một khúc sắp kết thúc, các hoàng tử khác đều xem say sưa, vỗ tay bảo hay, hai người kia vẫn chưa từng thật sự liếc nhìn

nàng một cái.

“Cửu ca, Cửu tẩu thật là đẹp!” Lương Thi công chúa nâng cằm bộ dạng say mê miêu tả.

Lương Kiêu mím môi nở nụ cười, nhưng chưa ngẩng đầu, chuyện tứ hôn đều do

hoàng thượng làm chủ, đẹp, không đẹp, vấn đề là không phải cái người làm mình động lòng kia, cho dù thú về cũng chỉ để trang trí.

Trong

đầu tự dưng lần thứ hai hiện ra bóng dáng màu trắng quật cường kia, nhất thời bị say mê, nàng cùng nàng tính khí rất tương tự. Lương Kiêu trong

đầu nghĩ tới bạch y nữ tử, ánh mắt không bị khống chế nhìn về phía bóng

dáng hồng y _ Liễu Lâm Ba.

“A! Cửu vương gia đang nhìn ta, đang

nhìn ta!” Thiên kim ngồi cùng Liễu Lâm Ba thấy Lương Kiêu nhìn về bên

này, đột nhiên bất chấp cái gì đại gia khuê tú lễ nghi rụt rè, đắc ý

liếc mắt đưa tình.

Liễu Lâm Ba không cẩn thận đối diện ánh mắt của hắn, cấp tốc cúi đầu, làm chuyện trái lương tâm, đương nhiên chột dạ!

“Bộ dạng anh tuấn có thể coi như cơm ăn sao?” Liễu Lâm Ba biểu thị vô cùng bất đắc dĩ.

“Nhưng là nhìn không anh tuấn sẽ ăn không ngon chăng!” Tiểu Thúy đứng ở một bên kéo dài một hơi cảm khái.

Chân lý ngàn đời không đổi a a a!

Dằn vặt hơn nửa đêm, tiệc rượu cuối cùng kết thúc, hoàng thân quý tộc nhao

nhao hồi phủ, Liễu Lâm Ba ngồi ở trên xe ngựa đã có chút buồn ngủ.

Ban đêm, trăng treo trên cao.

“Nương, người cũng thấy, thái tử đối với con không hề nhiệt tình, trái lại

chàng cùng Cửu vương gia liên tục nhìn chằm chằm vào tỷ tỷ ngốc kia, nữ

nhi nên làm gì bây giờ!” Tâm tình Liễu Mộc Nhiên vẫn còn kích động không cách nào tự kiềm chế, lôi kéo tay nhị phu nhân oán giận.

“Mẫu

bằng tử quý, Cửu vương gia tốt, nhưng hắn không sủng hạnh con con làm

sao có được địa vị gì, hừ! Con ngốc kia điên điên dở dở, phỏng chừng là

thái tử cùng Cửu vương gia nhìn nó mang theo khăn che mặt cảm thấy hiếu

kỳ thôi. Có lẽ hôm nay quá nhiều người, thái tử không tiện biểu lộ tình

cảm thôi, người nam nhân nào không ham mê sắc đẹp.”

Đương nhiên, ngoại trừ Chiến Thần vương gia!

Cùng lúc đó, Liễu Lâm Ba sau khi trở lại phòng liền tắm rửa một phen, sớm đã lên giường, đột nhiên, cửa phòng bị đẩy mạnh, phát ra âm thanh ma sát,

Liễu Lâm Ba nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp, căn bản không nhìn ra nàng

đang giả bộ ngủ.

“Đây chính là phụng mệnh nhị phu nhân tìm trên

đường cái tên ăn mày xấu xí rách nát nhất, kẻ ngu si phối ăn mày thực sự là tuyệt phối.” Nha hoàn Tiểu Đào của nhị phu nhân một cước đạp tên ăn

mày vào trong phòng Liễu Lâm Ba, ghê tởm lấy khăn xoa xoa tay.

“Đúng đấy, Tiểu Đào tỷ, tên ăn mày này giống như trên người còn có bệnh a, cả người run rẩy không ngừng, không biết có lây hay không a” một nha hoàn

khác nói xong cũng cảm thấy mồ hôi lạnh trên người chảy ròng ròng, ôm

cánh tay nhìn chung quanh. Hai nha hoàn nghĩ tới dáng vẻ lợi hại của

Liễu Lâm Ba, đều vắt chân lên cổ mà chạy.

Trong phòng, Liễu Lâm

Ba như không có chuyện gì xảy ra nằm trên giường, một trận thở dốc ồ ồ

càng ngày càng áp sát, tên ăn mày y phục rách nát, tóc tai bù xù, một

đôi con ngươi đỏ đậm nhìn ngó xung quanh như thể tìm con mồi, cuối cùng

tập trung sự chú ý vào thân hình Liễu Lâm Ba, một luồng khí nóng từ bụng dưới đi lên, tên ăn mày như sói đói nhào tới.

“A, a!” Tiếng khớp xương sai vị trí vang lên, ở trong phòng yên tĩnh có vẻ đặc biệt rõ

ràng, Liễu Lâm Ba đột nhiên mở mắt ra một tay đem tên ăn mày ném ra

ngoài, trượt xa ba, bốn mét, tên ăn mày đau đớn kêu gào nằm cuộn tròn

trên mặt đất.

Tên ăn mày không tự nhiên thở gấp, xin tha, âm thanh càng ngày càng ồ ồ không thể tả.

Rất hiển nhiên, tên ăn mày này đã bị các nàng cho ăn dược! Nghĩ muốn phá hủy sự trong sạch của nàng, không có cửa đâu!

Là ai sai khiến Liễu Lâm Ba không cần hỏi lại, vừa nãy hai tiểu nha hoàn nói chuyện nàng đều đã nghe rõ ràng.

“Tiểu khất cái, đứng lên đi, ngươi cũng là bị người ta sai khiến, ta không làm khó dễ ngươi.”

Nói đến mức độ này, tên ăn mày vẫn còn nằm trên mặt đất không có ý định di

chuyển, cả người run rẩy, trong miệng mơ hồ không rõ nhắc tới những thứ

gì.

“Tiểu Thúy!”

“Ôi chao, tiểu thư, có gì phân phó?”

Liễu Lâm Ba cảm giác không thích hợp, bắt mạch cho hắn, tên ăn mày này không chỉ bị các nàng hạ độc, mà còn có bệnh, sốt cao không giảm, vội vàng

gọi Tiểu Thúy tới phụ một tay đỡ hắn lên.

“Ngươi dựa theo phương

thuốc này đi dược phòng bốc thuốc, nhớ kỹ, không được để người ta biết,

đi thu xếp một gian phòng đem hắn an trí cẩn thận, sau đó đi nấu chút

cháo cho hắn ăn.”

Liễu Lâm Ba ngồi ở trước bàn viết phương thuốc

trực tiếp đưa vào trong tay Tiểu Thúy còn đang ngáp, ngày thường bị Liễu Lâm Ba làm hư, Tiểu Thúy lười nhác vuốt vuốt tóc nhận lấy, uể oải cất

bước suýt chút nữa giẫm phải cái khuôn mặt đen sì sì nhìn không rõ lắm

của tên ăn mày.

“Tiểu thư, hắn là ai?”

“Hắn là ai ta cũng

không rõ ràng, nhưng hắn bệnh không nhẹ, đến đúng lúc liền cứu, mau đi

đi.” Liễu Lâm Ba lập tức điểm huyệt đạo của hắn, lại đút một viên thanh

tâm đan do Tiêu Dao Môn bí luyện, tên ăn mày kia cuối cùng cũng coi như

khí tức vững vàng chút, sắc mặt cũng không đỏ như trước, xem như đã giải được mị độc.

“Vâng, tiểu thư.”

Cùng lúc đó, Liễu Mộc

Nhiên mới vừa cùng mẫu thân thương lượng xong hôn nhân đại sự của chính

mình, từ trong hưng phấn tắt đèn, vừa mới cởϊ qυầи áo, chỉ mặc áσ ɭóŧ

cùng tiết khố chuẩn bị đi ngủ, cũng không biết có ngủ nổi hay không, rèm cửa sổ đột nhiên bay lên, một bóng đen xẹt qua cửa sổ phòng nàng.

“Ngô, ngô, ngô!” Liễu Mộc Nhiên còn chưa kịp kêu thành tiếng đã bị người nào đó bịt miệng, trực tiếp điểm á huyệt.

Vạn phần sợ hãi kinh hoàng bất an, Liễu Mộc Nhiên trợn to hai mắt muốn nhớ

kĩ gương mặt người hành hung mình, thế nhưng người đến một thân y phục

dạ hành, chỉ lộ ra đôi mắt, tựa như lưỡi dao sắc bén lạnh thấu xương.

Trong phòng tối đen, căn bản nhìn không rõ.

Đúng lúc này, hắc y

nhân đột nhiên kéo nàng đến, cầm chặt cổ tay nàng, lòng bàn tay vận công trực tiếp đặt lên dấu đỏ thủ cung sa tượng trưng tấm thân xử nữ của

nàng, một cảm giác nóng rực qua đi, Liễu Mộc Nhiên trơ mắt nhìn thủ cung sa biến mất, trên cánh tay tuy rằng còn nóng, nhưng nơi đó không đỏ

không sưng, không chút nào đoán ra bị động tay động chân.

Hắc y nhân thật giống như rất không muốn chạm vào nàng, ghét bỏ nàng dơ bẩn, lần thứ hai căm ghét ném trở lại giường.

Liễu Mộc Nhiên bị dọa đến té ngã, vừa mới rồi còn đang trong mộng đẹp làm

thái tử phi, thủ cung sa này chính là bằng chứng biểu trưng cho sự thuần khiết a, nàng nhất thời kích động, ngất đi.

Hắc y nhân tiến lên

đem y phục của nàng rũ tung, cái rơi cái không, thời điểm trong phủ có

người kêu to có tặc, hắc y nhân thừa dịp rối loạn bay ra ngoài cửa sổ,

biến mất trong đêm tối.
« Chương TrướcChương Tiếp »