Giọng lạnh băng phảng phất như từ địa ngục truyền đến, Đế Bắc Thần nhìn chằm chằm Bách Lí Ngọc Nhan, một khí thế khϊếp người đột nhiên bùng nổ.
Nhìn một đôi mắt thâm sâu như biển rộng, Bách Lí Ngọc Nhan rõ ràng biết được, Đế Bắc Thần không phải đang nói giỡn!
Trong đó tràn ngập sát ý khiến nàng ta lạnh hết cả người, giờ phút này nàng ta mới hiểu được, thì ra tu vi của Vương gia tàn phế không hề yếu chút nào!
Vì sao?!
Bách Lí Hồng Trang rốt cuộc có gì tốt!
Vì sao Đế Bắc Thần muốn che chở nàng ấy như vậy?
Bọn họ chẳng qua hôm nay mới có hôn ước mà thôi, lúc trước Bách Lí Hồng Trang vẫn luôn câu dẫn Hiên Viên Hoàn!
Bách Lí Ngọc Nhan đầy bụng khó hiểu. Bách Lí Hồng Trang rõ ràng đã làm mất mặt Hiên Viên Hoàn như vậy, Hiên Viên Hoàn vẫn muốn cưới nàng ấy như cũ.
Nàng ta rốt cuộc có nơi nào kém so với phế vật này?
.....
Edit & Dịch: Emily Ton.....
Nhìn thấy hành động của Đế Bắc Thần như vậy, ánh mắt Bách Lí Hồng Trang dần dần thay đổi. Hắn đang bảo hộ nàng!
Trong đầu Bách Lí Hồng Trang không thể không nhớ lại một câu lời nói nghiêm túc của Đế Bắc Thần với nàng —— ta cảm thấy tiếc cho ngươi!
Thời điểm mới quen biết Đế Bắc Thần, nàng chỉ cảm thấy Đế Bắc Thần là một người dễ bị khi dễ, là kẻ đáng thương. Sau khi cứu hắn, nàng lại cảm thấy gia hỏa này căn bản là một tên vô lại không biết xấu hổ.
Nhưng hiện tại, khi nhìn thấy Đế Bắc Thần bảo hộ mình, nàng lại có một loại cảm giác khó lòng giải thích.
Trái tim nàng đã xúc động.
Kiếp trước, sau khi cha mẹ nàng ngã xuống, nàng trở thành người đứng đầu gia tộc, phải gánh vác gánh nặng của cả gia tộc.
Một đời này, nàng nhận hết khinh nhục của mọi người, nhưng chưa bao giờ có người che ở trước mặt nàng, thậm chí chưa từng có một người nói giúp nàng một câu.
Nhưng mà, giờ khắc này, lại có một thân ảnh đang bảo hộ nàng!
......
Dưới sát khí như thế, Bách Lí Ngọc Nhan chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh xông thẳng từ lưng lên đến đỉnh đầu, khiến nàng ta như vừa rơi xuống hầm băng.
"Bách Lí Ngọc Nhan, chọc giận một người tàn phế, đại giới phải trả không phải ngươi có thể chịu nổi!"
Đế Bắc Thần thu hồi sát khí, phảng phất giống như lúc trước chưa từng phát sinh chuyện gì, trên mặt lại lên tươi cười ấm áp mê người lần nữa.
Bách Lí Ngọc Nhan không còn cho rằng Đế Bắc Thần là phế vật không có bất luận sức phản kháng nào, từ trong sát khí của đối phương như vậy, nàng ta thiếu chút nữa đã không thể hô hấp.
Chờ sau khi Bách Lí Ngọc Nhan cứng nhắc rời đi, khóe miệng tươi cười của Đế Bắc Thần nhiều thêm một tia tà khí.
"Nương tử, vừa rồi vi phu biểu hiện có phải cực kỳ dũng cảm hay không? Hoàn toàn khiến ngươi mê mẩm, đúng không?!"
Bách Lí Hồng Trang không lời nào để nói, liếc mắt nhìn Đế Bắc Thần một cái, gia hỏa này thật sự đã phá hỏng bầu không khí!
Vừa rồi sao nội tâm nàng lại bị xúc động bởi một gia hỏa như vậy!
Nhất định là sau khi xuyên qua, tính cách vốn có của Bách Lí Hồng Trang đã có ảnh hưởng không nhỏ đối nàng, vì thế mới có thể xảy ra như vậy.
Đúng vậy! Nhất định là như thế!
Không lâu sau, Hiên Viên Ngự Thiên đã triệu hồi Đế Bắc Thần, Bách Lí Hồng Trang cảm thấy nhàm chán nên đi dạo xung quanh trong Ngự Hoa Viên.
Ngự Hoa Viên hoàng thất quả nhiên không hề tầm thường, rất nhiều hoa cỏ trân quý đầy đủ chủng loại đều xuất hiện ở nơi này, tranh nhau nở rộ, cực kỳ mỹ lệ.
Rất nhiều nữ tử trẻ tuổi thích thưởng thức hoa, nhưng phần lớn đều không có ý tưởng tiếp cận với sự nổi bật của Bách Lí Hồng Trang, cho nên đi tới đi lui, những vùng phụ cận Bách Lí Hồng Trang đều không còn có những người khác.
"Vì sao ngươi lại gạt ta?"
Giọng nói trầm thấp khàn khàn lộ ra bất mãn không vui, Hiên Viên Hoàn xuất hiện ở phía sau Bách Lí Hồng Trang.
Tiếng nói truyền đến khiến Bách Lí Hồng Trang kinh ngạc một trận, nhưng rất nhanh nàng liền nhận ra chủ nhân giọng nói này, trên mặt đẹp xuất hiện dấu vết thiếu kiên nhẫn.
"Ta không lừa ngươi, chỉ vì muốn lừa người khác nên nhân tiện đã lừa ngươi thôi." Bách Lí Hồng Trang không chút để ý nói.