Chương 5: Âm thanh áp chế cung yến

Hoàng hậu vừa mới nói xong, Thục phi ở một bên vui vẻ cười khanh khách, “Nói

như vậy, Hoàng hậu nương nương thực đồng ý thái tử hoặc là Cửu điện hạ

thú vị trưởng nữ này của đại tướng quân?”

Vừa nói vừa nhếch miệng anh đào nhỏ, híp mắt lại, rõ ràng đang cười nhạo hoàng hậu.

“Có gì không thể, chỉ cần nhi tử bổn cung yêu thích, tướng mạo ngược lại

không quan trọng, thú thê nên thú thục nữ, đạo lý này lẽ nào Thục phi

không hiểu sao?”

Thục phi bị lời này làm cho không còn mặt mũi,

“Nương nương nói đúng lắm, thú thê đương nhiên muốn thú nữ tử tài đức

vẹn toàn như Hoàng hậu nương nương, thời trẻ qua mau, người dù có đẹp

đến đâu cũng có thời điểm tuổi già sắc đẹp suy yếu, tài đức vẹn toàn

đúng là vĩnh viễn có lợi nhất ”

Lời nói như vậy rõ ràng là đang

cười nhạo nàng tuổi già sắc suy, kỳ thực Thục phi so với hoàng hậu cũng

chỉ nhỏ hơn bốn, năm tuổi mà thôi, chẳng qua là nàng bảo dưỡng vô cùng

tốt, nhìn qua xác thực rất trẻ.

Hai người không hờn không giận, lời nói nhỏ nhẹ, nghe không hiểu còn tưởng rằng bọn họ ở đó nói chuyện phiếm.

“Cửu vương gia đến!”

Tiếng hô của thái giám vừa ra khỏi miệng, toàn bộ liền nhốn nháo!

Các thiên kim tiểu thư tim đập như nổi trống, căng thẳng đến toàn thân đều

như nhũn ra, chỉ thấy hắn trên người mặc cẩm bào đỏ, đầu đội hoàng kim

quan, ngũ quan quá mức xuất sắc, chỉ sợ là bậc thầy điêu khắc cũng điêu

khắc không ra ngũ quan đẹp như vậy, dưới mày kiếm, một đôi mắt tựa như

ngọc đen nhẹ nhàng quét qua, các thiếu nữ tai đều đỏ bừng, tâm tư nhộn

nhạo. Một nam tử chứa đựng cả vẻ tuấn mỹ cùng khí phách kiên cường chậm

rãi đi tới, trong khoảnh khắc, im lặng làm điên đảo chúng sinh!

Ở giữa nho nhã lại lộ ra vài phần tôn quý, phong thái vương giả giống như tự nhiên mà thành!

Liễu Lâm Ba cũng nhìn theo ánh mắt của mọi người, trong nháy mắt sửng sốt, làm sao lại là hắn!

Nhớ tới lúc cùng hắn ở trong hồ nước, mặt Liễu Lâm Ba bất giác đỏ lên.

Phản ứng thứ hai chính là, bọn họ đều ăn mặc xiêm y màu đỏ, không hiểu sao

làm cho người ta có một loại cảm giác như trang phục tình nhân.

Liễu Lâm Ba cả kinh sờ mặt, hoàn hảo, ngày đó là lấy dung mạo chân thực gặp

người, hơn nữa ngày hôm nay còn mang khăn che mặt, cho dù hắn có hỏa

nhãn kim tinh cũng nhất định không nhận ra nàng.

“Nhi thần đến muộn, để phụ hoàng mẫu hậu đợi lâu, thực sự không phải.”

“Là phụ hoàng cùng mẫu hậu không có cân nhắc chu toàn, vừa mới đánh giặc

xong liền vội vã vì ngươi làm tiệc khải hoàn.” Hoàng thượng vừa nghe,

cùng hoàng hậu liếc mắt nhìn nhau lập tức nói.

“Nhi thần đã nghỉ

ngơi đủ, hiện tại tinh thần rất tốt, đa tạ phụ hoàng mẫu hậu” Lương Kiêu khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, không biết đã cướp đi trái tim của bao

nhiêu cô nương.

Nhân vật chính đều đã vào chỗ, hết thảy mỹ nữ có

danh tiếng con các quần thần đều rục rịch, chủ trì tiệc rượu Lễ bộ

Thượng thư tuyên bố xong tên thiên kim lên đài biểu diễn, tiểu thư kia

xấu hổ cùng sợ hãi chậm rãi lên đài gảy tỳ bà.

Tiếng nhạc vang

lên, các hoàng tử một bên uống rượu một bên xem ca vũ, “Cửu gia, người

nói, mỹ nhân trong tranh có thể ở trong những thiên kim này không?”

Hàn Ngọc tay cầm ly rượu, trong đầu hiện ra mỹ nhân trong tranh, con mắt

không ngừng mà quét qua những thiên kim ngồi ngay ngắn xung quanh.

“Sẽ không ”

“Tại sao?”

“Nàng đem lại cho người ta cảm giác rất khác biệt, cũng không giống như những thiên kim được nuôi trong nhà cao cửa rộng này.” Mới nói xong, trong

đầu Lương Kiêu liền hiện ra một loạt hành động ngang ngạnh của nàng ngày đó.

Đột nhiên! Ánh mắt rơi xuống bóng dáng màu đỏ ngồi ở đối

diện, bởi vì, nữ tử kia xem ra rất đặc biệt, tuy rằng mặc một thân đỏ

sẫm diễm lệ như vậy, nhưng trên đầu lại không có trâm cài tóc, trâm cài

đầu nào, tiểu thư nhà khác người nào không phải trang phục tỉ mỉ, trâm

cài đủ loại, tô son điểm phấn, nàng lại mang khăn che mặt, nhìn cái này

đột nhiên nhớ lại tin đồn được lan truyền rộng rãi trong kinh thành, nói trong phủ đại tướng quân có một nữ tử điên điên khùng khùng, có người

nói nàng là tiểu thϊếp không được đại tướng quân sủng ái, có người nói

nàng là cô nhi Đại tướng quân thu dưỡng, có người nói nàng là tiểu nha

hoàn bị điên trong phủ Đại tướng quân, không người thân thích, Đại tướng quân nhân từ để nàng tiếp tục ở lại trong phủ.

Tính ra, trong

kinh thành có hai người đặc biệt xuất sắc, một là Chiến thần cửu vương

mạo mỹ dũng mãnh, người kia, chính là nhân vật chính trong các loại

truyền thuyết _ nha đầu điên trong phủ Đại tướng quân.

Như vậy,

Liễu tướng quân sẽ đồng ý dẫn nàng đến tham gia cung yến sao? So với đồn đại có chút không thật, nghe đồn chính là nghe đồn, độ tin cậy vẫn là

không cao. Lương Kiêu tới chậm, về chuyện nàng là trưởng nữ của Đại

tướng quân, thật sự là không rõ lắm.

“Cửu gia, vừa rồi Thục phi

nương nương còn cùng Hoàng hậu nương nương nói, có đồng ý cho ngài cùng

thái tử thú cái cô nương xấu xí kia làm vợ hay không.”

“Tại sao đột nhiên hỏi như vậy ”

“Chính là vì nói đến cái khăn che mặt của cô nương kia, thật sự không biết dưới khăn che mặt là dung nhan xấu đến mức nào!”

Lời này vừa nói ra, Lương Kiêu không quá cao hứng, cho hắn một ánh mắt xem

thường, “Nhớ kỹ, về sau không được lấy khuyết điểm của người khác làm

niềm vui.”

“Ty chức ghi nhớ lời vương gia ” Hàn Ngọc cúi đầu uống rượu không còn dám nói lung tung.

Cùng lúc đó, Liễu Mộc Nhiên trong lòng bàn tay toát một tầng mồ hôi mỏng,

ánh mắt vẫn hướng về phía thái tử, vốn nàng được tôn là Lương quốc đệ

nhất mỹ nhân, nên chắc chắn đoạt được tâm của thái tử, nhưng mới vừa

nghe xong hoàng hậu cùng Thục phi nói mấy câu đó, lại bắt đầu lo lắng,

sợ là sợ về sau hoàng hậu thật sự không để ý tướng mạo, trái lại ghét bỏ xuất thân của nàng không tốt vậy thì nguy rồi.

Đợi rất lâu, cuối cùng từ Lễ bộ Thượng thư nghe được kế tiếp tới nàng biểu diễn tài nghệ, Liễu Mộc Nhiên vừa muốn chậm rãi đứng lên, liền nghe có người xì xào

bàn tán “Tướng quân không phải có hai vị thiên kim sao, vì sao đại thiên kim còn chưa biểu diễn nhị thiên kim đã lên đài.”

“Nha, không

đúng rồi, có phải là Lễ bộ Thượng thư nhầm lẫn, Liễu đại tiểu thư còn

chưa biểu diễn tài nghệ, làm sao đã đến nhị tiểu thư.” Thục phi hiển

nhiên là cái người rảnh rỗi không chịu nổi, Liễu Lâm Ba cảm nhận được

những ánh mắt quỷ dị xung quanh, trong lòng đặc biệt không thoải mái.

Một đám trông mặt mà bắt hình dong!

“Liễu gia đại tiểu thư, nếu tất cả mọi người đều nói như vậy, không bằng

ngươi liền biểu diễn tài nghệ trước đi, không cần gò bó, coi như ở nhà

là được.” Hoàng hậu mỉm cười nhìn về phía Liễu Lâm Ba.

“Xem ra tỷ tỷ thật sự coi nha đầu này như con dâu của mình mà thương yêu!” Thục

phi vừa dứt lời, hoàng hậu ánh mắt tựa như mũi kiếm xuyên qua, Thục phi

mới cảm giác được chính mình nói nhiều, co rúm lại uống một ngụm rượu

không lên tiếng nữa.

“Vâng.” Liễu Lâm Ba rời khỏi chỗ ngồi, hơi cong đầu gối hành lễ.

“Tiểu nữ bất tài, không có tài nghệ gì, vì mọi người xướng một khúc giúp vui.”

Tất cả mọi người đều mong chờ, không ít người điệu bộ chờ chế giễu.

“Ta rời khỏi Thiên Sơn, nghe tiếng ca của gió. Năm tháng đã thay đổi, lòng

dạ vẫn tự tại như xưa. Ta cất cao giọng hát bên ngoài vạn dặm, trăng

sáng làm bạn cùng ta, phương xa chờ đợi, tâm tư dâng trào!”

Không nghĩ tới, Liễu Lâm Ba vừa mở miệng liền là nhịp điệu nhạc sư cũng không biết, hoàn toàn chưa từng nghe qua! Một khúc này, chỉ có giọng hát của

Liễu Lâm Ba.

Làn điệu làm người ta cảm thấy sục sôi vạn phần, hết thảy thiên kim ở yến hội biểu diễn Lương Kiêu đều không buồn liếc mắt,

kẻ xấu xí này vừa lên đài, nghĩ cũng không nghĩ đến, Đại tướng quân

không gần nữ sắc lại xem chăm chú như vậy, ánh mắt cũng không hề suy

chuyển, nhị phu nhân trong người sinh ra một cỗ hỏa khí, ở bên dưới khó

chịu, mỗi ngày ở trong phủ ngu ngốc gây họa, giờ lại biến thành nói năng lưu loát như vậy.

Liễu Tuyên trong nháy mắt ngây ngốc, thật giống như nhìn thấy mẫu thân đã mất của Liễu Lâm Ba, bóng dáng ấy, quá giống.

Ngay cả người chưa bao giờ thiếu mỹ nhân như thái tử gia cũng lâm vào kinh ngạc, lắng nghe vô cùng chăm chú.

Lương Kiêu cầm ly rượu nghe nhập thần, xem chăm chú, cảm giác được mu bàn tay mát lạnh mới biết rượu bị đổ ra bàn, quan trọng nhất chính là, cảm giác thanh âm này đã nghe qua ở đâu đó.

Hoàng hậu nương nương là đệ

nhất mỹ nhân Mông Cổ, lâu không nghe được một khúc hát hào sảng hợp khẩu vị đến như vậy, trong lúc nhất thời cảm xúc dâng trào, tâm tình thật

tốt.

Liễu Lâm Ba một khúc hát xong, trực tiếp đẩy yến hội lên cao trào.

Rốt cục đến phiên Liễu Mộc Nhiên, nàng sớm đã thay y phục theo một khúc cổ

điển nhanh nhẹn đứng lên, lắc lắc eo thon, cổ áo tung bay, da thịt trắng nõn như ẩn như hiện, vô số ánh mắt hướng về phía nàng, quay đầu lại,

nàng phát hiện, thái tử gia cùng Cửu vương gia ánh mắt vẫn dính chặt

trên người Liễu Lâm Ba dời cũng không dời ra, lại đối với nàng dốc sức

biểu diễn làm như không thấy.