Chương 17: Ngươi có phải nam nhân không

“Muốn biết chúng ta là ai, đến Địa phủ hỏi Diêm vương đi!” Hắc y nhân đi đầu

cười gằn vài tiếng, đột nhiên xuất chiêu, một loạt ám khí rời tay bay

đến.

Mười mấy hắc y nhân phía sau giống như được huấn luyện từ

trước đều đồng thời ra tay, chỉ một thoáng mười mấy ám khí giống như

cuồng phong phóng về hướng bọn họ.

Vô số ám khí ở dưới ánh trăng

phát ra bạch quang rét lạnh, giống như có mắt, chuẩn không chút sai sót

bắn về phía bọn họ, Liễu Lâm Ba vận nội lực, vừa muốn ra tay, Lương Kiêu bên cạnh đột nhiên lắc mình, đem nàng chặt chẽ vững vàng che ở phía sau mình, nói thì chậm nhưng xảy lại nhanh, Lương Kiêu rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm này phảng phất như có linh tính phát ra một tầng ánh sáng thâm

trầm, theo bóng người chớp động của Lương Kiêu, chỉ nghe âm thanh leng

keng, vô số ám khí bị cản lại, như diều đứt dây vô lực rớt xuống đất.

“Mẹ nha, ta còn chưa có sống đủ đâu, đến cơm tối còn chưa ăn no!” Tiểu Thúy ôm chân bàn kêu cha gọi mẹ không ngừng lau nước mắt, sợ đến mức nhắm

chặt mắt khóc vô cùng khó coi, nghe tiếng đánh nhau vèo vèo vèo mà toàn

thân lông tóc dựng đứng.

“Ta nói, ngươi có phải là nam nhân

không!” Hàn Ngọc thân thủ mạnh mẽ giải quyết vài hắc y nhân, trong lúc

vô tình quay đầu lại lại phát hiện có người chui dưới gầm bàn run cầm

cập, trực tiếp ôm Tiểu Thúy từ dưới gầm bàn ra.

“Có phải hay không đều được a, a a a a!” Tiểu Thúy vẫn nhắm chặt mắt, tay bắt lấy vạt áo Hàn Ngọc để lau nước mắt nước mũi.

Hàn Ngọc nhất thời méo mặt, chỉ đành đem nàng bảo hộ ở phía sau một tấc cũng không rời.

Lương Kiêu vừa ra tay, hầu như đánh rơi hết thảy ám khí, vận thêm nội lực,

chỉ thấy một tay Cửu vương gia vừa giơ lên, vô số ám khí trên đất vèo

cái bay lên trời, nhanh chóng tạo thành một quả cầu lớn, bàn tay giương

lên một luồng sức mạnh to lớn lẫn vào trong quả cầu ám khí kia giống như sóng to gió lớn đánh về phía đám hắc y nhân.

Trong nháy mắt, hơn mười hắc y nhân không thể tránh thoát được, trực tiếp biến thành bù

nhìn rơm, tới tấp trúng ám khí không dậy nổi.

Hắc y nhân đi đầu ngó trái ngó phải, chỉ còn mình còn sống, suy sụp nhìn quanh.

“Nói! Là ai phái ngươi đến?” Lương Khải đột nhiên vung tay bảo kiếm bên hông

đã đặt trên cổ hắc y nhân, ánh mắt âm hàn khiến người ta cảm giác cả

người rét run.

Hắc y nhân tuyệt vọng trừng lớn hai mắt, tựa hồ

đầy mình bí mật cũng không thể nói, “Ha ha, muốn biết chủ nhân là ai, ta sẽ không để cho các ngươi biết!”

Hắc y nhân biết mình trốn cũng

không thoát, trở lại cũng là chết, còn không bằng sớm kết thúc, thê

lương nở nụ cười, cắn răng một cái, liền ngã xuống.

Liễu Lâm Ba liền vội vàng tiến lên kiểm tra, không còn hơi thở, miệng phun máu đen.

“Đã chết, trong miệng có giấu kịch độc.”

“Như vậy vẫn không biết đến cùng là ai muốn gϊếŧ chúng ta đây!” Lương Khải

than thở, dáng vẻ vô cùng không cam lòng, đột nhiên ly trà trên bàn bị

hắn không cẩn thận làm rơi xuống đất, ở trong đêm tối yên tĩnh, âm thanh nhỏ cũng tạo nên động tĩnh lớn.

Lương Kiêu lúc này vừa vặn đứng dựa vào cửa sổ, cúi đầu nhìn, hắc y dưới lầu giống như kiến dọn nhà đều vội vã rút lui.

Hàn Ngọc nửa ngồi nửa quỳ xốc lên mặt nạ hắc y nhân, nhất thời cảm thấy

không phải bất ngờ bình thường, “Thái tử điện hạ, vương gia, đây chính

là vị công công truyền khẩu dụ của hoàng thượng!”

“Dám lớn mật

như thế, giả truyền thánh chỉ, nhất định phải bắt được kẻ sai sử sau màn này!” Lương Khải vô cùng tức giận vỗ bàn một cái, chiếc bàn vốn bởi vì

vừa nãy đánh nhau mà tàn tạ giờ bị vỗ liền gãy luôn một cái chân.

“Cửu ngũ chí tôn tương lai lông tóc vô thương, đây đã là may mắn lớn nhất,

đại ca cũng không cần nổi giận, giấy không thể gói được lửa, mọi việc

đều sẽ được phơi bày!”

Tuy rằng nghe ra Lương Kiêu có khả năng đã đoán được, nhưng là câu cửu ngũ chí tôn tương lai ước chừng khiến Lương Khải thập phần hưởng thụ, tức thì bỏ qua những điều không thoải mái

kia, hắn coi như cũng tự mình biết mình, biết ai mới là người đứng đầu

thiên hạ, trên mặt Lương Khải hiện lên chút ý cười.

“Có Cửu đệ ở đây, ta liền không phải lo lắng.”

Nghe được lời này, trong lòng Lương Kiêu phì cười một tiếng, bất cứ lúc nào

bất cứ nơi đâu đều nhắc nhở hắn an phận thủ thường làm đúng bổn phận

thần tử của mình, đại ca ơi là đại ca, ngươi nghĩ thực là chu đáo.

Thu thập xong tàn cục, bọn Liễu Lâm Ba liền tìm chưởng quỹ một lần nữa an bài phòng mới, tất cả, đều bình tĩnh lại.

Nửa đêm, Tiểu Thúy lăn qua lộn lại không ngủ được, đột nhiên nghe được cánh cửa kẽo kẹt một hồi bị đẩy ra, chợt lạnh sống lưng, trực tiếp chui cả

đầu vào trong chăn, đem mình quấn thành cái bánh.

“Các vị hắc đại ca, kéo bè kéo lũ đánh nhau ta đều không ra tay ha, đừng đến tìm ta trả thù a, đương nhiên, cũng đừng đi tìm tiểu thư nhà ta, người tốt hà tất

làm khó dễ người tốt a, đi ra đi ra mau đi ra!”

Tiểu Thúy nói

chuyện lẫn cùng tiếng khóc nức nở, chui ở bên trong nói chuyện cũng tốn

sức, rất khó chịu! Tình cảnh đám hắc y nhân kia chết đi hiện rõ ràng

trước mắt, Tiểu Thúy mở mắt nhắm mắt đều là những cảnh tượng kia.

Hàn Ngọc đột nhiên vén chăn lên, Tiểu Thúy quát to một tiếng, bị Hàn Ngọc tay chân luống cuống trực tiếp che miệng lại.

“Tại sao là huynh?” Tiểu Thúy trợn tròn mắt, sợi tóc lòa xòa lẫn nước mắt

dính vào trên gương mặt, làm người ta thấy mà thương xót.

“Ngươi lẩm bẩm cái gì vậy, hơn nửa đêm rồi!”

“Ta, ta nói cái gì , ta không nói gì. Hơn nửa đêm huynh lén lén lút lút làm gì?”

“Tìm quỷ!”

“A a a a a!”

Hàn Ngọc xấu hổ tức giận hô to, Tiểu Thúy sợ mất mật trực tiếp nhào vào

trong l*иg ngực hắn, trong nháy mắt, một mùi hương thơm nức tràn ngập

khoang mũi, Tiểu Thúy thỏa mãn hung hăng hít một hơi, cả khuôn mặt đều

dán vào.

“Hàn đại ca huynh thơm quá!”

“Nhìn bộ dạng ngây

ngốc của ngươi kìa, đến, ăn đi, ngươi không phải nói cơm tối cũng chưa

ăn no sao!” không nghĩ tới Hàn Ngọc còn nhớ chuyện này, từ trong lòng

móc ra hai cái đùi gà nướng bọc bằng giấy dầu đưa cho nàng.

“Hàn

đại ca, tại sao lại đối với ta tốt như vậy?” Tiểu Thúy nhận lấy đùi gà

chậm chạp không ăn, cái này quá không giống tính cách của nàng.

“Biết ca tốt với ngươi là được, nhanh ăn đi!” Hàn Ngọc cũng không có anh chị

em, nhìn thấy tiểu huynh đệ này liền sinh một loại ý muốn bảo hộ, chính

là nhìn thực thích, thực thuận mắt, bằng hữu như vậy giao du cả đời cũng sẽ không chán ngán, ít ra hắn cảm thấy như vậy.

“Hắc hắc, Hàn

đại ca huynh cũng ăn đi!” Tiểu Thúy một bên cắn đùi gà một bên hì hì

cười, có người nói, sáng sớm ngày thứ hai, Hàn Ngọc từ trong phòng nàng

đi ra.

Từ đó, dân gian lại có thêm một tin đồn buôn bán lúc rảnh rỗi, Hàn công tử cũng yêu thích nam nhân.

Sáng sớm mặt trời theo thời gian trôi qua mà mọc lên, lúc này đã là giữa

trưa, nếu là giả truyền thánh chỉ, vậy cũng không cần sốt ruột hồi kinh , mấy người rất muộn mới thu xếp rời đi.

“Này, ngươi đã nghe nói chưa, con trai của Mã Huyện lệnh tối hôm qua bóp chết một vị cô nương của Xuân Mãn lâu!”

Liễu Lâm Ba mới ra khỏi cửa phòng, liền nghe được hai tên phục vụ cao giọng nghị luận.

“Thật có chuyện này ư? Xảy ra khi nào?” Một nam tử mặc áo xám tro dáng dấp thư sinh cũng tiến lên trước khẩn trương hỏi tiếp.

“Ngươi thật đúng là con mọt sách, tối ngày hôm qua Xuân Mãn lâu phát sinh chuyện lớn như vậy ngươi cũng không biết?”

“Tối ngày hôm qua Mã công tử đi Xuân Mãn lâu tầm hoan, nào ngờ tầm hoan không được, ngược lại đem nữ tử kia bóp chết!”

“Cái kia của Mã công tử không phải là bị người ta phế bỏ rồi sao, sao còn có thể đi tầm hoan!” thư sinh không tiếp nhận nổi, chuyện đứa con trai kia của Mã Huyện lệnh lúc trước ở khách sạn bị một vị cô nương đánh hầu như không ai không biết.